Hạ cánh xuống thế giới của em

Buổi diễn tập diễn ra như cũ, mọi chuyện đều có vẻ cực kỳ thuận lợi.
 
Sau khi diễn tập xong, ngày duyệt binh cũng tới đúng hạn.
 
Mặc dù trời nắng gắt nhưng cảm xúc của mọi người như lên đến đỉnh điểm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hơi nóng từ mặt đất bốc lên bao trùm lấy tiếng hoan hô vang tận mây xanh của sinh viên.
 
Để chúc mừng hai tuần huấn luyện quân sự kết thúc viên mãn và chào đón tân sinh viên sắp bước vào vòng xoay của chương trình học mới, Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài cố ý điều vô số máy bay trực thăng, rồi lại mời các bạn học đang làm việc ở cơ quan hàng không về trường, trình diễn màn biểu diễn trên không trung.
 
Sau khi tiếng cánh máy bay gầm lên vang dội, vô số đường bay màu trắng xẹt qua chân trời, để lại dấu vết nhàn nhạt.
 
Các máy bay cỡ nhỏ luân phiên nhau xoay quanh bầu trời sân thể dục, sau đó xếp thành hình chữ cái JH chỉnh tề ngay ngắn.
 
“Đến đây, nhiệt liệt chúc mừng toàn thể tân sinh viên đến với Kinh Hoài, chính thức trở thành một phần của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài! Bầu trời của tương lai thuộc về các bạn!”
 
Sau buổi lễ duyệt binh, mọi người gào thét rồi nhìn lên bầu trời trong xanh.
 
Giây phút ấy, hơi nóng bừng bừng của ngày hè như vén lên tấm màn long trọng, mang cả cơ thể và trái tim những người trên mặt đất hòa vào bầu trời.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thịnh Tường và Ứng Đào không góp vui với mọi người, họ chỉ đứng một bên nhìn lên phía trên, im lặng một lúc lâu.
 
Cô nhìn ra xa, suy nghĩ dần trở nên lơ đãng.
 
Đợi khi nghi thức duyệt binh hoàn toàn kết thúc, trên sân thể dục, mọi người còn kẹt lại như bầy ong vỡ tổ.
 
Trải qua tuần giáo dục khai giảng và huấn luyện quân sự, tân sinh viên năm nhất cũng có bạn bè, có nhóm nhỏ của riêng mình.
 
Bây giờ mọi người chưa muốn tản đi mà chụp ảnh cho nhau. Dù sau thì sau này chính thức vào học rồi, có thêm rải rác vài hoạt động long trọng nữa cũng là chuyện sau đó.
 
Có một số học viện ngoại trừ nghiệm thu thành quả huấn luyện quân sự ra thì còn biểu diễn và triển lãm. Bởi vì đông người, không kịp gỡ xuống nên dứt khoát để cả trường tham quan.
 
Ứng Đào vừa mới ngồi yên một lát đã khôi phục sức sống, lôi kéo Thịnh Tường chạy vòng vòng.
 
“Tớ nghe nói bên phía Học viện Kỹ thuật Hàng không vũ trụ có mô hình, cảm giác ngầu lắm!”
 
Xung quanh Thịnh Tường toàn là người, cô bị Ứng Đào lôi kéo, lòng bàn tay siết chặt không buông, đi đường cũng hơi khó khăn: “Lúc mới duyệt binh không phải cậu xem rồi đấy thôi?”

 
“Không phải là vì ở xa không nhìn rõ sao, bây giờ quan sát gần, cơ hội hiếm có thế này không thể để uổng.”
 
Học viện Kỹ thuật Hàng không vũ trụ liên quan đến thiết kế tổng thể máy bay, các chuyên ngành này cực kỳ đốt tiền, căn cứ vào số liệu để thử nghiệm mô hình liên tục, bình thường đúng là khó nhìn thấy.
 
Hôm nay duyệt binh, chúng không chỉ được trưng bày mà còn triển lãm hình ảnh kỹ thuật số của các hiệu ứng mới đang được hoàn thiện.
 
Có điều Ứng Đào hùng dũng quả quyết nhưng kết quả lại không tốt lắm
 
Chủ yếu là vì bên kia quả thật rất được chào đón, tất cả nữ sinh đều lao về đó.
 
Đi mãi như thế làm Thịnh Tường nhớ tới hội chợ du lịch tết Nguyên Tiêu khi còn bé, mọi người chen nhau như sủi cảo, kín không kẽ hở.
 
Chen một lúc mà không thấy kết quả, hoàn toàn không đấu lại được với những người hưng phấn kia.
 
Thịnh Tường thấy thế thì xoa tay Ứng Đào: “Thôi nhé, sau này đi xem cũng được mà, bốn năm đại học, không cần vội.”
 
Ứng Đào còn muốn thử, nghe Thịnh Tường nói cũng có lý: “Ừm, sau này còn đủ loại hoạt động khác, không sợ không được xem.”
 
“Em Tường, chúng ta đi thôi.” Cuối cùng Ứng Đào lưu luyến nhìn phòng triển lãm công trình hàng không rồi quay đầu đi, đề nghị: “Có điều đã nói rồi đấy, hôm nay tớ phải tới nhà sau ăn chực!”
 
“Có phải cả ngày cậu chỉ nhớ tới ăn không...”
 
Thịnh Tường một lời thành sấm, sau này mỗi lần Ứng Đào đến tìm cô đúng là đều nói chủ đề liên quan đến ăn uống.
 
...
 
Hai tuần sau khi Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài chính thức khai giảng, mọi thứ đã đi vào quỹ đạo.
 
Cái nắng gắt cuối thu trước đó còn giương nanh múa vuốt, đợi đến khi mùa thu từ từ hạ màn, Kinh Hoài bắt đầu hạ nhiệt độ, nghênh đón mùa mưa.
 
So với mùa hè mưa như trút nước, thời gian này mưa mù lạnh buốt.
 
Học xong tiết chuyên ngành, Ứng Đào và Thịnh Tường hẹn nhau đến Phương Viên ăn cơm trưa.
 
Đến trưa, đâu đâu cũng thấy người.
 
Mặt đất bị dẫm đạp thường xuyên nên trơn trượt.
 

Lúc đi vào cửa, Ứng Đào cẩn thận từng tí một sợ bị trượt chân.
 
Cô ấy thu ô lại, chỉ cảm thấy bên quần dinh dính: “Tớ hận! Em Tường, cậu không biết đâu, tớ cảm thấy mưa thêm một tuần nữa, quần áo tớ treo trên ban công phòng ngủ không mặc được nữa mất.”
 
Theo lý mà nói, mùa thu nên là mùa thoải mái, mát mẻ, khô ráo chứ, kết quả lại mưa cả một tuần.
 
Ngang ngược tách người ta ra khỏi cái nóng hạ lúc trước.
 
“Cậu có máy sấy không? Sau này nếu như thực sự không được nữa thì cậu mang quần áo tới nhà sau đi.” Gần đây mẹ Trịnh đặt một bếp lò nhỏ trong căn phòng gần bếp, ban đầu nghĩ mùa hè nóng không cần dùng đến, bây giờ nhiệt độ xuống thấp rồi, đúng lúc dùng được.
 
“Oa!” Ứng Đào kích động nhảy lên, sau đó cô ấy chậm chạp nói: “Nhưng mà cứ làm phiền cậu mãi thế này thì ngại lắm, chắc chắn bác gái sẽ ghét tớ chết mất.”
 
Thịnh Tường theo sát cô ấy tới khu vực gọi đồ ăn: “Mỗi lần cậu tới nhà sau, không phải mẹ tớ đều nói cậu thế sao?”
 
“Ha ha ha, hình như cũng đúng.” Ứng Đào còn đang vui vẻ, vừa đi vừa quay đầu cười ngây ngô với Thịnh Tường, kết quả mới bước được mấy bước, cô ấy bất thình lình đụng phải một nữ sinh, chân trượt một cái suýt ngã.
 
Trong lúc giãy giụa, Thịnh Tường nhanh tay lẹ mắt túm lấy cánh tay Ứng Đào, kéo mạnh người về.
 
Ứng Đào bị kéo lại nên không ngã, cô ấy không để ý gì mà luôn miệng xin lỗi nữ sinh bị đụng phải.
 
“Bạn ơi, bạn không sao chứ?”
 
Nữ sinh kia cực kỳ nhỏ nhắn, xung quanh cũng có người che chở, mặc dù sắc mặt hơi khó coi nhưng vẫn xua tay: “Tôi không sao.”
 
Ứng Đào ân cần hỏi thăm vài câu rồi mới phát hiện ra cánh tay bị người ta xoa xoa, cô ấy quay đầu qua, thấy sườn mặt xinh đẹp của Thịnh Tường.
 
“Sau này còn hấp ta hấp tấp thế nữa không?”
 
Nghe xong câu này, Ứng Đào mới hoàn hồn lại, cô ấy mắt ầng ậng nước nhìn ân nhân cứu mạng mình: “Hu hu hu, không dám nữa, không dám nữa đâu nhưng mà sao cánh tay sau khi bị cậu kéo lại đau như này?”
 
Thịnh Tường trợn mắt: “Tớ kéo hơi mạnh, chỉ mạnh một chút xíu thôi.”
 
“Đúng là một chút xíu...” Ứng Đào nghẹn họng, cuối cùng cũng nhớ tới mục đích mà hai người đến Phương Viên, cô ấy kéo người đi về phía trước: “Thôi, không nói cái này nữa, đi thôi, đi ăn cơm đi.”
 
Thịnh Tường lại bị kéo đi, chỉ có điều cô còn chưa kịp dịch chân đã bất giác cảm nhận được ánh mắt phán xét.
 

Cô chậm rãi ngước mắt lên, cô gái vừa bị Ứng Đào đụng trúng đang nhìn cô chằm chằm.
 
Thấy Thịnh Tường nhìn qua, cô gái kia cảnh giác, vội rời mắt đi.
 
...
 
Bên phía Phương Viên nhiều người, lại đang vào giờ cơm, chiếm chỗ trước là chuyện không thể.
 
Hai người lấy cơm hộp muốn ăn rồi đi dọc đường tìm chỗ ngồi, cũng coi như tiết kiệm thời gian, dù sao thì chiều nay còn có tiết
 
Lúc đi tìm chỗ, Ứng Đào chìm vào im lặng.
 
Một lát sau, cô ấy đột nhiên hoàn hồn: “Tớ bảo sao người kia nhìn quen thế, hóa ra là Trần Niệm ở Học viện Âm nhạc.”
 
Thịnh Tường: “Cậu nói ai cơ?”
 
Ứng Đào: “Là cái bạn tớ vừa đụng phải đó.”
 
Thịnh Tường: “À, tớ không quen.”
 
Ứng Đào nhướn mày: “Chắc chắn là cậu không quen rồi, bạn gái của của Hà Phương Chu bên học viện Khoa học máy tính, hai người kia chia tay rồi làm lành, làm lành rồi chia tay, quậy ầm cả lên, nghe nói lần này chia tay hẳn rồi.”
 
Thịnh Tường nhìn xung quanh, thuận miệng tiếp lời: “Cậu nghe ngóng từ đâu thế?”
 
“Trên diễn đàn của đại học Hàng không vũ trụ í...”
 
Đi hết gần nửa nhà ăn mà còn chưa tìm được chỗ, ngay khi Thịnh Tường muốn từ bỏ thì trong góc có người vẫy tay với cô: “Các cậu không có chỗ ngồi à?’
 
Thịnh Tường quay đầu nhìn sang, là Tiêu Tự.
 
Anh ta ngồi đối diện Thẩm Ngôn Lễ, hai người bên phải chắc là bạn cùng phòng.
 
Thấy Thịnh Tường nhìn qua, Tiêu Tự lại vẫy tay: “Có muốn qua đây ngồi không?”
 
Bốn người họ ngồi một bàn dài có tám chỗ, họ chiếm một nửa vị trí.
 
Nửa còn lại trống không giống như không ai ngồi vào.
 
Thịnh Tường còn định từ chối nhưng gần đó thực sự không có chỗ nữa, cô gật đầu với Tiêu Tự rồi dẫn Ứng Đào qua.
 
Có điều các cô có hai người, ngồi ở vị trí ngoài cùng, cách bốn nam sinh kia một chỗ ngồi.
 
Tiêu Tự tự làm quen nên lúc này anh ta giới thiệu một lượt.
 
Nhắc đến Trình Dã Vọng và Diệp Kinh Hàn, Thịnh Tường đều lịch sự gật đầu, còn khi nói đến Thẩm Ngôn Lễ, Thịnh Tường đáp một tiếng cho có lệ rồi bắt đầu mở hộp cơm.

 
Muốn bao nhiêu qua loa có bấy nhiêu qua loa.
 
Thẩm Ngôn Lễ nhướn mày không nói gì.
 
Trong ánh mắt dò xét liên tục của Tiêu Tự, vị Phật lớn kia vẫn sừng sững bất động.
 
Có điều bàn ăn có vẻ yên lặng này đã bị một giọng nữ dịu dàng phá vỡ.
 
“Xin chào, tôi có thể ngồi bên này không?”
 
Thịnh Tường tưởng cô gái hỏi mình, kết quả lúc ngẩng đầu lên, cô mới phát hiện đối tượng mà cô gái này nói chuyện là mấy người ngồi bên trong.
 
Nữ sinh đứng cạnh bàn, kiên nhẫn chờ đợi.
 
Mà Ứng Đào ngồi đối diện Thịnh Tường từ đầu đến giờ vẫn luôn câm như hến lại nhận ra gì đó, cô ấy nháy mắt ra hiệu cho Thịnh Tường.
 
Thịnh Tường nhận được tín hiệu, cuối cùng cũng nhớ ra hình như cô gái này là Trần Niệm, cái người Ứng Đào bất cẩn đụng phải rồi nhắc tới kia.
 
Nữ sinh nhìn thẳng vào Thẩm Ngôn Lễ, ngượng ngùng: “Xung quanh không có chỗ, tôi thấy bên này còn hai vị trí cho nên...”
 
Lúc đầu Thẩm Ngôn Lễ hơi cúi đầu nhưng giờ khắc này anh lười biếng dựa ra sau, một tay cầm điện thoại.
 
Một lúc lâu sau không ai lên tiếng, cũng không ai trả lời.
 
Sau đó anh ngồi thẳng dậy.
 
Tiêu Tự còn đang xem kịch hay, kết quả, không đợi anh ta chép miệng thành tiếng, anh ta đã cảm nhận được ánh mắt dò xét phía đối diện.
 
Thẩm Ngôn Lễ nhìn về bên này, hờ hững liếc anh ta.
 
Tiêu Tự bỗng dưng bị nhìn đến khó hiểu, anh ta sờ mặt mình.
 
“...”
 
“Nhìn gì mà nhìn! Mặt tôi có vừng à?”
 
Thế nhưng anh ta vừa dứt lời, Diệp Kinh Hàn và Trình Dã Vọng ngồi bên kia cũng lần lượt nhìn qua đây.
 
Dáng vẻ như thể muốn anh ta giải quyết.
 
“...”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận