Anh ta bất giác giơ tay lên cản lại nhưng đã muộn rồi. Thứ gì đó đập mạnh vào mũi anh ta rồi mới rơi xuống đất, bật lên vài lần rồi lăn ra ngoài, tạo thành tiếng ầm thật to. Hà Phương Chu bị lực tác động mạnh phải lùi về sau, đầu gối gập lại, ngã sõng soài xuống đất.Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Tiếng vang này to như tiếng sấm khiến mọi người gần đó đều dừng lại, nhìn về phía phát ra tiếng động. “Mợ nó, thằng nào đánh ông thế…” Cơn đau buốt óc lan ra, sống mũi đau đớn sưng to. Hà Phương Chu thẹn quá hóa giận bèn ngước lên xem ai ra tay đánh mình. Có điều khi vừa thấy “hung thủ”, anh ta bất giác ngơ ra. Thẩm Ngôn Lễ đứng ở đó, nhìn chằm chằm vào anh ta bằng ánh mắt vô cùng u ám. Anh nhếch môi, ánh mắt lạnh vô cùng. “Cậu nói ai làm?” Anh bước lên trước, xách cổ áo của Hà Phương Chu lên rồi kéo anh ta dậy, đấm một phát cực chuẩn vào mặt đối phương, thẳng tay dùng hết sức mình. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.Sân vận động bỗng trở nên hỗn loạn. Tiếng can ngăn và tiếng rên la bất mãn vì chen lấn vang lên… Cùng với những tiếng la hốt hoảng “đừng đánh nữa, đừng đánh nữa”. Vì động tĩnh nơi này quá lớn nên đã khiến giảng viên chú ý, họ bèn chạy nhanh đến bên này: “Các em làm gì bên đó thế?” Nãy giờ Thịnh Tường đang nói chuyện với Ninh Viễn Tuyết. Hôm nay anh ấy cũng học giáo dục thể chất. Lúc này, cô cũng bị thu hút bởi tiếng ồn, không biết xảy ra chuyện gì. Ứng Đào đi hóng hớt xong bèn quay trở lại, cô ấy vỗ vỗ vào ngực mình, nghĩ lại thấy mà sợ: “Trời ơi, suýt nữa tớ bị ép chết rồi.” Thịnh Tường nắm chặt tay cô bạn rồi hỏi: “Bên đó có chuyện gì vậy? Có ai đang đánh nhau đúng không?” Hai mắt Ứng Đào như phát sáng: “Kích thích lắm đó, Thẩm Ngôn Lễ và Hà Phương Chu đang đánh nhau.” Đánh nhau… Thịnh Tường thầm nghĩ, sau đó cùng dời mắt nhìn về phía đó. Có điều lúc này quá nhiều người vây xem nên cô không thấy được gì cả. … Chuyện xảy ra trong sân vận động hôm đó nhanh chóng được đăng lên diễn đàn. Rất nhiều người thầm đoán nguyên nhân dẫn đến cuộc ẩu đả của họ. Có người nói hai người ghét nhau đã lâu, có người nói Hà Phương Chu khiêu khích trước, có người còn nói Thẩm Ngôn Lễ ngang ngược quen thói, muốn đánh thì đánh thôi. Cuối cùng một sinh viên có mặt trong buổi học hôm đó đã đứng ra giải đáp thắc mắc của mọi người… Bạn đó bảo rằng hình như là do Hà Phương Chu cố tình nói mấy câu tục tĩu gây ra. Nguyên nhân vừa được tung ra, rất nhiều sinh viên rú lên như điên, đồng loạt hỏi rốt cuộc mọi chuyện là thế nào. Người biết chuyện chỉ bảo lúc đó mình vô tình đi ngang qua thôi, không nghe nhiều lắm. Mọi người không hẹn mà cùng thảo luận nhưng không ai biết rõ đã xảy ra chuyện gì. Dù vậy họ vẫn đưa ra một kết luận chung rằng… Thẩm Ngôn Lễ đánh hay lắm, đánh đã lắm. Hà Phương Chu ỷ mình là thân thích với phó hiệu trưởng nên thường hô mưa gọi gió trong trường. Phó hiệu trưởng đã từng nghiêm khắc răn đe khi biết anh ta bị tạm giam trong cục cảnh sát. Nhưng tiệc vui chóng tàn, anh ta vẫn thói nào tật nấy. Tuy Hà Phương Chu chưa gây ra chuyện gì quá đáng nhưng vẫn ngang ngược hống hách, không biết hối cải, làm người khác chán ghét. Tất nhiên Thịnh Tường cũng biết chuyện này. Không biết chuyện này có ầm ĩ hơn không… Cô cảm giác Thẩm Ngôn Lễ sẽ không đánh ai tùy tiện cả. Nhưng cô cảm thấy không cần phải hỏi thăm quá chi tiết. Cô không nên hỏi quá nhiều về chuyện của anh. Thứ sáu, Thịnh Tường và Ứng Đào như thường lệ tham gia lớp học tự chọn… Mô hình cơ giới máy bay. Hôm nay các cô không học trong phòng học lớn nữa, giáo sư Hàn Thúc đã chọn phòng mô phỏng thí nghiệm của Học viện Kỹ thuật Hàng không vũ trụ để dạy, thiết bị ở đó tiên tiến nên sẽ mang lại kết quả giảng dạy tốt hơn. Ông ấy sử dụng hình ảnh 3D mô phỏng, yêu cầu sinh viên tận dụng cảm giác và tư duy về không gian phác họa ra bản thiết kế trong đầu. Đến tận bây giờ, Thịnh Tường mới gặp nhân vật chính của “sự kiện đánh nhau ở sân vận động”. Thẩm Ngôn Lễ vẫn đẹp trai như ngày nào, nhưng lúc này ở vùng trán trên lông mày có dán một miếng băng dán cá nhân. Anh chỉ bị thương nhẹ, vết thương không đáng kể. Chỗ cô đang ngồi vốn ở bên cạnh anh, giờ đổi nơi thí nghiệm sang phòng mô phỏng, một dãy chỉ có bốn ghế nên hai người gần như ngồi cạnh nhau. Bây giờ có thêm Ứng Đào với Trình Dã Vọng gia nhập, bốn người thành một nhóm. Thẩm Ngôn Lễ nhận ra từ khi Thịnh Tường đến lớp tới giờ vẫn cứ dò xét mình, thế là anh bèn hỏi cô: “Cậu muốn nhìn bao lâu nữa?” Thịnh Tường nghe vậy bèn nghẹn lời, không biết nói gì cho phải. Vì vậy cô bèn quay đầu nhìn vị giảng viên lớn tuổi trình diễn mô hình chuyển động. Sau đó, cô không nhìn anh nữa. Thẩm Ngôn Lễ ném bút đi, lười biếng dựa vào lưng ghế, trông hờ hững chẳng màng sự đời. Cho đến khi tiết học diễn ra được một nửa, giảng viên già trên bục giảng mày mò bản thảo trên máy tính. Thịnh Tường nhân cơ hội này bèn xoay người. “Người kia… Vẫn ổn chứ?” “Cậu hỏi ai?” Ánh mắt vốn lơ đãng của anh bất ngờ tập trung vào cô, anh cứ thế nhìn chằm chằm vào cô, không hề kiêng dè. Thịnh Tường khẽ giơ ngón tay thon dài của mình lên, chạm nhẹ vào trán của anh. “Cậu nói xem.” Thẩm Ngôn Lễ nhìn cô: “Cậu ta vẫn ổn, chưa chết đâu.” Thịnh Tường cảm giác hôm nay anh hơi kỳ lạ. Nhưng cô không thể nói rõ rốt cuộc anh kỳ lạ ở chỗ nào. Sau đó sự u ám này đã được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trong những lần tiếp theo. Vị giảng viên già đã làm mẫu xong, bắt đầu gọi sinh viên lên máy bay. Giữa hai ghế có trang bị một máy tính chìm chuyên dụng, máy tính không được kết nối với internet để tránh hành vi trộm cắp thông tin của Đại học Hàng không. Hàn Thúc ngước lên nhìn xung quanh mình, sau đó mới nói: “Thầy đã xem danh sách của lớp mình thì biết số lượng nam nữ lớp mình ngang nhau. Việc di chuyển máy tính hơi phiền phức, mấy bạn nữa sức yếu nên không nhấc nổi. Hay là thế này, các em chia ra một nam một nữ bắt cặp với nhau, sau này các em cứ đến lớp như sự phân công của thầy.” Giảng viên lớn tuổi vừa nói xong, Ứng Đào nhìn lại thì thấy nhóm mình có tận hai bạn nam. Cô ấy nhanh chóng vượt qua nam thần nhà mình và chọn Trình Dã Vọng. Lúc này cô ấy chạy trốn rất nhanh. Trình Dã Vọng không có ý kiến gì, nếu bảo anh ấy bắt cặp với Thịnh Tường… Anh ấy bèn nhìn Thẩm Ngôn Lễ. Mô hình tự động hóa nhanh chóng xuất hiện, nhốt từng cặp vào trong một căn phòng nhỏ bán trong suốt. Hàn Thúc đã yêu cầu trước khi tan học, từng sinh viên đều phải nộp lại mô hình thiết kế điện tử ba chiều cho ông ấy, lấy điểm bình thường. “Cậu trước đi.” Thẩm Ngôn Lễ mở máy tính lên, sau đó mở phần mềm rồi mới hất cằm với Thịnh Tường. Anh là một người chuyên nghiệp, thoạt nhìn anh sử dụng nó vô cùng điêu luyện. Thịnh Tường không từ chối, cô ngồi xuống ghế trước rồi mới bắt đầu thiết kế. Nhưng cô nhanh chóng nhận ra chỗ không đúng. Ban đầu, Thẫm Ngôn Lễ đứng sau lưng cô và xem cô phác họa. Chưa được bao lâu, cô cảm giác anh đang dần cúi người sát vào mình. Cô buông mắt, phát hiện Thẩm Ngôn Lễ đã nhoài về trước, chống hai tay ra hai bên bàn. Như thế, cô đã bị anh bao vây, nhốt vào trong lòng. Hơi thở ấm áp phun ra phả lên sau gáy, mỗi khi hơi thở lướt qua đều khiến cô run lên. Anh dần áp xuống, mùi hương nồng đậm đặc trưng của anh ập tới như muốn quấn lấy cô. Lúc Thịnh Tường mím môi ngơ ngác, Thẩm Ngôn Lễ bất chợt lên tiếng: “Thịnh Tường, cậu đã nói mình chưa có bạn trai.” “À…” Anh nhìn cần cổ thiên nga trắng ngần, xinh mướt của cô gái rồi từ tốn nói tiếp: “Nhưng tại sao Ninh Viễn Tuyết lại sống cùng cậu?” Từ trước đến giờ, những câu hỏi của anh luôn bất ngờ như vậy, khiến người ta khó mà đoán được. Cô nhớ hồi trước anh đã từng hỏi một câu tương tự và cô cũng đã trả lời anh rồi. Không ngờ bây giờ Thẩm Ngôn Lễ vẫn cố chấp hỏi nữa. Đúng là hôm nay anh cứ quái quái thế nào đấy, vô cùng khó hiểu. Mấy giây trôi qua nhưng Thịnh Tường vẫn im lặng, Thẩm Ngôn Lễ cũng không nhúc nhích. Như thể nếu cô không trả lời, anh sẽ không thả cô ra. Thịnh Tường cảm thấy hơi ngưa ngứa, tiện thể cũng cảm thấy tư thế này làm cô không được tự nhiên nên đã nhẹ nhàng trả lời: “... Anh ấy là anh họ của tôi.” Cô vừa dứt lời. Người sau lưng đứng lặng người hồi lâu, chẳng hé răng nửa lời. Thịnh Tường thấy Thẩm Ngôn Lễ cứ vòng tay bao vây mình, không làm gì nữa cả, báo hại cô không thể tập trung phác họa bản thiết kế ra được… Cuối cùng cô không nhịn nổi nữa bèn dứt khoát gọi tên anh: “Thẩm Ngôn Lễ.” “Tại sao thỉnh thoảng cậu lại…” Cô không thể nói hết vế sau. Đối xử với cô như vậy? “Thịnh Tường, hình như cậu hiểu sai về tôi rồi nhỉ?” Thẩm Ngôn Lễ nhìn cô gái trước mặt, anh nghiêng người áp sát vào cô, giọng điệu trầm trầm: “Không phải thỉnh thoảng tôi mới như thế mà lúc nào tôi cũng vậy đúng hơn.”