Mà vào lúc đó, Thịnh Tường chỉ cảm thấy dường như lỗ tai của mình bị bịt kín trong ống khói vừa đốt lửa, hơi khói không ngừng bốc ra ngoài. Gió lạnh đêm thu cũng không ngăn nổi những chuyện đã xảy ra trong vài phút ngắn ngủi này. Thịnh Tường không nhịn được cao giọng nói: “... Thẩm Ngôn Lễ!”Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Lúc này cô gái thực sự có chút hốt hoảng, giọng nói cũng có phần tức giận. Cô vừa nói dứt lời, lều vải đang chiến đấu hừng hực bên kia nghe thấy cũng dừng những hành động dã chiến đang dang dở lại. Nam sinh trong lều vải cất cao giọng hỏi: “Ai đang ở bên ngoài đấy?!” Bỗng nhiên bị phát hiện, trái tim Thịnh Tường lập tức thắt lại vì căng thẳng. Cô hoàn toàn không ngờ khoảnh khắc kịch tính nhất lại chính vào lúc này. Người trong lều vải không nghe thấy câu trả lời thì chửi mát vài câu. Thỉnh thoảng còn có tiếng oán trách của nữ sinh vang lên. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Sau đó có tiếng người đứng dậy, dường như nam sinh thật sự định ra ngoài nhìn xem rốt cuộc ai đang ở bên ngoài. “Cậu còn muốn đứng đây đợi hay sao?” Thẩm Ngôn Lễ nhanh chóng nói một câu với Thịnh Tường, sau đó đứng thẳng người lên, kéo cô chạy sang một bên. Bây giờ hai người lại cực ăn ý với nhau, cách nghĩ ra được đều là nhanh chóng rút lui, càng nhanh càng tốt. Tuy nói hai người bị ép phải nghe chuyện này nhưng đến lúc thật sự giáp mặt nói chuyện thật thì dù có nói thế nào cũng không nói rõ được. Thịnh Tường được anh kéo chạy đi, trước mắt chỉ nhìn thấy bờ vai nhấp nhô lên xuống theo những bước chạy của Thẩm Ngôn Lễ. Gió núi càng thổi mạnh hơn, thổi vào khuôn mặt hai người, thôi qua cái tay đang nắm lấy nhau của hai người, sau đó phát ra tiếng vù vù. Tiếng hít thở dồn dập do chạy bộ xen lẫn với tiếng bước chân thình thịch tan biến trong núi rừng. Thẩm Ngôn Lễ kéo cô chạy, không biết hai người đã chạy được bao lâu, Thịnh Tường có phần không chịu nổi nữa, đành phải gọi người đằng trước: “Thẩm Ngôn Lễ… Tôi không chạy nổi nữa rồi…” Lúc này anh mới dừng lại, quay người lại nhìn cô. Hai người đứng cạnh nhau trong núi, trông rất giống hai kẻ đần sống lại sau tai nạn, hai người ngước mắt nhìn nhau. Cô gái hơi khom lưng xuống, một tay chống vào đầu gối, cúi đầu điều hòa lại hơi thở. Đường bên này được lát đá xanh, hai bên đường có đèn đường mờ tối, ánh đèn huỳnh quang chiếu xuống, chiếu vào chóp mũi cao cao, xinh xắn của cô. Thẩm Ngôn Lễ nhìn cô một lúc lâu, sau đó đột nhiên mở miệng. “Thịnh Tường, cậu quả thật không thay đổi gì.” Cô không hiểu ý anh cho lắm, hàng mi dài chớp chớp, gương mặt hây hây đỏ do vừa vận động xong. Còn có chút cảm giác như chột dạ do nhìn trộm người khác bị phát hiện. Cô gái ngước mắt lên, trong lúc nhìn về phía Thẩm Ngôn Lễ thì lại nghe thấy anh nói thêm. “Thể lực vẫn kém lắm.” “...” Thịnh Tường cắn môi, dứt khoát vung tay đang bị anh nắm ra. … Đến lúc bình tĩnh lại, Thịnh Tường nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh mình, không biết nên làm thế nào. Hai người cứ chạy về phía trước, cũng không biết đã chạy đến đâu. Đường ở đây hầu hết đều gần giống nhau. Hoàn toàn không nhìn ra khác nhau chỗ nào. Hai người thử quay lại, sau khi vòng vèo một hồi, dường như họ vẫn quay trở lại chỗ ban đầu. “Vừa nãy hình như đi ngược rồi.” Thẩm Ngôn Lễ nhìn vào màn hình điện thoại trước mắt mình. Thịnh Tường “À” một tiếng, nhìn về phía anh: “Ngược sao?” Đường xá trên núi phức tạp, ngoài con đường được xây dựng dành riêng cho khách du lịch thì vẫn còn rất nhiều đường núi nguyên sơ giao nhau. Ứng dụng bản đồ trong điện thoại của cô cứ quay quay một lúc lâu, đợi tới đợi lui vẫn chỉ load được một nửa, vẫn không tra ra nổi. “Tín hiệu cũng không tốt lắm.” Một tay Thẩm Ngôn Lễ nắm chặt điện thoại, anh nói: “Để tôi kiểm tra lại.” Với câu nói này của anh, Thịnh Tường giao toàn bộ hành trình lại cho anh, cũng không tiếp tục nghịch điện thoại nữa. Điện thoại của cô cũng sắp hết pin, ban đầu cô định sau khi ngủ sẽ sạc pin, kết quả không ngờ lại xảy ra chuyện nhảm nhí thế này. Bây giờ đã trễ như vậy rồi, cô cũng không muốn làm phiền trưởng câu lạc bộ và các thành viên trong câu lạc bộ. Bởi vì đường đi quanh co nên quả thực cũng không chắc họ có thể tìm được hai người các cô. Thịnh Tường im lặng đứng đợi, lúc này Thẩm Ngôn Lễ vẫn không ngẩng đầu lên mà liên tục nhìn điện thoại. Chỉ có đầu ngón tay anh là không ngừng chuyển động trên màn hình điện thoại. Lúc nhìn vào ngón tay anh, cô lại nhớ đến cảm giác bị nắm tay vừa nãy. Thành thật mà nói, anh nắm rất chặt, ngón tay với những khớp xương rõ ràng của anh nắm đau cả tay cô. Dường như đến tận bây giờ cô vẫn cảm thấy hơi đau. Thịnh Tường cúi đầu, bắt đầu vung vẩy tay mình với biên độ nhỏ. Đúng vào lúc này, một luồng sáng đột nhiên lóe lên, chiếu thẳng vào mu bàn tay vẫn đang vung vẩy của cô. Thịnh Tường ngẩng đầu, phát hiện là đèn flash của điện thoại Thẩm Ngôn Lễ. “Đi về phía bên kia đi.” Thấy cô ngẩng đầu lên, Thẩm Ngôn Lễ chỉ về một hướng. … Cũng không biết hướng Thẩm Ngôn Lễ nói có đúng hay không. Lúc này Thịnh Tường đi đằng trước, anh thong dong đi phía sau. Cây cối hai bên đường cao sừng sững, bóng tối của màn đêm bao trùm cả ngọn núi. Thỉnh thoảng trong rừng cây lại có chút tiếng động nhưng trên con đường dài quanh co như này cũng chỉ có tiếng bước chân đạp trên lá rơi của hai người họ. Thẩm Ngôn Lễ vừa cầm điện thoại chiếu sáng đường đi, vừa chầm chậm nói với người đi đằng trước: “Đi nhanh như vậy làm gì.” Ai ngờ anh vừa nói như vậy, cô gái trước mặt càng đi nhanh hơn, hoàn toàn không thèm quay đầu lại nhìn anh. Lưng cô thẳng tắp, mái tóc đen suôn mượt mềm mại buông xõa sau lưng, dài đến hông. Thẩm Ngôn Lễ đi theo sau cô, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn vào chỉ đường trên điện thoại. Thật ra con đường gần nhất cũng có chỉ đường nhưng vừa nãy hai người đã thử đi, hoàn toàn không quay lại chỗ cũ được. Những lựa chọn còn lại tuy xa nhưng có thể đi theo con đường đó đi đến điểm cuối. Điều không tốt duy nhất chính là ứng dụng chỉ đường tự chỉ ra một con đường đi lượn một vòng lớn, nếu đi như vậy thì gần như phải quay đầu đi ngược lại vòng vèo nửa ngọn núi mới có thể đến chỗ dựng lều vải. Đi bộ mười mấy phút, hai người ra khỏi khu rừng, đi ra đường lớn bên ngoài. Lúc này không gian bên ngoài không còn tối tăm như trước đó nữa, thỉnh thoảng lại có bóng xe phóng vụt qua, lề đường còn có quầy hàng bán đồ ăn vặt buổi đêm. Khung cảnh này tương đương với việc hai người đã trực tiếp đi ra khỏi ngọn núi, bên này chắc hẳn là đường quốc lộ ở chân Thương Sơn. Thịnh Tường đi bên trong dọc theo vạch trắng phân chia làn đường, bước chân của cô cũng càng ngày càng chậm. Thỉnh thoảng lại có xe đi ngang qua hai người, có một số chiếc xe bật đèn pha chiếu thẳng đèn vào hai người khiến hai người phải nhắm chặt mắt lại vì chói mắt. Thẩm Ngôn Lễ bước nhanh mấy bước đuổi theo cô, túm ống tay áo của cô nhanh chóng kéo cô vào bên trong cùng. Thịnh Tường nghiêng đầu sang nhìn anh, bởi vì vấn đề hình thể nên dù ngước mắt lên cô vẫn chỉ nhìn thấy đường quai hàm góc cạnh của anh. … Quầy hàng bày dọc đường thấy có người đi đến thì không ngừng cất tiếng rao hàng. Từ xa Thịnh Tường đã nhìn thấy có quầy bán khoai lang nướng. Một ông cụ mặc áo khoác cũ màu xanh quân đội đẩy xe ba gác, di chuyển chầm chậm. Đằng sau còn kéo theo một dụng cụ giống như bếp lò. Trong khung cảnh mờ sáng như thế này, ánh lửa lập lòe lóe lên từ trong lò nướng làm bật lên làn da ngăm đen có chút ứng đỏ của ông cụ. Thịnh Tường dừng bước, thật ra trước đây lúc ở trấn nhỏ Giang Nam, cô rất thích ăn khoai lang nướng. Vào mùa đông đến, lấy một củ khoai nóng hầm hập ra, cố gắng nhanh chóng lột bỏ phần vỏ gần như bị nướng cháy ra, để lộ phần khoai thơm ngon màu vàng bên trong, nó mềm mịn ấm nóng, ngon ngọt. Chẳng qua cho dù là khoai lang mật hay là khoai lang loại khác thì đều có hương vị rất riêng. Nhưng khoai không tốt cho hệ tiêu hóa, cũng dễ bị nóng trong người. Trước đây, Lê Nghệ chỉ cho cô nếm thử, không cho phép cô ăn nhiều. Cơ mà tình hình hiện tại… Thịnh Tường suy nghĩ một lúc, tỉnh táo lại, đi lướt qua ông cụ bán khoai, đi thẳng về phía trước. Cơ mà còn chưa đi được mấy bước, Thẩm Ngôn Lễ vốn dĩ đang đi song song với cô dần dần tụt lại phía sau. Tiếng bước chân sau lưng cũng dần biến mất. Cô tò mò quay đầu lại, phát hiện Thẩm Ngôn Lễ đang đứng trước mặt ông cụ bán khoai lang, không biết anh nói gì mà lại quay sang vẫy tay với cô. … Thịnh Tường bước mấy bước về phía anh, nhìn anh đầy khó hiểu. Thẩm Ngôn Lễ hơi cúi đầu xuống nhìn cô: “Không phải cậu muốn ăn sao?” Suy nghĩ của mình bất ngờ bị anh đoán trúng, Thịnh Tường cảm thấy nói chuyện cũng khó khăn, cô ngập ngừng nhỏ giọng nói: “... Tôi nói tôi muốn ăn bao giờ hả?” Nghe thấy câu này, ông cụ kia lên tiếng nói chuyện đầu tiên, giọng nói vẫn còn chút giọng địa phương, ông cụ cười ha hả: “Cháu gái này, cháu thật sự không muốn ăn sao? Những củ khoai này đều do ông đào từ trong đất ra vào sáng hôm nay đấy, tươi lắm đó, là khoai nhà trồng, ngọt lắm!” Nói xong, ông cụ lại chỉ vào lò nướng của mình: “Than đá phía dưới cũng là trong thôn tự làm, nướng cái gì cũng thơm.” Thịnh Tường ngửi mùi hương, lại tiến lại gần thêm một chút, trong nháy mắt cô chỉ cảm thấy chóp mũi mình cũng âm ấm. Ông cụ đã nói như vậy rồi, cô cũng không nỡ lòng từ chối nữa. Hơn nữa món này còn là khoai nướng nữa. Thịnh Tường cười nói với ông cụ: “Ông ơi, vậy ông cho cháu lấy một ít đi.” Ông cụ: “Ôi, ôi, được ngay!” Trả lời xong, ông cụ lại nói thêm: “Ông ấy à, để ông chọn cho cháu củ to nhất, tròn trịa nhất!” Cô lấy điện thoại ra, còn chưa kịp hỏi khoai lang nướng bao nhiêu tiền. Màn hình điện thoại bỗng nhiên tối đen lại, chấm tròn load giao diện xoay hai vòng, sau đó cũng biến mất. “...” Điện thoại vốn dĩ không còn bao nhiêu pin đã hoàn toàn tắt nguồn. Thịnh Tường sửng sốt mất một lúc mới liếc mắt nhìn sang Thẩm Ngôn Lễ đứng bên cạnh. “Điện thoại hết pin rồi sao?” Thẩm Ngôn Lễ nhìn màn hình điện thoại của cô rồi lại ngắm nghía điện thoại của mình, cười cười liếc mắt nhìn cô. Ông cụ nghe vậy cũng chỉ nhanh nhẹn bỏ mấy củ khoai lang vào túi, không thèm ngẩng đầu lên nhìn họ, chỉ nói: “Hết pin cũng không sao, ông mời cháu ăn, cháu gái đừng lấy làm phiền!” Ông cụ làm đúng như những gì mình nói, dù sao bây giờ cũng đã đêm hôm khuya khoắt, hai cô cậu trẻ tuổi này vẫn đi trên đường, điện thoại lại còn hết pin. Người già không biết điều gì khác, cũng chỉ biết những việc như này. Nhà ông ấy cũng có trẻ con, dưới con mắt cảm tính, ông ấy không khỏi nhiệt tình hơn. “Như vậy sao được ạ, sao lại như thế được ạ…” Thấy ông cụ định làm như thế thật, Thịnh Tường vội vàng xua tay từ chối. Kết quả ông cụ vẫn rất kiên trì, kiên quyết không cho cô trả tiền. Hơn hết ông cụ còn tiện tay cất mã quét QR của mình đi. Trong lúc hai người còn đang khiêm tốn từ chối lẫn nhau, Thẩm Ngôn Lễ lại nhìn về phía cô, nhỏ giọng nói: “Tôi vừa thêm bạn wechat của ông cụ xong, đã chuyển tiền cho ông ấy rồi, ông ấy không nhìn thấy.” “...” Nghe anh nói vậy, Thịnh Tường không khỏi khẽ cong môi cười. Sao anh không nói sớm? Ông cụ giản dị chất phác, cầm bọc bánh tráng nhà làm lên, lại tiếp tục bọc lớp ngoài cùng, sau đó lại dùng báo đã đọc bọc lại mấy lớp, xong xuôi tất cả thì đưa luôn cho Thịnh Tường. “Cầm lấy này cháu, bóc từ cạnh ra, sau đó từ từ thưởng thức, như vậy sẽ không bỏng miệng đâu.” Thịnh Tường nhận lấy mấy củ khoai ông cụ đưa, lập tức cảm ơn mấy lần. Trong gió đêm thoang thoảng mùi khoai lang thơm ngon, ba người lại nói chuyện thêm một lúc. Ông cụ quan sát hai người họ, đột nhiên lên tiếng nói: “Mấy đứa trẻ các cháu thật ra kém hơn bọn ông hồi ấy nhiều lắm, muộn như vậy rồi mà còn ở bên ngoài, lại còn là một trai một gái nữa, hai đứa cãi nhau à?” Thịnh Tường giơ tay xoa xoa chóp mũi: “Làm gì có đâu ông.” “Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, trong dáng dấp hai đứa là trai xinh gái đẹp, ông cũng chỉ hỏi chút như vậy thôi, ha ha ha ha ha.” Ông cụ cười hết sức hiền lành, lại tiếp tục nhìn về phía Thẩm Ngôn Lễ. Có lẽ do cơ hội bèo nước gặp nhau vào ban đêm thế này quá khó khăn, đến mức ông cụ không khỏi nhiều lời thêm vài câu. Giống như muốn truyền đạt kinh nghiệm hơn nửa đời người của mình cho họ. “Chẳng qua chàng trai à, là đàn ông con trai thì cũng không được phép đối xử tàn nhẫn với con gái.” Ông cụ vuốt râu nói: “Đừng có khiến con gái người ta khóc, như vậy không dễ giải quyết đâu.” Thẩm Ngôn Lễ nhìn sang Thịnh Tường, đột nhiên cười nói: “Dạ vâng.” Ngay sau đó, anh lại nhìn về phía ông cụ: “Cháu nào dám chứ.” Ngày thường cô nhìn người khác lạnh nhạt như đang uống một cốc nước suối nhạt nhẽo. Nếu thật sự làm cho cô khóc, vậy sẽ trở nên như nào.