Hạ cánh xuống thế giới của em

Thịnh Tường bị anh làm cho cứng đờ người, một lúc lâu sau vẫn chưa thể nhúc nhích.
 
Thẩm Ngôn Lễ ghé rất sát, hơi thở ấm áp phả ra.
 
Gần như trong nháy mắt, bằng mắt thường cũng trông thấy rõ phần da cổ bị áp sát của cô gái nổi da gà lít nhít như măng mọc sau mưa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô không nói gì, chỉ đột nhiên hối hận vì vừa rồi trừng mắt nhìn Thẩm Ngôn Lễ.
 
Nếu không làm thế, có lẽ anh sẽ không phản ứng như vậy.
 
Gió mang theo giọng anh thổi tới tư thế gần như dựa sát vào nhau của anh và cô.
 
Đội ngũ huấn luyện quân sự rất chỉnh tề, dù cho hành động của Thẩm Ngôn Lễ rất nhỏ nhưng cũng không thể tránh thoát khỏi ánh mắt tinh tường của sĩ quan huấn luyện.
 
Lúc trước có một nữ sinh Học viện Tiếp viên hàng không bày trò khôn vặt, tưởng sĩ quan huấn luyện dễ tính nên trộm lười trong hàng ngũ, kết quả dù cho nịnh nọt thế nào, cô ta vẫn bị phạt chạy vòng quanh.
 
Thịnh Tường chẳng sợ gì, chỉ sợ bị kiểm tra phát hiện.
 
Trời nóng thế này, nếu đúng lúc gặp phải sĩ quan huấn luyện có tâm trạng không tốt thì đến trước buổi diễn tập chiều nay, cô cũng sẽ không có cơ hội nghỉ ngơi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có điều cột mốc quan trọng của đời người lúc nào cũng diễn ra theo định luật Murphy*, cô ngây người, đang nghĩ xem làm thế nào để uyển chuyển nhắc nhở Thẩm Ngôn Lễ thì đúng lúc sĩ quan huấn luyện từ đầu bên kia của đội ngũ rẽ sang bên này, ánh mắt thầy sáng như đuốc: “Hai người đứng cuối hàng giữa có chuyện gì thế hả?!”
 
*Định luật Murphy là định luật nói về việc một điều xấu có thể xảy ra, nó sẽ xảy ra vào một thời điểm tệ nhất có thể.
 
Sĩ quan huấn luyện bước lên vài bước, tiến lại gần, đứng trước mặt hai người rồi liên tục đánh giá.
 
“Tôi vừa mới thấy là lạ, còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, kết quả hai em lại không kiêng nể gì...”
 
Giọng điệu và tốc độ nói của sĩ quan huấn luyện rất bình thường, ông ấy ngừng lại một chút rồi đột nhiên nói: “Thích nhỉ, vui lắm phải không?”
 

Hai người không ai nói gì, sĩ quan huấn luyện im lặng một lát, vẻ mặt nghiêm nghị: “Hai em ra khỏi hàng!”
 
Ông ấy vừa mới dứt lời, xung quanh im phăng phắc.
 
Từ khi sĩ quan huấn luyện cất tiếng, mọi người trong hai đội hình hơi rục rịch, thấy sĩ quan huấn luyện tới chỗ đó, không có ai để ý đến mình nữa là có thể lười biếng một lát.
 
Kết quả ông ấy lại giận dữ khiến mọi người bất ngờ, lúc này họ quên cả giở trò vặt, tất cả đều nhìn qua.
 
Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ bước ra, đứng sóng vai trước mặt sĩ quan huấn luyện.
 
“Dù cho nói gì, làm gì cũng phải báo cáo trước, tôi cho hai em nói chuyện chưa?!” Sĩ quan huấn luyện thổi còi: “Quy tắc cũ, làm sai thì phải chấp nhận bị phạt, mỗi người mười vòng.”
 
Đội hình vốn còn đang yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng thì thầm trò chuyện.
 
Có nam sinh muốn xin cho hai người, vội nói chạy mười vòng có phải hơi quá không, sau đó Ứng Đào to gan gào: “Báo cáo sĩ quan huấn luyện, em muốn nói! Nữ sinh chạy mười vòng có phải nhiều quá không ạ, hơn nữa vừa rồi em không nghe thấy hai người họ nói chuyện.”
 
Cô ấy chỉ đứng cách Thịnh Tường hai người, cũng coi như gần.
 
Mặc dù đúng là cảm thấy chút bất thường nhưng thực sự không nghe thấy gì.
 
“Là em nhìn chuẩn hay tôi nhìn chuẩn?”
 
Sĩ quan huấn luyện nghe thế thì quay đầu qua, mặt không cảm xúc: “Không cần biết kỳ huấn luyện quân sự này kết thúc lúc nào, chỉ cần các em còn ở trong đội ngũ thì các em đều là quân nhân! Sĩ quan huấn luyện dẫn dắt học viện của các em đều đến từ Học viện Khoa học Quân sự Hàng không, có nguyên tắc của bản thân, tôi có thể khẳng định chắc nịch với em rằng đây là quy định phải tuân thủ!”
 
Sau đó sĩ quan huấn luyện nhìn đôi trai xinh gái đẹp trước mặt này, cái khác không nói đến, chỉ nhìn thẳng qua như vậy thôi, ông ấy cũng không tránh khỏi có hơi thất thần.
 
Chỉ có điều nhớ tới buổi diễn tập duyệt binh chiều nay, cuối cùng ông ấy chỉ ra lệnh:
 
“Mỗi người chạy năm vòng, không có lần sau.”
 
Nhìn hai người còn bất động, sĩ quan huấn luyện hơi cao giọng: “Có ý kiến gì sao?”

 
Thịnh Tường lắc đầu, đang định nói không có ý kiến thì cô nghe thấy Thẩm Ngôn Lễ bên cạnh mở miệng: “Sĩ quan huấn luyện, vừa nãy cậu ấy không nói gì, em chạy giúp cậu ấy mấy vòng đấy.”
 
Sĩ quan huấn luyện ngẩng đầu nhìn nam sinh trước mắt, ông ấy cũng chỉ cân nhắc trong tích tắc rồi vẫy tay: “Cùng lắm là hai vòng, bây giờ lập tức bắt đầu!”
 
Nói xong, ông ấy xoay người lại, bắt đầu dạy dỗ hai đám nhóc sau lưng mình đang thò cổ ra: “Để tôi xem xem còn ai đang nhìn trộm nào, muốn thử chạy mấy vòng cho biết mùi phải không?”
 
Vừa dứt lời, vài học sinh lập tức ngoan ngoãn, ngay cả liếc mắt cũng không dám nữa.
 
...
 
Hai người cùng đi tới vạch xuất phát quen thuộc, Thịnh Tường nghĩ một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được: “... Cậu muốn chạy giúp tôi thật sao?”
 
Thẩm Ngôn Lễ thuận tay ném điện thoại vào bụi cỏ bên cạnh, giọng điệu hờ hững: “Không thì sao?”
 
Thịnh Tường nhìn bóng lưng phía trước của anh, cô khựng lại rồi vội vàng chạy theo.
 
Tốc độ của Thẩm Ngôn Lễ nhanh hơn Thịnh Tường nhiều, rất nhanh, anh đã chạy xong vòng đầu.
 
Ngoại trừ đội hình ở sân bóng rổ và sân vận động, bốn phương tám hướng của sân thể dục đều là đội ngũ của các học viện. Có mấy đội đang nghỉ ngơi, lúc hai người bị phạt chạy, họ huýt sáo, thu hút sự chú ý của toàn trường.
 
Thẩm Ngôn Lễ chạy sắp xong rồi, khi Thịnh Tường hoàn thành vòng cuối, anh cũng chạy chậm lại, song song với cô.
 
Lúc sắp chạy xong, tốc độ của Thịnh Tường giảm dần, cô đi một lát rồi lại dừng.
 
Một vòng đường chạy sân thể dục dài bốn trăm mét, cô chỉ chạy có ba vòng đã cảm thấy lồng ngực nặng trĩu, cổ họng khô rang, không thể tưởng tượng ra nổi Thẩm Ngôn Lễ chạy bảy, tám vòng sẽ mệt đến thế nào.
 
Thế nhưng anh lại có vẻ như không sao cả, chỉ thở hổn hển một chút.
 
Lúc đi về phía đội ngũ của mình, Thẩm Ngôn Lễ vẫn đi song song với cô, nam sinh cao hơn cô, vạt áo quân phục thỉnh thoảng lại cọ qua cánh tay cô.

 
Hai người đều vừa chạy xong, cô như bị thiêu trong lò lửa nên cực kỳ nhạy cảm với sự tiếp xúc da thịt này, chất vải thô ráp, sần sùi như vỏ hạt thông chọc cho người ta tê rần.
 
Thịnh Tường lặng lẽ dịch ra, đặt hết tâm trí lên dòng máu cuồn cuộn trong cơ thể.
 
Cô mệt mỏi, chậm rãi hô hấp, hít vào, thở ra thật sâu.
 
Đây là biện pháp Thịnh Tường nghe được từ chỗ người khác, có thể nhanh chóng hồi phục.
 
Trên đường đi cùng cô, Thẩm Ngôn Lễ không nói lời nào.
 
Có lẽ hiếm khi thấy phản ứng này của cô nên anh quay mặt qua, cúi đầu nhìn cô, cảm thấy khá buồn cười: “Thịnh Tường.”
 
Sau khi bị gọi, cô gái ngước đầu lên: “... Hửm?”
 
Vừa chạy xong, cổ họng cô như tan chảy, giọng nói cực nhẹ, mang theo chút run rẩy.
 
Nhưng cô vẫn đáp lại, âm cuối của một chữ độc nhất phát ra rất chuẩn.
 
Thẩm Ngôn Lễ còn muốn nói gì đó, nhưng thấy cô bị nắng chiếu híp mắt lại, chờ anh nói với dáng vẻ nghiêm túc, anh lại dừng lại.
 
“Thể lực cậu...” Anh cố ý ám chỉ, ngân dài âm cuối ra: “Hình như không ổn lắm nhỉ.”
 
Nghe xong, hàng mi dài của Thịnh Tường khẽ rung, cô nhìn Thẩm Ngôn Lễ một lúc lâu mới hiểu ra lời anh còn ẩn ý.
 
Thẩm Ngôn Lễ nhấn chuẩn hai chữ “thể lực”.
 
Đề tài này bị anh nói đến mờ ám, Thịnh Tường phồng má, không biết vì nóng hay vì ngượng mà mặt cô đỏ rực tới tận mang tai, một lúc lâu sau cô mới chậm rãi thốt lên một từ: “Lưu manh.”
 
Nói rồi cô rảo bước nhanh hơn, thoáng một cái đã cách anh rất xa.
 
Người phía sau sửng sốt rồi đột nhiên cười khẽ.
 
Sau đó Thịnh Tường không dám chậm trễ, cô bước nhanh hơn như sợ người phía sau đi theo.
 
Khi Thịnh Tường chạy được một nửa, đội ngũ Học viện Tiếp viên hàng không và Học viện Kỹ thuật Hàng không vũ trụ cũng bắt đầu nghỉ ngơi, Ứng Đào không ngồi im tại chỗ mà chạy ra khỏi hàng để chờ người.

 
Sau khi Thịnh Tường đi qua, hai người vào thẳng góc trong của đội ngũ.
 
“Chạy ba vòng có mệt không?” Ứng Đào xòe tay ra quạt quạt cho có.
 
Thịnh Tường uống mấy ngụm nước: “Cũng tạm, bây giờ tớ ổn hơn rồi.”
 
“Hí hí.” Ứng Đào cười hai tiếng, sau đó chọc bả vai Thịnh Tường: “Nhưng mà cậu với Thẩm Ngôn Lễ làm cái gì thế, sao sĩ quan huấn luyện chỉ lôi hai cậu ra?”
 
“Tự nhiên lại hỏi cái này làm gì...” Thịnh Tường không biết lúc vừa nghỉ ngơi, hai đội hình đã bắt đầu bàn tán sôi nổi.
 
Ứng Đào chỉ người bên cạnh: “Mọi người đều tò mò mà!”
 
Thịnh Tường không quản được chuyện người khác nhìn trộm nhưng hồi tưởng lại, cô cũng không muốn tường thuật lại lắm, thế là cô chậm rãi nói: “... Không làm gì thật mà.”
 
“Ồ... Không làm gì mà người ta chạy phạt thay cậu sao!” Ứng Đào cười cực kỳ hóng hớt, cô ấy bày ra dáng vẻ có thể nói mãi không ngừng về đề tài này.
 
Thịnh Tường hơi bực, muốn bịt miệng cô ấy lại.
 
Bắt đầu từ khi nghỉ ngơi, bên này đã ồn ào lắm rồi, thế mà đội hình bên phía Học viện Kỹ thuật Hàng không vũ trụ còn ồn ào hơn, dù sao thì bên đó nhiều nam.
 
Sau khi Thẩm Ngôn Lễ lấy điện thoại về xong, Tiêu Tự cười ném cho anh một chai nước: “Đúng là chỉ có cậu!”
 
“Cậu cắm mẹ nó quân ở sân thể dục đi.”
 
“Không phải vậy sao.” Trình Dã Vọng nhìn đội hình đối diện, quay đầu lại bổ sung một câu: “Cái từ kia hình dung thế nào nhỉ, à đúng rồi... hộ bị cưỡng chế chạy phạt.”
 
Tiêu Tự chậc chậc hai tiếp rồi vội bổ sung thêm: “Thế thì cậu sai rồi, không chỉ là chạy phạt, hôm nay cậu chủ Thẩm nhà chúng ta đã đội một cái mũ mới lên quả đầu cao quý của mình, tên cái chức ấy tôi cũng nghĩ xong rồi... Vua chạy thay chuyên nghiệp.”
 
“Nghe đi, có phải cực kỳ chính xác không?”
 
Thẩm Ngôn Lễ vừa uống nước xong, tóc xòa xuống trán: “Chính xác hay không tôi cũng không biết, tôi chỉ biết hôm nay cậu cực kỳ ngứa đòn.”
 
Tiêu Tự vội ôm đầu chạy loạn lên, Thẩm Ngôn Lễ cũng không thèm quan tâm, sau khi liếc mắt về phía đối diện, anh ngồi thẳng xuống cạnh Diệp Kinh Hàn.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận