Cho đến khi cánh cửa của căn phòng nhỏ bên cạnh bị khóa lại một lần nữa.
Ứng Đào vẫn không kịp phản ứng.
“... Cậu đã nói là không còn người nào khác mà?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Ngôn Lễ to như vậy lại không phải là người sao? Cái này gọi là không có người nào khác sao?
Thịnh Tường đã cởi quần áo đang mặc ra: “Lễ phục của tớ bị ướt rồi… Khi nào về tớ sẽ giải thích cho cậu.”
Ứng Đào nhanh nhẹn mở bộ váy mình mang đến ra, ánh mắt dừng lại trên chiếc áo khoác màu đen mà Thịnh Tường vừa mới cởi ra, trong đầu đột nhiên sáng tỏ.
Giống như là cơn mưa mùa xuân rơi xuống hạt giống bên trong mảnh đất tơi xốp vậy, đột nhiên trở nên thông suốt.
Cuối cùng thì cô ấy cũng hiểu ra rồi.
Chỉ là Thịnh Tường lại cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: “Váy đâu rồi? Đưa cho tớ đi.”
Ứng Đào cúi đầu liếc nhìn, chủ đề cũng chuyển hướng đến chuyện váy vóc: “A! Nếu là lễ phục thì hình như váy tớ mang đến cũng không ổn lắm…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ấy vội vàng đến đây nên căn bản không hề biết thứ mà Thịnh Tường cần lại chính là lễ phục.
Vả lại, cho dù có biết thì cô ấy cũng không thể nào biến ra một bộ giống như ảo thuật được.
Váy của cô ấy đều là những bộ váy thường ngày nữ tính và tươi tắn, đại đa số còn có những hoa văn cánh hoa đáng yêu.
“Chờ một chút, không phải Thẩm Ngôn Lễ cũng mang một cái túi đến sao? Xem thử một chút xem.”
Thịnh Tường nghĩ sắp đến thời gian rồi, mặc bừa một bộ cũng không sao, dù sao thì cũng tốt hơn so với quần áo ướt nhưng động tác của Ứng Đào lại vô cùng nhanh nhẹn. Cô ấy lấy quần áo trong túi ra, mở ra cho cô xem, ngay sau đó mắt cô ấy cũng sáng lên: “Oa!”
Nhưng mà xét thấy bên ngoài phòng còn có người khác, cuối cùng thì Ứng Đào cũng không dám hành động quá suồng sã, cô ấy vội vàng che miệng lại.
Bộ lễ phục mà Thẩm Ngôn Lễ nhờ người khác mang đến là một bộ áo dài* đã cải tiến một chút, được làm bằng tơ lụa, ở vạt váy có thêu một chút, nút thắt dọc xuống theo đường cong của cơ thể.
*Áo dài: Một loại áo của dân tộc Mãn.
Bộ áo dài có màu trắng hình trăng lưỡi liềm trang nhã. Dưới ánh đèn sợi đốt lờ mờ trong phòng thay đồ, bóng hình hiện lên mờ ảo.
Nó lại vô cùng phù hợp với bộ lễ phục lúc trước của cô.
“Cái này đi, cực kỳ đẹp, dù sao thì tốt hơn so với những chiếc váy dễ thương.” Ứng Đào vừa nói xong lại trở thành người hối thúc cô: “Cậu nhanh thay đồ đi, nhanh thay đi!”
Thịnh Tường mỉm cười đầy bất lực, cô đưa tay nhận lấy quần áo trong tay Ứng Đào, chuẩn bị mặc vào.
“Bé Tường, để tớ giúp cậu cài nút áo.”
“Ừm, cậu xoay qua bên kia một chút đi.”
“Ừ đúng rồi đúng rồi, chính là như vậy!”
Theo giọng nói lúc cao lúc thấp nối tiếp nhau của Ứng Đào, trong không khí màu trắng đượm mùi hoa dành dành, tỏa hương nồng nàn, theo cử động trong gian phòng bên cạnh từ từ phát tán, lặng lẽ lan tràn ra bên ngoài.
Thịnh Tường không lên tiếng, ngược lại khắp mọi ngóc ngách trong căn phòng, nơi yên tĩnh và ấm áp này đều là mùi hương trên người cô.
Đôi chân dài của Thẩm Ngôn Lễ thảnh thơi đặt trên mặt đất, hai tay đút trong túi, tựa lưng vào mép bàn.
Anh khẽ cúi đầu, cũng không nói gì thêm, chỉ nghe tiếng động không ngừng truyền đến từ trong phòng.
Tốc độ thay quần áo của cô rất nhanh, chỉ trong chốc lát sau cánh cửa đã bị mở ra.
Thịnh Tường hơi vén những sợi tóc vương trên hai má mình ra sau tai.
Cô bước ra, tiến về trước đón nhận ánh mắt của Thẩm Ngôn Lễ: “Ừm… Cảm ơn quần áo của cậu nhé.”
Ứng Đào đi theo ngay sau lưng Thịnh Tường, sau khi nghe thấy câu này, cô ấy đột nhiên ngẩng đầu lên…
Đã nhìn thấy Thẩm Ngôn Lễ gật đầu một cái với Thịnh Tường.
Ồ…
Không hổ là nam thần của cô! Một động tác nhỏ đơn giản nhưng khi anh làm lại trở nên vừa điềm tĩnh vừa khí phách!
Ứng Đào khống chế tâm trạng suýt chút nữa đã bay lên vì gặp được trai đẹp của mình, hối thúc hai người: “Hai người nhanh đi qua hội trường đi.”
Thịnh Tường vốn cũng đã nhấc chân định bước ra ngoài, cô nhướng mày quay đầu lại: “Hả? Cậu không đi cùng tớ sao?”
Chủ yếu là vì trước đây Ứng Đào đã nói rằng sẽ chụp ảnh kỷ niệm cho cô, cô ấy cũng đã nhắc đến từ rất lâu rồi.
Ứng Đào xua tay: “Đợi lát nữa rồi tớ đi, nếu không thì quần áo của cậu để lại phải làm sao đây? Tớ mới nhìn thử thì thấy ở đây có tủ gửi đồ, tớ gửi quần áo cho cậu xong thì sẽ đến ngay.”
Quần áo của Thịnh Tường đều ở đây, cô vốn có thời gian tự mình thay đồ rồi cất lại quần áo vào phòng chứa đồ của hậu trường bên kia nhưng bây giờ cô gấp rút đến hội trường, cũng không thể để Thẩm Ngôn Lễ giúp cô thu dọn được.
Cho dù nói thế nào thì Ứng Đào đã nghĩ như vậy.
Cô ấy thường hay cẩu thả nhưng khi có chuyện lại rất chu toàn.
“Được rồi, hai người đi đi. Cũng không phải là tớ không đi, buổi diễn thuyết của cậu quan trọng hơn.” Ứng Đào vừa nói vừa cười hì hì hai tiếng.
Thịnh Tường không có cách nào thuyết phục cô ấy nhưng trong lòng cũng khó chịu: “Được rồi, vậy chờ lát nữa cậu đến, tớ sẽ chờ cậu chụp ảnh cho tớ.”
Nhưng vừa mới nói xong, cô lại vừa nhìn về phía Thẩm Ngôn Lễ vừa nhỏ giọng hỏi: “Cậu có đến hội trường không?”
Cũng không trách được Thịnh Tường nghi ngờ, hôm nay cô vô tình gặp Thẩm Ngôn Lễ, thời gian và hội trường của anh không giống cô.
Nếu như bắt đầu xem sớm thì anh cũng sẽ không đi dạo đến bên này.
“Tất nhiên.”
Thẩm Ngôn Lễ không hề cho cô thời gian dư thừa để suy nghĩ, lập tức đồng ý.
Anh đi về phía cô: “Tiêu Tự đã ở bên kia rồi.”
…
Tiêu Tự cũng không biết Thẩm Ngôn Lễ còn có thể nói ra tên mình đầy đủ như vậy, còn là trong một ngữ cảnh vô cùng bình thường.
Anh ta và Trình Dã Vọng đang đắm chìm trong buổi lễ khen thưởng, thật sự là đắm chìm. Lúc trước vào sáu giờ rưỡi, hai người đã chiếm cứ vị trí này, vững vàng ngồi ở đó.
Dù sao thì bọn họ cũng chỉ đến tham gia cho vui, tiện thể hòa nhập cùng với các bạn sinh viên, giữa chừng ôm gái hoặc là cua gái đều không thành vấn đề.
Nhưng cũng có lúc tính sai.
Không nói cái khác, hôm nay buổi biểu diễn của Học viện khiêu vũ và Học viện âm nhạc cũng tạm được nhưng cũng khá nhàm chán.
Tuy nói rằng hai học viện này đều có khá nhiều người đẹp nhưng bọn họ cũng đã nhìn thấy nhiều cô gái đẹp ở Kinh Hoài rồi, những người khác thật sự không làm bọn họ hứng thú hơn chút nào.
Ban đầu Trình Dã Vọng đã chiếm chỗ bốn người, trước mắt thấy cũng sắp kết thúc rồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Thẩm Ngôn Lễ đâu, anh ấy nói với Tiêu Tự: “Chắc là Thẩm Ngôn Lễ thật sự không đến rồi.”
“Có quỷ mới biết được, cậu ấy là cậu ấm mà, cứ mặc kệ cậu ấy.” Tiêu Tự uể oải ngáp một cái: “Chờ một chút, có phải là tôi quên mất cái gì rồi không?”
Trình Dã Vọng: “Cái gì?”
Tiêu Tự nhìn xung quanh một chút: “Diệp Kinh Hàn đâu? Lúc nãy vừa nhận một cuộc điện thoại đã đi ngay.”
Trình Dã Vọng: “Không biết, hẳn là đi vệ sinh rồi?”
“Đi vệ sinh gì mà lâu vậy… Rơi xuống bồn cầu à?” Anh ta vừa dứt lời thì khuôn mặt nghiêm nghị của Diệp Kinh Hàn đã xuất hiện trước mặt. Tiêu Tự bị bất ngờ không kịp đề phòng, giật mình: “Trời ạ, đúng là nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.”
Diệp Kinh Hàn tìm chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống: “Mọi người đang nói ai vậy?”
“Còn ai trồng khoai đất này nữa, đang nói cậu sao lại đi vệ sinh lâu vậy.” Tiêu Tự trêu ghẹo: “Không phải là thận của lão Diệp nhà chúng ta có vấn đề chứ?”
Diệp Kinh Hàn không đáp lại câu hỏi này mà chỉ nói: “Tôi đi chạy vặt giúp người ta, đi một chuyến qua câu lạc bộ bên cạnh.”
Tiêu Tự khinh thường “xùy” một tiếng: “Người này là ai vậy, đúng là không biết xấu hổ, lôi cậu đi ngay trong buổi lễ khen thưởng?”
Diệp Kinh Hàn nghe xong thì nhìn thẳng vào anh ta: “Là Thẩm Ngôn Lễ.”
Tiêu Tự: …
Tiêu Tự: “Cậu cứ xem như tôi chưa nói gì hết.”
Vị trí gần cuối vừa nóng vừa ồn ào, nơi gần sân khấu lại khá yên tĩnh, cho dù là có tiếng thảo luận nhưng mọi người đều giảm nhỏ âm lượng.
Nơi này đều là những người đã biểu diễn lúc trước tụ tập, hoặc cũng là các đại biểu của các trường đại học, chỗ ngồi của mọi người được sắp xếp gần nhau.
“Chờ một lát Thịnh Tường đâu rồi? Sao tôi không nhìn thấy cô ấy?”
“Không biết nữa, vừa nãy tớ vừa đến hậu trường bên kia, cũng không thấy cô ấy, không biết là có đến không.”
“Có thể là cô ấy chỉ đi thay quần áo?”
“Thay quần áo gì mà lâu đến vậy…”
Cô gái nghe thấy người bên cạnh nhỏ giọng thảo luận, khều bả vai Trần Niệm một cái: “Này, Niệm Niệm, không phải lúc trước chúng ta đã nhìn thấy Thịnh Tường sao? Không phải là cô ấy đã đến rồi sao?”
Trần Niệm vẫn bình tĩnh, lúc này nét mặt cô ta dịu dàng, chỉ khẽ nhếch miệng: “Đúng vậy, đã gặp cô ấy. Chỉ là cũng qua lâu rồi, ai biết được bây giờ cô ấy có đến không.”
Ngay lúc cô ta vừa dứt lời, cô gái tùy tiện nhìn sang một bên, sau đó lại vỗ vai cô ta: “À tôi nhìn thấy cô ấy rồi, đến rồi đến rồi, ở đó kìa.”
Chân mày Trần Niệm hơi nhíu lại, nhìn sang đó đầu tiên.
Đến khi nhìn thấy một bóng người thướt tha, nụ cười của cô ta tắt dần.
Đợi đến khi bóng dáng kia được người khác gọi, hơi dừng lại trong chốc lát, một bóng người cao lớn khác ở phía sau cũng dần dần hiện ra trước mặt mọi người trong ánh đèn.
Là Thẩm Ngôn Lễ.
Nụ cười của Trần Niệm hoàn toàn đông cứng.
Thịnh Tường và Thẩm Ngôn Lễ đi từ bên cạnh hội trường vào, lúc đi đến sân khấu thì dừng lại, mỗi người đi về một phía.
Cách thời điểm biểu diễn còn mấy phút nữa, hai người dừng lại ở đây.
Thẩm Ngôn Lễ lười biếng kêu tên cô: “Thịnh Tường.”
Thịnh Tường xoay người lại, lẳng lặng chờ anh nói tiếp.
Thẩm Ngôn Lễ: “Không có gì, cậu đến hậu trường đi.”
Thịnh Tường nghĩ đến bộ áo dài trên người mình rồi nói: “Sau khi kết thúc nếu cậu có thời gian rảnh thì chờ tôi một chút nhé?”
Thẩm Ngôn Lễ đáp lại một tiếng: “Được.”
Ánh đèn xung quanh cũng không quá tối, bên trong hội trường chật kín người, nhiệt độ trong đó còn ấm áp hơn bên ngoài không ít.
Người nhìn thấy hai người này trước tiên chính là những người tụ tập ở hàng ghế phía trước.
Mọi người cũng đang nhao nhao xì xầm bàn tán.
…
Khi đến gần hàng sau, Tiêu Tự vẫn còn đang xoắn quýt về lời nói của Diệp Kinh Hàn lúc trước.
Cuối cùng thì anh ta cũng kịp phản ứng, lôi kéo Diệp Kinh Hàn muốn hỏi cặn kẽ rốt cuộc Thẩm Ngôn Lễ kêu anh ấy đến câu lạc bộ để làm gì.
Còn không nhận được đáp án thì ánh đèn ở chỗ này đột nhiên vụt tắt, xung quanh bất ngờ vang lên tiếng hoan hô ầm ĩ.
Sinh viên ngồi ở đây vốn đang tỏ ra chán nản, bây lại giống như bị tiêm thuốc kích thích vậy, nhao nhao ngồi dậy liên tục nhìn về phía bên cạnh sân khấu.
Có rất nhiều người xếp hàng ở phía sau còn tự ý đứng lên, hàng loạt động tác làm lưng ghế lay động vang lên tiếng ầm ầm.
Tất cả mọi người ở đây đều kêu vang, hết tiếng này đến tiếng khác, giống như tiếng thét chói tai bùng nổ.
Tiêu Tự ngơ ngác, hỏi Trình Dã Vọng bên cạnh mình: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Trình Dã Vọng quan sát khá tốt, anh ấy ngẩng đầu nhìn về phía hàng trước, giọng nói vô cùng rõ ràng: “Không có gì. Thịnh Tường đến rồi.”
Tiêu Tự giương mắt nhìn bốn phía, sau khi nhìn một lần lại xoa mắt: “Mẹ nó, chắc là tôi hoa mắt rồi, lúc đầu tôi lại nhìn thấy Thẩm chó nhỉ?”
Đúng lúc đó bóng đen bốn phía lại sáng lên, chiếc đèn sáng giống như bị phơi nắng nhiều lần, rơi vào trên người như một tầng ánh sáng rực rỡ chiếu rọi.
Thịnh Tường đứng ở trung tâm ánh sáng.
Ở phía đối diện nhìn rõ khuôn mặt cô hơn phía xa, rất nhanh, chủ đề lại bị dời đi…
“Oa, quần áo cả người cô ấy đều là vải thêu của Hàng Châu sao?”
“Má ơi, đẹp quá đi.”
“Mẹ nó trước nhô sau vểnh, quá tuyệt vời.”
Sau đó, người đứng ở vị trí trung tâm dưới ánh nhìn của mọi người chậm rãi mở miệng.
“Chào mọi người, tôi đại diện cho toàn thể sinh viên trong buổi lễ khen thưởng này, Học viện Tiếp viên Hàng không, Thịnh Tường.”