Hạ cánh xuống thế giới của em

“Em tạm thời không cần nghe lễ phát biểu cảm nghĩ vội, lát nữa em không bận gì đúng không?”
 
Thấy cô đi ra ngoài, thầy giáo đóng cửa hội trường lại, quay lại hỏi cô.
 
Thịnh Tường ngẫm nghĩ rồi nhanh chóng trả lời: “Không bận gì ạ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Vậy là tốt rồi, chắc là đơn của em được phê chuẩn rồi đó, học viện làm việc nhanh thật. Tranh thủ bí thư đang ở đây, em đi ký tên đi.” Thầy giáo này là giáo viên cố vấn, từ lúc Đại học Hàng không vũ trụ khai giảng đến nay, thầy ấy vẫn luôn bận rộn luôn tay luôn chân xử lý tất cả mọi chuyện lớn nhỏ.
 
Lần này Thịnh Tường bỗng nhiên bị gọi ra ngoài là vì dạo trước cô đã nộp đơn đăng ký thuê một cửa hàng trong trường.
 
Giáo viên cố vấn dẫn cô tới tòa nhà hành chính, dặn dò thêm mấy câu rồi đẩy nhẹ cửa văn phòng của bí thư ra.
 
Bình thường, bí thư cũng phải lên lớp giảng bài. Ông ấy đã công tác ở trường nhiều năm, chiều mùa hè rất dễ mệt mỏi, cho nên ông ấy kê hẳn một chiếc ghế mây kiểu cũ trong văn phòng để lúc rảnh rỗi uống chút trà, nghe chút dân ca.
 
Có thể nói là hình ảnh phổ biến của những thầy giáo già sắp về hưu trong trường đại học.
 
Lúc Thịnh Tường vào phòng, ông ấy đang nằm trên ghế ngủ gà ngủ gật.
 
“Em chào thầy bí thư.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ồ... Tới rồi à.”
 
Cách “chào hỏi” này quá đột ngột, vị bí thư già đang gà gật giật mình tỉnh lại, suýt thì ngã lăn khỏi ghế. Theo động tác của ông ấy, chiếc ghế mây cũ kêu một tiếng “cọt kẹt” thật to giữa không gian yên tĩnh.
 
Ông ấy hơi lúng túng, khum tay đưa lên miệng, ho khan một tiếng, đứng dậy, đi về phía bàn làm việc, chỉ tay vào chiếc ghế đối diện: “Em ngồi xuống đi.”
 
Thịnh Tường cúi gục đầu xuống, giả bộ như không nhìn thấy chuyện vừa rồi, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.
 
Thầy bí thư già tỉnh ngủ, không chút lề mề, nghiêm mặt lại, lấy ra một chồng tài liệu, đặt xuống mặt bàn tối màu.
 
“Cửa hàng cạnh sân bóng rổ của trường đã được phê duyệt rồi. Chỗ ở mà em xin cấp cũng đã được đồng ý, em ký tên đi, thầy sẽ đóng dấu cho.” Thầy bí thư già chỉ ngón tay vào dòng ghi chú ở trang cuối: “Em đọc kỹ một lượt đi đã, xem xem có còn sót gì không, bản này em phải giữ thật kĩ, sau này nếu có vấn đề gì thì nó sẽ là bằng chứng của em.”
 
Thịnh Tường gật đầu, nhìn về phía xấp tài liệu không dày lắm kia.
 
Các cửa hàng trong Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài không chỉ cho các thương nhân bên ngoài mà còn cho cả nội bộ trong trường thuê.
 
Đối tượng khách thuê mà nhà trường nhắm tới là sinh viên trong trường, giá cho thuê tương đối phải chăng, khu vực trong trường cũng có lưu lượng khách không nhỏ.
 
Trường học làm như vậy, một là để một bộ phận sinh viên có công việc làm thêm ngoài giờ, hai là kích thích đầu óc làm ăn của sinh viên.
 
Có điều kiện và cơ hội thì nhà trường sẽ cố gắng hỗ trợ tối đa.
 
Bởi vậy, hằng năm đều có không ít người nộp đơn đăng ký thuê cửa hàng. Nhà trường tiến hành sàng lọc dựa trên nhiều phương diện, dần dà biến điều này thành một nét đặc sắc quan trọng của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài.
 
Cửa hàng mà Thịnh Tường thuê được nằm ngay gần sân bóng rổ, diện tích khá rộng, đằng sau có một ngôi nhà riêng đi kèm.
 
Sau khi kiểm tra thấy không có sai sót gì, cô ký tên, để lại một bản để nhà trường lưu hồ sơ.

 
“Trước khi về, em giúp thầy một việc nhé. Giúp thầy đưa xấp tài liệu này qua bên Đoàn Thanh niên của trường được không?”
 
Trong tay thầy bí thư già cầm một túi tài liệu mới tinh, bên trong đựng nhiều giấy tờ tới mức làm nó căng phồng hẳn lên.
 
Vốn Thịnh Tường đang cầm giấy tờ của mình bằng cả hai tay cho nên không tiện đưa cả hai tay ra nhận, chỉ đưa tay phải ra nhận lấy tài liệu.
 
Túi đựng tài liệu trong suốt, bên trong đựng không ít ảnh hồ sơ, chắc là đã được xử lý đặc biệt nên kích thước tuy nhỏ nhưng rất nét.
 
Trong số chúng cũng có ảnh của cô, vừa khéo nằm ở chính giữa, cực kỳ dễ phát hiện ra.
 
Đây chính là ảnh nhập học mà sinh viên năm nhất được tổ chức chụp tập trung.
 
Thấy khuôn mặt luôn điềm đạm, bình thản của cô lộ vẻ thắc mắc, thầy bí thư già nở nụ cười hiền từ hiếm hoi.
 
Ông ấy đẩy gọng kính lão lên, giải thích: “Theo truyền thống cũ của nhà trường, khi bắt đầu một năm học mới, theo thường lệ, nhà trường sẽ tiến hành khen thưởng cho sinh viên đỗ đầu mỗi chuyên ngành, dán danh sách công khai ở bảng thông báo trên đường Ngô Đồng. Trong số sinh viên được khen thưởng dịp này có cả em đấy.”
 
Thịnh Tường hiểu ra. Cô nói chuyện với thầy bí thư già thêm vài câu nữa rồi rời khỏi tòa nhà hành chính.
 
Lúc đi xuống bậc thềm, ánh nắng chói chang chiếu xuống đầu, cô giơ túi tài liệu lên để che nắng, lơ đễnh đưa mắt nhìn nó.
 
Bức ảnh hồ sơ nằm bên cạnh ảnh của cô bị che khuất, chỉ lộ ra nửa bên mặt.
 
Dẫu vậy nhưng cũng không che đi được ánh hào quang rạng rỡ trên khuôn mặt của người trong ảnh.
 
Không chỉ đẹp trai mà còn loáng thoáng khá quen mắt.
 
Điểm khác biệt là màu tóc không phải màu xám khói cô đã thấy mà là màu đen.
 
Bên cạnh bức ảnh còn có một hàng chữ nhỏ ghi chú: Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài – Học viện Kỹ thuật Hàng không – Ngành Kỹ thuật và Thiết kế Thiết bị bay.
 

 
Sau khi rời khỏi văn phòng Đoàn Thanh niên của trường, Thịnh Tường dự định tới chỗ cửa hàng mà nhà trường cho cô thuê.
 
Hiện tại đang là giờ lên lớp. Trên đường đi vốn không có mấy bóng người nhưng sau đó, có lẽ là vì buổi lễ phát biểu cảm tưởng đã kết thúc nên có không ít sinh viên túm năm tụm ba đi ra với nhau.
 
Sự tĩnh lặng trong sân trường bị tiếng ồn của mọi người đập tan. Tiếp đó là tiếng cánh quạt bay lượn ồn ào. Trên bầu trời xanh thẳm trên đầu Thịnh Tường có mấy chiếc máy bay cỡ nhỏ bay xẹt qua, để lại dăm đường cong trắng xóa.
 
Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài có lịch sử lâu đời, diện tích rộng lớn. Mấy năm trước, nhà trường đã xây dựng thêm các tòa nhà ở xung quanh. Tới hiện tại, trường không chỉ có một lượng lớn phòng thí nghiệm dùng để mô phỏng hàng không mà còn tự xây được sân huấn luyện cỡ lớn.
 
Tiếng động ồn ào vừa rồi không có gì lạ lẫm, chắc là sinh viên Học viện Hàng không đang học nội dung ở trên không.
 
Các sinh viên xung quanh đã quen với chuyện này, nhìn thấy cảnh tượng khá ấn tượng này cũng không buồn dừng lại.
 
Nếu như thời gian quay ngược về hai tuần trước thì phản ứng của mọi người đã hoàn toàn trái ngược.
 
Đến giờ Thịnh Tường vẫn còn nhớ lúc mới khai giảng, mọi người đứng lại, đua nha “ồ” lên, luôn miệng bảo nhau phải quay cảnh này lại để đăng lên trang cá nhân.

 
Cô còn chưa kịp hồi tưởng lại quá nhiều thì đã đi chéo qua sân bóng rổ.
 
Cửa hàng nằm ở góc rẽ ngay cạnh sân bóng rổ. Khi đi từ phía khu giảng đường lại chỗ cửa hàng thì đi tắt qua sân là tiện nhất.
 
Chỉ có điều đôi khi nếu cô ra muộn, đụng phải tụi con trai đang chơi bóng ở đây thì buộc phải đi đường chính.
 
Hôm nay cô khá may mắn, không có ai đang ở trên sân bóng.
 
Thịnh Tường đi tới chỗ cửa hàng, nhìn người phụ nữ đang đứng trước cửa lúi húi với những bông hoa. Cô rảo bước nhanh hơn, chỉ sải vài bước đã băng tắt qua sân: “Mẹ, sao mẹ lại ra đây làm gì?”
 
Thịnh Tường vừa dứt lời thì người phụ nữ xinh đẹp đứng ngoài cửa nghe tiếng, quay đầu lại.
 
Trông thấy con gái, mẹ Thịnh cười: “A Tường về rồi à?”
 
“Mẹ, sau này buổi chiều trời nắng nóng thì mẹ đi ngủ trưa đi, đừng ra ngoài làm việc.”
 
Lê Nghệ gần như là bị Thịnh Tường đẩy vào trong cửa hàng, bà ấy không kìm được nhoẻn cười: “Cửa hàng còn chưa mở cửa, mẹ định trang trí lại nó.”
 
Trong phòng khác hẳn ngoài phòng.
 
Chung quy là không nóng bằng.
 
Lê Nghệ vào nhà, vội đi rót nước cho Thịnh Tường: “Sao con về sớm vậy? Không phải con bảo là bận tham gia lễ phát biểu cảm nghĩ của tân sinh viên hay sao?”
 
“Không sớm mà cũng không muộn đâu ạ. Vốn dĩ là con bỏ về trước để qua bên tòa nhà hành chính lấy giấy tờ, vừa rồi lúc con về thì thấy không ít sinh viên đã rời khỏi hội trường rồi.”
 
Nói đến đây, Thịnh Tường giơ tài liệu trong tay lên.
 
Lê Nghệ nhìn xong nhắc cô cất chúng cẩn thận: “Con có muốn ăn chút trái cây không? Mẹ bổ dưa hấu cho con nhé?”
 
“Không cần đâu ạ.” Thịnh Tường uống mấy ngụm nước, đưa mắt nhìn quanh: “Anh đâu rồi ạ?”
 
Lê Nghệ vừa đi ra nhà sau vừa nói: “Con hỏi A Viễn hả, thằng bé đi ra ngoài từ sáng rồi, nghe bảo hôm nay không có tiết nên thằng bé đi dạy gia sư.”
 
Ninh Viễn Tuyết là anh họ bên đằng ngoại của Thịnh Tường, lớn hơn cô một tuổi. Năm ngoái, anh ấy thi đậu Học viện Tài chính của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài.
 
Rất lâu trước đây, ba mẹ Ninh Viễn Tuyết đã qua đời, Ninh Viễn Tuyết được đón về nhà bà ngoại ở.
 
Thịnh Tường và mẹ Thịnh sống nương tựa vào nhau, từ nhỏ cô đã lớn lên cùng với người anh họ này.
 
Mấy năm trước, bà ngoại mất, trong nhà chỉ còn lại ba người, cuộc sống bình thản, dư dả, cũng coi như hài lòng.
 
Hiện tại, cả hai anh em đều học đại học, Lê Nghệ bèn rời khỏi thành phố nhỏ Giang Nam tới đây cùng họ.
 

Mẹ Thịnh không chịu nổi rảnh rỗi, nhờ có tay nghề thêu thùa giỏi nên Thịnh Tường mới đăng ký thuê cửa hàng trong trường để thường ngày mẹ Thịnh bán một vài đồ thêu và tiện thể bán thêm một số loại nước uống.
 
Diện tích sân sau đủ rộng rãi, nhà ở cũng vừa đủ, ba người nhà họ đều ở đây, lúc rảnh rỗi có thể giúp đỡ nhau một chút.
 
Cuối cùng Lê Nghệ vẫn không ngồi yên nổi. Tuy cửa hàng còn chưa chính thức khai trương nhưng công việc trong tay không thể dừng lại được.
 
“Mẹ cứ để đó đi, lát nữa con làm cho.” Thịnh Tường kéo Lê Nghệ lại, cương quyết không cho mẹ làm gì tiếp.
 
Mẹ Thịnh không lay chuyển được Thịnh Tường, đành phải chiều theo ý cô.
 

 
Cô bận rộn sửa soạn tới chiều tối thì có một sinh viên nữ tới cửa hàng. Cô gái này có khuôn mặt tròn nhỏ, vóc dáng không thấp, dáng người cân xứng.
 
Cô ấy trông thấy Thịnh Tường, hai mắt lập tức sáng lên.
 
“Em Tường!”
 
Thịnh Tường đã quen với ánh mắt kiểu này, thấy cô ấy tới, cô tự động đưa cho cô ấy một chai nước.
 
Cô gái này tên là Ứng Đào, học cùng lớp với cô.
 
Lúc mới khai giảng, Thịnh Tường đi xin không ở tại ký túc xá, tiện thể đòi hoàn lại tiền, tình cờ bắt gặp Ứng Đào một mình xách theo hành lý bèn giúp cô ấy một tay. Ứng Đào thấy cô xinh đẹp, lập tức bám theo hỏi tên. Sau đó, lúc học lớp Đoàn trong đợt học tập đầu khóa, nhiều lần cô ấy đều ngồi cạnh Thịnh Tường.
 
Tình bạn giữa con gái với nhau vừa tới nhanh lại vừa đơn giản, chỉ cần mở rộng chủ đề nói chuyện, tiện thể tìm hiểu bối cảnh cơ bản của đôi bên, thường xuyên qua lại là sẽ trở thành bạn bè.
 
“Cậu vẫn còn đang bận à?”
 
Ứng Đào đã qua đây vô số lần để tìm Thịnh Tường nên rất quen thuộc với nơi này.
 
Cô ấy hoạt bát chào hỏi mẹ Thịnh, không uống nước đã bám lấy cô.
 
“Đúng vậy, dù sao bây giờ vẫn còn chưa vào học chính thức, tớ có thời gian rảnh thì giúp đỡ nhiều thêm một chút.” Thịnh Tường cười, sau đó lại chậm rãi ngồi xổm xuống.
 
Cô cười một tiếng như thế lập tức làm lóa đôi mắt Titan* của Ứng Đào.
 
*Mắt Titan là mắt được chế tạo từ kim loại Titan, tuy nhiên đây chỉ là một cách nói hài hước ý chỉ đôi mắt quý giá, xuất phát từ trò đùa của những người chơi game World of  Warcraft.
 
Người đẹp mà không tự biết mình đẹp, câu này có lẽ chính là để nói về Thịnh Tường.
 
Không đợi Ứng Đào ngắm thỏa thích, sân bóng rổ ở bên ngoài vang lên tiếng động huyên náo.
 
Xen lẫn với tiếng bước chân gấp gáp là tiếng cãi lộn dai dẳng, không biết có phải hai bên đang giằng co hay không.
 
Thực ra chuyện này đã kéo dài được một lúc rồi. Hiện tại, tiếng ồn lớn hơn nên không thể che đậy được nữa.
 
Bên hông cửa hàng có một ô cửa sổ khá to nhìn thẳng ra sân bóng rổ.
 
Cho nên cô có thể quan sát được toàn bộ cảnh tượng ở bên ngoài.
 
Một đám người vây quanh lại một chỗ, dường như đã xảy ra chuyện gì đó.
 
“Bên ngoài sao vậy?” Vừa rồi Thịnh Tường đã lập tức để ý tới, không khỏi thắc mắc.
 
Ứng Đào “ồ” một tiếng: “Tớ mới đi từ chỗ sân bóng rổ qua đây, sinh viên của hai học viện cãi nhau để tranh địa bàn, sắp sửa đánh nhau tới nơi rồi.”
 

Không biết nghĩ đến chuyện gì, cô ấy thần bí xích lại gần: “Chính là người của Học viện Kỹ thuật Hàng không đó, cậu biết họ chứ?”
 
Thấy dáng vẻ Thịnh Tường ngơ ngác, không hiểu, Ứng Đào lại tiếp tục cảm khái: “Dù sao người ta cũng là gương mặt mới lọt vào top hotboy của trường, lần trước tớ hỏi cậu, hỏi gì cậu cũng không biết.”
 
Cô ấy thoáng dừng lời, nghĩ lại mới thấy với tính cách của Thịnh Tường thì cô không biết cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
 
Sau đó, Ứng Đào lập tức tuyên bố xanh rờn: “Em Tường, sau này cậu sống ở đây phải cẩn thận một chút nhé, bọn họ không phải hạng dễ chọc đâu.”
 
“Đặc biệt là Thẩm Ngôn Lễ, nghe nói người này xấu lắm.”
 
Thẩm Ngôn Lễ, gia thế lừng lẫy, ngang tàng, không chịu sự gò bó của khuôn phép.
 
Nhờ vào khuôn mặt, anh vừa vào trường đã chiếm được trái tim của một đám sinh viên nữ.
 
Nghe đồn hai tuần qua, số lượng đàn chị có ý gạ gẫm anh ùn ùn như nước triều dâng. Nhưng anh cao ngạo, không vừa ý một ai.
 
Ứng Đào lại suy nghĩ một lát: “Có điều không phải là xấu kiểu kia, biết nói thế nào nhỉ, chính là… Chính là xấu kiểu kia của đàn ông ấy!”
 
Thịnh Tường buồn cười: “Cậu còn biết xấu kiểu kia của đàn ông là gì à?”
 
“Ôi chao, tớ không biết phải diễn tả thế nào, tóm lại không phải là nghĩa truyền thống. Nghe nói mới khai giảng cậu ấy đã đập xe của Phó Hiệu trưởng, còn buổi lễ phát biểu cảm nghĩ của tân sinh viên chiều nay, đáng lẽ ra cậu ấy là đại biểu của học viện bọn họ nhưng lãnh đạo học viện nói rằng nếu cậu ấy không nhuộm đen lại tóc thì không được lên bục phát biểu, cho nên cậu ấy không lên phát biểu thật luôn.”
 
“Chuyện trên sân bóng rổ hôm nay hình như cũng không phải lần đầu.”
 
Từ nhỏ Ứng Đào đã gò bó bản thân theo khuôn phép, cấp ba chăm chỉ học hành, lên đại học mới gặp phải một nhân vật như vậy.
 
Cô ấy nghiền ngẫm kỹ lưỡng, chắc có lẽ là vì khuôn mặt kia của Thẩm Ngôn Lễ.
 
Đúng lúc này, sân bóng rổ lại tiếp tục vang lên tiếng nện bóng.
 
Ứng Đào đang đứng đối diện cửa sổ, kêu lên khe khẽ: “Em Tường, người kia chính là Thẩm Ngôn Lễ!”
 
Thịnh Tường không hiểu ra sao, nhìn ra ngoài theo hướng ngón tay cô ấy chỉ.
 
Bốn cạnh cửa sổ vừa khéo phơi bày động tĩnh trên sân bóng.
 
Chàng trai có đường cằm đẹp mắt, nửa bên mặt khuất đi trong nắng chiều.
 
Anh ôm bóng, hàng mày hơi nhướng lên, vừa du côn vừa pha lẫn đôi chút lạnh lùng.
 
“Ồ… Tớ biết là xấu kiểu gì rồi!” Ứng Đào bồi thêm một câu: “Là xấu tính!”
 
“Lúc trước, có người ném bóng rổ va vào áo của cậu ấy, nghe nói chỉ là vạt áo thôi nhưng cậu ấy phản ứng rất dữ dội.”
 
Thẩm Ngôn Lễ...
 
Thịnh Tường nghĩ về cái tên này.
 
Hóa ra anh chính là Thẩm Ngôn Lễ.
 
Nghe Ứng Đào nói, Thịnh Tường đột nhiên nhớ tới lúc mình đánh rơi giấy vào mặt anh.
 
Hình như anh không có phản ứng gì cả.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận