Lời vừa dứt, không khí xung quanh đột nhiên trở nên im lặng.
Tiêu Tự lúc này lại trở nên vô cùng nhạy bén, anh ta cầm chai nước lắc lắc rồi rất tự nhiên lôi lôi kéo kéo mấy người xung quanh đi thẳng về phía sân bóng ở phía đối diện.
Chẳng bao lâu đám người tụ tập trước cửa quán đã rời đi hết, chỉ còn lại Thẩm Ngôn Lễ và Thịnh Tường mặt đối mặt, một người bên ngoài cửa sổ, một người bên trong cửa sổ.
“Cậu tưởng đấy là ô của Tiêu Tự à?” Thẩm Ngôn Lễ từ từ tiến lại gần, giọng điệu hơi đùa giỡn.
“Ừm…” Thịnh Tường nghĩ ngợi một lát rồi giải thích: “Nhưng mà… Lần trước là tận tay cậu ấy đưa cho tôi nên tôi mới tưởng vậy thôi mà.
”
Cô vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn.
Hàng lông mi của cô cong vút, thấm đẫm màu ánh sáng mờ ảo: “Thì ra là của cậu.
”
Thẩm Ngôn Lễ nghe thấy vậy liền nghiêng người về phía trước, càng ngày càng dựa gần sát vào cửa sổ, anh nhìn cô: “Ồ, nếu nói như vậy thì ý tốt của tôi đã bị người khác chiếm dụng rồi sao?”
Anh có đôi mắt tuyệt đẹp, đuôi mắt hơi nhướng lên, khi nhìn người khác với ánh mắt như vậy trông anh cực thu hút và quyến rũ.
Cuối câu nói còn hơi kéo dài ra, khiến người ta rất dễ bị mất tập trung, cảm giác lúc này như đang trêu chọc một chú mèo con.
Có lẽ là bởi vì đêm hè nóng nực không để cho lòng người được yên, Thịnh Tường đột nhiên cảm thấy dái tai mình nóng bừng lên như có tia lửa đốt cháy.
Mặt đường nhựa ngoài cửa sổ vốn đã cao hơn so với mặt đất ở trong nhà, Thẩm Ngôn Lễ lại rất cao nên phải hơi cúi người xuống mới có thể nói chuyện được với cô đứng bên trong.
Ở khoảng cách gần như vậy, Thịnh Tường có thể cảm nhận rõ được hơi thở mạnh mẽ của anh, mang theo hơi nóng của trận đấu bóng rổ vừa rồi, nhưng hơi thở ấy lại không khó chịu, giống như cảm nhận trước đây của cô, dường như có hương bạc hà trộn lẫn với thuốc lá, khoẻ khoắn và sảng khoái.
Hồi lâu sau, ánh mắt cô rơi vào chai nước anh vừa đặt trên bậu cửa sổ: “Nếu thế thì…”
Thịnh Tường hơi ngập ngừng, chậm rãi đề nghị: “Chai nước cậu vừa mới uống, tôi mời cậu nhé?”
“Không cần đâu.
” Thẩm Ngôn Lễ đứng thẳng dậy, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó anh như chợt nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt dán chặt lên người cô: “Bạn Thịnh à, đây không phải là cách đối nhân xử thế đâu.
”
Thẩm Ngôn Lễ không quan tâm đến sự sửng sốt của Thịnh Tường trước lời nói vừa rồi của anh, anh liếc nhìn bậu cửa sổ, một tay lấy điện thoại ra mở màn hình chính: “Chai nước kia tôi tự trả.
”
Thịnh Tường xua tay nhắc nhở: “Cái này thì thật sự không cần đâu, số nước này của các cậu đều ghi sổ cho Tiêu Tự cả rồi, không cần phải trả thêm tiền.
”
“Không phải lúc nào tôi với Tiêu Tự cũng chơi cùng nhau.
” Thẩm Ngôn Lễ trả lời ngắn gọn: “Không cần tính chung với cậu ấy.
”
Mãi sau anh mới nhướn mày nói: “Chuyển tiền cho cậu kiểu gì đây, Wechat?”
Mã QR để thanh toán vốn dĩ vẫn chưa sẵn sàng để đưa vào sử dụng, Thịnh Tường nghe thấy anh nhắc tới Wechat mới chợt nhớ ra Wechat chính thức của cửa hàng đã được làm xong, nhưng vẫn chưa được chính thức đưa vào sử dụng.
Các bước thao tác cụ thể đều là Lê Nghệ mày mò ra, bây giờ Thịnh Tường thấy Thẩm Ngôn Lễ cần dùng đến, suy nghĩ một hồi rồi cũng đưa cho anh.
“Nếu như cậu đã hỏi tới thì kết bạn với nick này đi, nhưng mà đừng chuyển tiền vội, đợi bao giờ có thông báo chấp nhận kết bạn đã.
”
“Ừm.
” Thẩm Ngôn Lễ quét mã xong lập tức cụp mắt xuống nhìn.
Thịnh Tường nhìn theo ánh mắt anh, sau đó cô kinh ngạc nhận ra mình vẫn đang cầm chiếc ô của anh trong tay.
Chiếc ô có cán dài, nãy giờ cô vẫn luôn cầm nó nên bây giờ tay đã hơi tê tê.
Cô đưa chiếc ô ra phía trước, ra hiệu cho anh cầm lấy.
Nhưng Thẩm Ngôn Lễ lại không nhận: “Đã có ý tốt thì tốt cho tới cùng luôn, tặng cậu đấy.
”
Thịnh Tường nhìn bóng lưng của anh biến mất trong bóng tối, cuối cùng đành thu tay lại.
Càng gần đến những ngày kết thúc kỳ huấn luyện quân sự, tiếng ve sầu kêu càng nhiều, lúc trầm lúc bổng, giống như hiểu được nỗi lòng của sinh viên.
Một ngày trước nghi thức duyệt binh cuối cùng của kỳ quân sự, tất cả các Học viện trực thuộc Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài đều phải tham gia diễn tập, toàn bộ sân vận động giống như một cái nồi thập cẩm đang sôi sùng sục, mỗi đội hình ma trận có chín ô vuông, mỗi ô đều đang sục sôi.
Dựa trên việc tạm hoãn các thủ tục như ra sân, hội diễn, phân chia đội hình,… sĩ quan huấn luyện đã chỉ huy diễn tập hai lần từ đầu đến cuối mà không bỏ sót nghi thức nào, một buổi sáng cứ như vậy mới được kết thúc.
Vừa hết giờ ăn trưa, Ứng Đào đã nóng lòng kéo Thịnh Tường chậm rãi hướng về nơi mọi người tụ tập trên sân.
Buổi chiều vẫn như thường lệ bọn họ sẽ phải diễn tập, gần hai tuần huấn luyện quân sự sẽ chính thức kết thúc vào ngày mai, kỳ thực bọn họ vẫn có chút không nỡ rời đi.
“Vẫn còn một chút thời gian trước khi buổi chiều bắt đầu mà, cậu kéo tớ tới đây sớm thế làm gì?” Thịnh Tường thấy khó hiểu.
Xét cho cùng thì những buổi trưa hè là thời điểm nóng nhất trong ngày, đây là lúc các sinh viên trở về ký túc xá để ngủ trưa và hoạt động tự do.
“Cậu chẳng hiểu gì cả!” Ứng Đào nở nụ cười đầy bí ẩn: “Bên Học viện Hàng không có nhiều trai đẹp lắm, buổi chiều bọn họ diễn tập sẽ mặc đồng phục giống chúng ta đấy!”
Trong quá trình huấn luyện, Học viện Hàng không và Học viện Tiếp viên hàng không được xếp hai đội hình hình vuông ở cạnh nhau.
Đương nhiên địa điểm tập hợp cũng không quá xa, Ứng Đào định đứng ở vị trí của Học viện Tiếp viên hàng không, khi người của Học viện Hàng không tới thì chỉ việc ngồi xuống xem.
Biết được ý định của Ứng Đào, Thịnh Tường cũng không nói gì thêm: “Nhưng nếu thế thì cũng không cần đến sớm như vậy chứ? Bây giờ xung quanh cũng làm gì có ai đâu.
”
Ứng Đào nhìn xung quanh: “Nhưng tớ nghe nói bọn họ toàn huấn luyện thêm giờ thôi, sớm hơn nhiều so với Học viện của chúng ta.
”
Thịnh Tường: “Mấy điều cậu nghe nói này có đáng tin không vậy trời?”
“Đáng tin chứ!” Ứng Đào cười: “Kể cả không nhìn thấy cũng không sao, đằng nào đến lúc huấn luyện chả nhìn thấy! Em Tường à, cậu chụp giúp tớ mấy tấm ảnh đi, tớ muốn giữ làm kỷ niệm!”
Thịnh Tường cong mắt cười: “Có mà cậu muốn đến để chụp ảnh thì có!”
Ứng Đào nghe xong liền cảm thấy vui vẻ: “Đúng rồi đó, trông bọn mình đang ngầu thế này cơ mà, ngày mai duyệt binh chính thức sẽ đông lắm, làm gì còn không gian mà chụp nữa đâu.
”
Chỉ có điều, đến cuối cùng viễn cảnh mà cô ấy vẽ ra cũng đã được như ý muốn, nhưng lại chẳng đáng tin cậy chút nào.
Buổi chiều ngày hôm đó đã chứng minh miệng của Ứng Đào rất xui, cô ấy đợi ở đó mãi mà nhìn tới nhìn lui cũng không thấy một bóng dáng nào của sinh viên Học viện Hàng không.
Sĩ quan huấn luyện vừa tới giải thích về việc sắp xếp cho buổi chiều, bọn họ vẫn phải diễn tập cho buổi lễ như thường lệ, nhưng để tạo sự mới mẻ và thú vị, địa điểm tập huấn của Học viện Hàng không đã được đổi cho Học viện Kỹ thuật hàng không.
Ban đầu những cô gái của Học viện Tiếp viên hàng không tưởng đó là một tin dữ và bắt đầu than thở ỉ ôi, nhưng chẳng bao lâu sau mọi người đã bắt đầu hò reo nhiệt tình trở lại.
Giọng nói của Ứng Đào lúc này dường như cao vút hẳn lên: “A a a a a có nam thần kìa!”
Kỳ thực, nguyên nhân khiến cho mọi người trở nên phấn khích hết sức đơn giản, chất lượng sinh viên của Học viện Kỹ thuật hàng không năm nay xịn hơn nhiều so với những năm trước, có rất nhiều mặt hàng chất lượng cao, có dấu hiệu áp đảo Học viện Hàng không.
Thay thế hoàn toàn những gương mặt nam sinh quen thuộc đã nhìn chán chê suốt hai tuần vừa qua, một làn sóng nam sinh tươi mới này cũng coi như góp phần tạo nên thú vui mới.
Đội hình hai bên tập luyện cạnh nhau, trong thời gian nghỉ ngơi, họ ngồi xếp bằng dọc theo đường chạy của sân vận động.
Một số nam sinh không chịu nổi sự cô đơn, nhìn thấy Học viện Tiếp viên hàng không mặc đồng phục khác với đồ huấn luyện quân sự, bèn huýt sáo sang phía bên kia: “Bên kia có người không nhở, cho xin một câu trả lời nào!”
Sau đó có mấy nữ sinh bạo dạn hét lên trả lời: “Người thì không có, nhưng có người đẹp!”
Ban đầu, sĩ quan huấn luyện vui vẻ theo dõi sự tương tác giữa hai bên, nhưng sau đó những chủ đề dần được mở rộng ra, nội dung ngày càng cởi mở và phát triển theo hướng nhạy cảm khiến má mọi người đỏ bừng.
Làm thế nào cũng không ngăn lại được.
“Tất cả tập hợp, nghiêm!”
Sau khi mệnh lệnh được đưa ra, cuộc nổi loạn tuỳ tiện ban đầu biến thành những tiếng rì rầm trong hoảng loạn.
Sĩ quan huấn luyện tiếp tục đọc lệnh: “Vừa rồi cho các cô các cậu nghỉ ngơi thư giãn một chút là cảm thấy chơi đã lắm có phải không! Đứng nghiêm tại chỗ mười lăm phút cho tôi!”
Không ai dám trái lời, đội hình hai bên đều rơi vào im lặng.
Âm thanh duy nhất vang lên từ sân vận động là tiếng gió thổi.
Mười lăm phút ròng rã cứ thế chậm rãi nhích từng phút từng phút một.
Ánh mắt Thịnh Tường tùy ý liếc nhìn xung quanh, bỗng ngực cô có chút nghẹn lại.
Không phải là cô thấy khó chịu mà là do hồi trưa lúc đi chụp ảnh cùng Ứng Đào, cô đã tiêu tốn khá nhiều năng lượng nên bây giờ cảm thấy hơi buồn ngủ.
Hơn nữa còn không được động đậy, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng sĩ quan huấn luyện nhắc nhở khi đi vòng quanh các đội hình.
“Hóp bụng vào, ưỡn ngực ra, thẳng lưng lên!”
Mười lăm phút trôi qua, sĩ quan cho phép mọi người đi lại tại chỗ để giảm bớt cơn đau nhức ở chân.
Chẳng mấy chốc, sĩ quan huấn luyện của hai Học viện đã tụ tập lại với nhau, thì thầm to nhỏ điều gì đó.
Ngay sau đó, sĩ quan của Học viện Kỹ thuật hàng không hô thẳng vào đội hình đứng trước mặt:
“Tiểu đội 9 Đại đội 1 nghe rõ, toàn đội, bên trái, quay!”
Sau khi toàn đội hoàn thành động tác, sĩ quan tiếp tục hô: “Tiến lên trước năm bước!”
Thịnh Tường quay lưng về phía đại đội bên kia nên cũng không biết họ định làm gì, cô chỉ cảm nhận được tiếng bước chân từ phía sau dần dần truyền đến, càng ngày càng tới gần.
Cô chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì sĩ quan của Học viện Tiếp viên hàng không cũng đã hô:
“Toàn đội, đằng sau, quay!”
Thịnh Tường quay lại sau khi nghe lệnh.
Đội hình của Học viện Kỹ thuật hàng không trải dài trước mắt cô, hai bên đứng đối diện nhau, hàng hàng lớp lớp xếp rất sát nhau.
Gần đến mức Thịnh Tường tưởng như mình có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, xung quanh còn có rất nhiều tiếng thở dồn dập.
Mọi người đều lấy làm ngạc nhiên, dường như không ai nghĩ rằng sự việc lại có thể tiến triển đến mức này.
Ánh mắt Thịnh Tường nhìn về phía trước, trong mắt cô tràn ngập hình ảnh của nam sinh đối diện trong bộ đồng phục huấn luyện.
Viền cổ áo như được ánh nắng chiếu rọi khiến đường nét yết hầu thêm sắc sảo và rõ ràng.
Dường như có một cái nhìn cháy bỏng rơi trên gò má cô.
Thịnh Tường ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của người đối diện.
Anh nheo mắt lại nhìn cô.
Đối diện với cô…
Đối diện với cô chính là Thẩm Ngôn Lễ.
Nhưng rất nhanh sau đó, suy nghĩ của Thịnh Tường bị cắt ngang, sĩ quan huấn luyện trực tiếp nói ra ý định của mình:
“Vừa rồi chẳng phải nói chuyện vui vẻ lắm hay sao? Để tôi xem bây giờ còn ai dám cười! Đứng nghiêm tại chỗ mười lăm phút!”
Một lượt đứng nghiêm nữa lại bắt đầu, so với lần trước, lần thực hiện này có vẻ như đã dần dần được mài dũa.
Tiếng ồn ào không còn xuất hiện nữa, lúc này đây tất cả mọi người đều im lặng.
Bề mặt sân vận động bị giẫm đạp quanh năm nên không mấy bằng phẳng, trên sân có nhiều những viên sỏi nhỏ lăn lóc, chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ lăn tới chân.
Cô gái trước mắt tựa như dòng suối nhỏ chảy róc rách ở mảnh đất Giang Nam, không thích hợp với mùa hè nóng nực như hiện tại.
Đôi má cô ửng đỏ vì phơi nắng, vài lọn tóc óng mượt xõa xuống hai bên gương mặt.
Đôi mắt dưới vành mũ ngấn nước, đôi môi hơi mím lại theo thói quen.
Chiếc áo sơ mi cài cúc cẩn thận cùng chiếc nơ buộc trên cổ, bên dưới là thân hình đầy đặn với chiếc váy làm tôn lên vòng eo nhỏ gọn.
Đẹp đến mức không thể tả được.
Đây không phải là lần đầu tiên Học viện Tiếp viên hàng không mặc đồng phục mới, trong những đợt huấn luyện quân sự trước đó cũng có những khóa học mô phỏng trong khoang máy bay, yêu cầu huấn luyện vô cùng nghiêm ngặt.
Tuy nhiên kiểu dáng bộ đồng phục ấy lại cực kỳ đơn giản, được coi là đồng phục cải tiến dành riêng cho kỳ huấn luyện quân sự với áo sơ mi màu xanh lam bên trên và váy xếp ly màu trắng ở bên dưới.
Thẩm Ngôn Lễ cụp mắt xuống, ánh mắt lướt qua đôi chân thon thả của cô gái và dừng lại ở mắt cá chân.
Thịnh Tường có thể cảm nhận được đối phương đang dò xét mình, từ trên xuống dưới, không bỏ qua một centimet nào.
Anh không hề kiềm chế bản thân thu lại ánh nhìn, cũng không nghĩ đến việc che giấu điều ấy.
Tuỳ ý một cách liều lĩnh.
Không biết là do thời tiết u ám hay là do thái độ của người đứng đối diện khiến bầu không khí xung quanh trở nên mờ ám, Thịnh Tường hiếm khi cảm thấy khó chịu.
Cô trừng mắt nhìn thẳng vào mắt anh.
Đối phương đương nhiên cũng nhận ra được tín hiệu ‘cảnh cáo’ của cô, chỉ có điều anh vờ như không nhìn thấy, vẫn giữ cái dáng vẻ ung dung lười biếng như bình thường.
Thẩm Ngôn Lễ hơi nhướng mày, nói với cô bằng âm lượng chỉ hai người nghe thấy: “Lườm tôi à?”
Sau đó anh nở nụ cười xấu xa, hơi cúi người ghé sát bên mặt cô thổi một hơi: “Vẫn còn lườm?”