Động tĩnh lớn bất ngờ vang lên, chiếc đập bàn đập vào tường khẽ tạo thành tiếng. Hàng nữ sinh đằng sau rõ ràng là bị hành động của Thẩm Ngôn Lễ làm giật mình tới độ ngơ ngác, yên lặng hẳn một lúc lâu. Mấy cô gái đó mím môi, trật tự không nói gì nữa.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Trong phòng học vốn chỉ có tiếng lật giở tài liệu sột soạt mà thôi, sau vụ việc vừa rồi thì dù là tiếng động nhỏ bé tới mấy cũng hoàn toàn im bặt, ai nấy đều đổ xô nhìn về hướng này. Động tác của thầy giáo lớn tuổi hơi lưỡng lự rồi bước sang đây. Ánh mắt của ông ấy đảo qua Thẩm Ngôn Lễ và mấy nữ sinh ngồi phía sau: “Mấy em có chuyện gì?” Thẩm Ngôn Lễ để gọn chồng tài liệu rồi quay người lại, đáp câu lơ đễnh: “Không có gì nghiêm trọng đâu ạ, bọn em đang thảo luận về vấn đề chỗ ngồi của môn tự chọn thôi.” Nói xong, anh hơi ngừng lại rồi khẽ nhướng mày, giọng điệu có phần bất cần: “Bọn họ muốn biết làm sao để có chỗ ngồi, nếu em không nói cho họ biết thì không hay lắm.” Tuy là nói thế nhưng nội dung câu nói vừa nãy của Thẩm Ngôn Lễ cũng không phải ý này. Các bạn trong lớp đều nghe rõ ràng, cũng có thể hiểu được chút ý trong đó. Mặc dù không biết cụ thể xảy ra chuyện gì nhưng giọng điệu lạnh lùng bực bội vừa rồi của Thẩm Ngôn Lễ rõ ràng tới mức không thể che giấu được. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Nữ sinh ngồi hàng sau nghe anh nói vậy thì càng thấy xấu hổ hơn. Vốn dĩ cô ta chỉ đang phàn nàn mà thôi, nhưng đôi khi cảm xúc dần dần tích tụ thì cũng cần một điểm giới hạn để trút giận. Trước giờ Thẩm Ngôn Lễ luôn rất nổi danh trong học viện, hồi trước phòng thí nghiệm phân chia nhóm và có rất nhiều nữ sinh tự tiến cử nhưng tất cả đều bị từ chối. Thường không có ngoại lệ, nhưng cảm giác cân bằng kỳ lạ này nhanh chóng bị phá vỡ. Đầu tiên là về những nội dung được thảo luận trên diễn đàn Kinh Hoài, sau đó lại là chuyện về chỗ ngồi ngày hôm nay. Hết cái này đến cái khác, cứ tuôn ra rồi lật ngược lại, nhưng ai có thể ngờ là cuối cùng lại đụng trúng chính chủ chứ. “Có vấn đề gì mà không thể đợi đến lúc hết tiết rồi thảo luận?” Đôi mắt của Hàn Thúc lạnh như băng sương: “Vừa gây ra tiếng động lớn như thế thì không chỉ ảnh hưởng chính em mà còn ảnh hưởng tới những người khác nữa đấy.” Thẩm Ngôn Lễ còn muốn nói thêm gì nữa nhưng mép tay áo của anh bỗng nhẹ nhàng bị kéo lại. Anh hơi cúi đầu nheo mắt nhìn, đầu ngón tay Thịnh Tường đang kéo áo của anh, bàn tay trắng nõn của cô dán vào đó, xương ngón tay thon dài xinh đẹp. Bàn tay đặt lên tay anh hơi bấu víu một chút để lặng lẽ tạo sự chú ý với anh. Sau đó, đầu ngón tay của cô gái khẽ nhúc nhích rồi chậm rãi đưa một tờ giấy sang. Là bản vẽ tính toán theo công thức mà anh đã đưa cho cô vừa nãy. Bên trên là dòng chữ xinh xắn tao nhã… “Đừng cãi nhau với thầy.” Thẩm Ngôn Lễ dời mắt, không nói thêm gì nữa. Lần này đến lượt Hàn Thúc kinh ngạc, Thẩm Ngôn Lễ vốn là sinh viên của trường này, từ đầu học kỳ ở Kinh Hoài đến nay, anh luôn là một trong những tân sinh viên được người khác chú ý nhất. Mặc dù rất ngạc nhiên trước sự thay đổi im lặng đột ngột của Thẩm Ngôn Lễ nhưng người giáo sư lớn tuổi vẫn tuân thủ triết lý giảng dạy trước đây của mình. “Lớp của tôi chỉ chấp nhận thảo luận chứ không cho phép châu đầu ghé tai hoặc không lắng nghe cẩn thận. Lần này tôi tha cho các em, lần sau còn như thế thì em đứng lên cho tôi.” Thẩm Ngôn Lễ miễn cưỡng giương mắt lên, coi như là đồng ý. Hàn Thúc ngoảnh đi rồi nhanh chóng quay lại tiếp tục chủ đề ban nãy: “Thứ tôi phát cho các bạn là bản vẽ ba mặt và bản vẽ bố cục của sơ đồ máy bay, các em hãy sao chép theo nội dung tài liệu, đến khi học kỳ này kết thúc các em sẽ có thể có các bản vẽ mô hình mặt phẳng cơ học do chính mình tạo ra. Bản vẽ kết quả cuối cùng sẽ là cơ sở để tôi chấm điểm cuối cùng cho các em." Sau khi đã giải thích xong, ông ấy nhìn quanh bốn phía, không tập trung vào một ai cả. Giọng điệu rất nghiêm túc. “Nhưng có một điều cuối cùng tôi muốn nói rõ, môn học này là học phần tự chọn của Học viện Kỹ thuật hàng không mở cho tất cả các ngành học, chào đón tất cả sinh viên của các học viện khác nhau tới đây nghe giảng. Chỉ cần chọn lớp của tôi thì các em đều là sinh viên của tôi, không phân biệt đối xử giữa các học viện.” Lớp học im lặng đến nỗi những người quan tâm chỉ cảm thấy xấu hổ, còn những người vô tâm thì lời nói vào tai này rồi ra tai kia. Ánh mắt Hàn Thúc cụp xuống: “Vậy xin mời mọi người hãy coi trọng nó như một môn học chuyên ngành của mình và cố gắng phát huy tối đa trí tưởng tượng. Khi đến thời điểm, tôi sẽ chọn lọc những tác phẩm xuất sắc giao cho bảo tàng hàng không của trường và để chúng làm mô hình để trưng bày." Dừng một chút, thầy giáo già cười tủm tỉm: "Cái này cũng không phân biệt giữa các học viện.” Những lời này vừa nói ra, mọi người trong lớp đều có chút hưng phấn. Bảo tàng hàng không là bảo tàng kiêm trường học lịch sử của Đại học Kinh Hoài. Bảo tàng được xây dựng trên sườn núi gần hội trường. Nó không chỉ lưu giữ lịch sử của trường mà còn trưng bày cả những chiếc mô hình, máy bay của các cựu sinh viên ưu tú. Hàn Thúc nói rằng sẽ trưng bày ở bảo tàng hàng không của nhà trường đã là một lời khẳng định rất lớn rồi. Ứng Đào nghe mà kích động, cô ấy túm lấy tay Thịnh Tường rồi lặng lẽ gào thét: “Tớ tưởng tượng một chút được không? Đó chính là bảo tàng của đại học hàng không đó!” Thịnh Tường lắc đầu và cũng hạ giọng trả lời: “Tớ nghĩ khó có khả năng lắm.” Thực ra những gì cô nói đều là sự thật, ngành này phải mất mấy năm mới có thể đào tạo ra một sinh viên ưu tú như vậy, những người đến tham gia các môn tự chọn chung có thể có rất có nhiệt huyết và tinh thần học tập nhưng lại không có số may mắn đến thế. Những thứ được trưng bày trong hội trường đều có yêu cầu rất cao. “Hai bọn mình có làm được hay không thì không biết…” Ứng Đào kéo dài giọng: “Nhưng mà tớ biết nam thần chắc chắn có thể làm được!” Thịnh Tường không phát biểu ý kiến, song không cản được Thẩm Ngôn Lễ ngồi cạnh nghe thấy hết những gì Ứng Đào nói. Anh ừ một tiếng, âm cuối hơi rung lên: “Tôi sẽ đợi tới khi kết thúc học kỳ.” Ứng Đào không ngờ Thẩm Ngôn Lễ lại đáp lại thật, lúc này cô ấy hơi ủ rũ rồi lại thần bí tựa bên tai Thịnh Tường: “Hầy, không hiểu sao mà cứ cảm thấy nam thần nói câu này mang ý khác ấy…” Bên tai Thịnh Tường hơi nóng lên, sợ sẽ bị Ứng Đào kéo đi xa nên vội ra hiệu cho cô ấy chăm chú nghe giảng để không bị thầy bắt được. Cả tiết học sau đó đều rất yên bình. Cho đến khi gần hết giờ tan học. Một mảnh giấy chậm rãi xuất hiện trước mặt Thịnh Tường. Là tờ giấy mà ban nãy cô viết cho Thẩm Ngôn Lễ, đối phương bây giờ mới trả lại bản vẽ sơ đồ công thức tính toán. Bên trên có thêm chữ của anh… “Để đề phòng, từ giờ cậu sẽ ngồi ở đây.” … Thoáng cái đã hết ngày thứ sáu. Hai ngày cuối tuần, khuôn viên trường đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài khá sôi động, mọi người đi lại khắp nơi tận hưởng những ngày cuối tuần nhàn hạ. Ngoại trừ những người đang chạy đến thư viện, các nhóm sinh viên xuất hiện thành từng nhóm ở khắp mọi nơi ngoại trừ tòa nhà giảng dạy. Cửa hàng đã được sắp xếp chỉn chu đầy đủ để chuẩn bị tuần sau khai trương, Thịnh Tường bận rộn phụ giúp ở sân sau, thời gian còn lại thì đều ngồi ngẩn ngơ nghỉ ngơi. Ngày hôm sau là thứ hai, lại một ngày kín lịch học. Đến thứ ba, giáo viên cố vấn đã gửi cho Thịnh Tường một tin nhắn bất ngờ. Giáo viên cố vấn: “Thịnh Tường, vụ lần trước đã điều tra được rồi. Tổ lãnh đạo nhà trường vừa mới mở cuộc họp và quyết định không cho phép nhân nhượng, chắc nay mai sẽ chọn một khung giờ để tiến hành phê bình lên trước toàn trước thôi.” Sau khi Thịnh Tường nhận được tin, thật ra cô có hơi nghi ngờ. Bởi vì dù sao thứ hai đi làm giáo viên cố vấn đã nói với cô là vì lý do riêng tư nên phòng thay đồ sẽ không có lắp đặt camera bên trong. Thật ra chuyện này cũng dễ hiểu, dù sao cũng là nơi mọi người thay quần áo, camera ở hành lang được đặt ở cuối nên việc điều tra tình hình trong phòng thay đồ từ góc độ đó chắc chắn là không khả thi, bởi vì nó là một điểm mù. Hôm đó là buổi lễ khen thưởng, từ hành lang đến hội trường có rất nhiều người đi lại, sau khi điều tra kỹ càng vẫn có bốn năm người khả nghi. Nhưng đây lại là một khó khăn khác nữa. Bốn hay năm người rất khó phán đoán, nhà trường cũng khó chỉ dựa vào lời nói của Thịnh Tường để mà điều tra kỹ càng được. Vốn dĩ sự việc này sẽ bị cho qua và cứ lắng xuống như thế, nhưng tối qua bí thư đã đưa ra một thông báo ngắn gọn yêu cầu một học sinh đến phòng giám sát để kiểm tra tình hình camera ở tầng một của tòa nhà giảng dạy bên cạnh để điều tra từ một góc độ khác. Khối lượng công việc rất lớn. Đến hôm nay mới có kết quả. Sau khi giáo viên cố vấn biết được tình huống cụ thể, ông ấy không khỏi ngơ ngác, sau đó nhanh chóng thông báo cho Thịnh Tường. Giáo viên cố vấn: “Vì em là người bị hại nên đoạn ghi hình ngắn này sẽ giao quyền quyết định cho em.” Giáo viên cố vấn: “Video… 1:30.” Giáo viên cố vấn: “Chuyện này sẽ được xử lý triệt để trong hai ngày, lãnh đạo cấp trên không cho phép Đại học Kinh Hoài chứa chấp những kẻ có vấn đề về đạo đức như thế, nhất định phải có trừng phạt nghiêm khắc. Thịnh Tường: “Cảm ơn thầy, em thấy rồi ạ, các thầy vất vả rồi.” Giáo viên cố vấn: “Ừm, quan trọng nhất vẫn là an toàn, cũng may chỉ là nước thôi. Mà sức khỏe em không có vấn đề gì chứ?” Thịnh Tường: “Em vẫn ổn ạ, gần đây trời trở lạnh nên có chút khó chịu thôi.” Giáo viên cố vấn: “Giữ sức khỏe nhé.” Giáo viên cố vấn bận rộn nhiều việc nên nhanh chóng nói tạm biệt. Đôi mắt Thịnh Tường dừng trên màn hình, đầu ngón tay cô khẽ nhúc nhích rồi từ từ lướt lên trên. Video không quá dài, hơi mờ nhưng có thể nhìn rõ chính diện gương mặt của người hắt nước. Người biên tập cũng đặc biệt tạm dừng ở những thời điểm quan trọng và sử dụng khoảng thời gian tạm dừng để phóng to các ảnh cận cảnh. Người tạt nước có lẽ rất quen thuộc với hệ thống giám sát trong hành lang, biết có điểm mù nên cúi đầu ở một số nơi để tránh bị chụp ảnh. Nhưng mà cẩn thận tới đâu cũng sẽ có sơ hở, có vẻ cô ta dường như đã bỏ qua góc độ giám sát của một tòa nhà giảng dạy khác. Thời gian, địa điểm, hậu trường, hội trường, hành lang. Mọi thứ đều rơi vào vị trí. Người hắt nước là ở bên Học viện âm nhạc, cũng từng có vài lần gặp gỡ Thịnh Tường, Trần Niệm. … Chiều thứ ba là ngày nghỉ lễ như thường lệ, Ứng Đào lười quay về ký túc xá nên ngủ trưa ở sân sau luôn. Thịnh Tường ở trong cửa hàng, cô ngồi khoanh chân trên chiếc ghế gỗ. Do trọng lượng chịu tải mà chiếc ghế gỗ khẽ đung đưa qua lại. Trong lòng Thịnh Tường cũng dao động gợn sóng theo chiếc ghế này. Cô cho rằng mình và Trần Niệm không có khúc mắc gì. Nhưng trên thực tế, đối phương đã làm ra một việc như thế mặc dù cô ta quen biết cô. Và vấn đề này cuối cùng cũng bị lật tẩy, chi tiết trong đó cũng không chính xác. Cô luôn có cảm giác như mình đã bỏ qua điều gì đó. Không thể bình tĩnh lại suy nghĩ của mình, Thịnh Tường chống tay lên đầu, chưa kịp suy nghĩ vài giây thì đã nhìn thấy Ứng Đào ngủ dậy đang vươn vai đi từ sân ra. “Em Tường, gần đây Kinh Hoài náo nhiệt lắm luôn.” Ứng Đào lấy điện thoại di động của mình lướt hai lần: “Trước thì có một đôi vì yêu đương mà nhảy xuống hồ tình yêu, sau lại có dì quản lý ký túc xá xông vào phòng tắm của sinh viên năm tư, chỉ hay ngày thôi mà đã lên tiêu đề rồi.” Thịnh Tường còn chưa kịp tiêu hóa thì lại nghe được giọng nói kích động của Ứng Đào: “A! Nhưng đây là thật à? Nam thần nhuộm tóc lại rồi???” Ứng Đào nói rồi đưa mạnh điện thoại sang cho Thịnh Tường nhìn: “Tóc đen, tóc đen! Thẩm Ngôn Lễ tóc đen thật rồi kìa!” Thịnh Tường không tránh được sự nhiệt tình của Ứng Đào, cô đành nhìn thoáng qua và cũng thấy bên trong diễn đàn đang rất sôi nổi, bài viết cứ lên xuống liên tục. Nhưng topic hot nhất vẫn là ảnh chụp lén Thẩm Ngôn Lễ. Bức ảnh Ứng Đào cho cô xem chỉ mới được đăng lên cách đây không lâu. Anh lái xe của mình. Cửa sổ xe kéo nửa, mái tóc lòa xòa của Thẩm Ngôn Lễ xõa trên trán, anh thản nhiên đặt một tay lên vô lăng. Đúng là đổi màu tóc thật, mái tóc xám bạc của bà nội đã biến mất không còn chút bóng dáng.