Hạ cánh xuống thế giới của em

Anh chậm rãi nói hết câu, vừa dứt lời thì đúng lúc Thịnh Tường ngước mắt lên nhìn về phía anh.
 
Lúc này khuôn mặt của Thẩm Ngôn Lễ lại càng trở nên rõ ràng hơn.
 
Ánh đèn sáng rực trên đỉnh đầu chiếu xuống làm cả gương mặt anh trở nên bừng sáng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giọng điệu của anh bình tĩnh thản nhiên, khóe miệng hơi nhếch lên.
 
Thậm chí anh còn khiến Thịnh Tường có ảo giác giống như anh chỉ đang nói đùa với cô, nhưng sự thật lại không phải thế.
 
Đám người Tiêu Tự ngồi xung quanh, lúc này nghe thấy vậy thì trầm trồ ồ lên giống như sợ bên này chưa đủ náo nhiệt.
 
Thịnh Tường không nói câu nào một lúc lâu.
 
Ứng Đào vừa nãy còn đang bất động như thể xác ướp, lúc này lại như một cái quạt thông gió được khởi động, cô ấy là người đầu tiên tỉnh táo lại, ngậm cái miệng vừa mới há hốc do quá ngạc nhiên lại, đưa tay xuống dưới gầm bàn, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào Thịnh Tường.
 
Cô ấy chọc chọc mấy cái, Thịnh Tường vẫn không có phản ứng.
 
Cho đến khi cô ấy chọc đến lần thứ tư, thứ năm, cuối cùng Thịnh Tường cũng cử động.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thịnh Tường nhìn nửa bình nước Thẩm Ngôn Lễ vừa mới làm đổ, cô cầm hộp nước đào vừa nãy mua ở máy bán hàng tự động ngoài kia trước khi vào Phương Viên, đẩy thẳng đến trước mặt anh.
 
“Cho cậu cái này đấy.”
 
Thẩm Ngôn Lễ cụp mắt nhìn hộp nước đào hình lập phương, bao bì sặc sỡ màu sắc, trên vỏ in hình quả đào ngây thơ đáng yêu.
 
Phông chữ rất bắt mắt, khẩu hiệu được in to rõ ràng… “Nước đào giải khát”. 
 
Thấy anh không nhận, cô lại bổ sung thêm một câu: “Vỏ hộp vẫn còn nguyên đấy, tôi chưa uống đâu.”
 
Lúc Thịnh Tường nói chuyện giọng nói nhẹ nhàng, nhưng hai người ngồi chéo đối diện với nhau nên cũng cách nhau khá gần, có thể nghe thấy rõ ràng cô nói gì.
 
Tốc độ nói rất chậm, nhưng giọng nói lại rất dịu dàng, hơi giống bông tuyết mềm mại ngày mùa đông.
 
“Phì…”
 
Cuối cùng Tiêu Tự ngồi bên cạnh cũng không chịu nổi nữa, suýt chút nữa thì anh ta phun ngụm nước mới uống trong miệng ra.
 
“Này cậu nhận đi.” Tiêu Tự nhìn qua nhìn lại giữa hai người, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Ngôn Lễ đầu tiên, rồi sau đó lại nhìn phía Thịnh Tường: “Chưa kể, bao bì này rất ngầu đấy chứ. Em gái, đêm nay tôi sẽ giúp cậu để ý cậu ấy, bảo đảm sẽ khiến cậu ấy uống hết hộp nước đào này!”
 
Tiêu Tự còn muốn nói thêm gì đấy, nhưng lại bị Thẩm Ngôn Lễ liếc mắt lườm nguýt.
 
“Hai cậu muốn ăn gì thế? Gọi luôn đi.”
 
Trình Dã Vọng vừa mới ngồi xuống đã đứng dậy rời đi, anh ấy đi đến cuối quán ăn xin một quyển thực đơn rồi quay trở lại.
 

“Không cần đâu không cần đâu, chúng tôi đã gọi rồi, mọi người cứ ăn đi.”
 
Cuối cùng Ứng Đào cũng chen vào nói được một câu, cô ấy vội vàng xua tay từ chối.
 
Lúc ăn cơm, có mấy anh chàng ngồi xung quanh giống như đang bày bàn mạt chược, trông thật sự rất kỳ lạ và cũng rất ồn ào.
 
Phong cách của Ứng Đào khác hẳn mọi khi, cúi đầu, thậm chí chỉ nói được mấy câu với Thịnh Tường.
 
Chủ yếu là vì không biết nói gì, lại còn trong bầu không khí như này.
 
Thẩm Ngôn Lễ cầm lấy hộp nước đào kia rồi quay trở về bàn của Tiêu Tự.
 
Vừa nãy Trình Dã Vọng không ở đây nên không hiểu đang có chuyện gì, nhìn món đồ anh cầm trong tay: “Cậu đang cầm cái quái gì thế?”
 
Thẩm Ngôn Lễ cũng nhìn theo, nhướng mày: “Giúp người ta nên nhận được quà đáp lễ.”
 
Rõ ràng là Tiêu Tự chứng kiến từ đầu đến cuối có chuyện muốn nói, anh ta liên tục nháy mắt ra hiệu với Trình Dã Vọng.
 
Nhưng hôm nay anh ta đã bị cảnh cáo không biết bao nhiêu lần, chỉ có thể dùng khuôn mặt để lặng lẽ truyền tin.
 
Trình Dã Vọng: “Cậu bị chuột rút à?”
 
Tiêu Tự: “… Rút bà nội cậu.”
 

 
Bàn của Thịnh Tường được bê thức ăn lên trước, sau khi ăn xong hai người nhanh chóng rời đi.
 
Mùa hè nóng bức nên hai cô gái ăn uống bình thường, ăn không nhiều lắm.
 
Điều hoà trong Phương Viên được bật hết cỡ, nhưng so với bên ngoài giống như hai thế giới tách biệt, hơi nóng oi ả toả ra từ dưới mặt đất, phả thẳng vào bắp chân.
 
Ra khỏi cửa đi được một bước, đi đến dưới tàng cây của con đường ngô đồng, Ứng Đào giải trừ phong ấn, lập tức bắt đầu kêu oai oái.
 
“Thật sự ngầu lắm luôn í, tớ xin rút lại tất cả những đánh giá lúc trước của tớ với Thẩm Ngôn Lễ!” Ứng Đào đung đưa cánh tay Thịnh Tường: “Bây giờ cậu ấy chính là thần của tớ!”
 
Mấy câu nói ấy vẫn chưa thể nào khống chế được sự kích động của cô ấy: “Rõ ràng lúc trước mắt tớ mù nên mới không nhìn rõ!”
 
“Cậu kích động đến vậy luôn à?” Thịnh Tường nhìn cô ấy nhảy nhót tưng bừng giống như một con thỏ con, giơ tay lên giúp cô ấy vén lại tóc mái bị gió đêm làm rối.
 
“Đương nhiên rồi… Anh hùng cứu mỹ nhân!” Ứng Đào nói đến đây, rồi lại quay trở lại trọng điểm.
 
Bây giờ nhắc đến đàn anh kia là cô ấy lại thấy tức giận với nghĩ mà sợ.
 
“Hơn nữa, đàn anh hôm nay đáng sợ thật đấy. Cậu nói xem rốt cuộc anh ta bị sao thế, tớ cảm thấy anh ta không được bình thường lắm, vừa mới gặp đã…” Ứng Đào nói, dùng đầu ngón tay chỉ vào đầu mình, liên tục dặn dò: “Dù sao thì sao này cậu cũng phải cẩn thận hơn nữa đấy, biết chưa.”
 
“Biết rồi.” Bước chân của Thịnh Tường nhanh hơn một chút, nhắc đến chuyện này là thái độ của Ứng Đào thay đổi cực kỳ nhanh: “Nhưng mà lúc trước cậu bảo tớ là phải cẩn thận với Thẩm Ngôn Lễ.”

 
“Hả! Tớ có từng nói thế à?” Ứng Đào nhảy cẫng lên, đuổi theo đi song song với cô: “Vậy bây giờ tớ rút lại câu đấy nhé… Ơ này, sao cậu đi nhanh thế?”
 
Vừa dứt lời, cô ấy đã thấy Thịnh Tường dừng lại trước màn hình của máy bán hàng tự động, nhấn lên màn hình hai lần.
 
“Cậu có muốn mua một hộp không?”
 
Ứng Đào vội vàng lắc đầu: “Mặc dù tên tớ có quả đào, nhưng tớ thật sự rất ghét mùi đào, lúc trước tớ có uống hộp của cậu rồi, ngọt khé cổ, tớ không uống đâu.”
 
Cô ấy nhìn Thịnh Tường thuần thục mở hộp rồi uống một ngụm đầy thoả mãn.
 
Cô ấy không khỏi cảm khái một câu: “Em Tường ơi sao cậu lại đáng yêu vậy cơ chứ?”
 
Trước đó ở Phương Viên cũng thế, lúc chờ đồ ăn lên Thịnh Tường yên lặng ngồi trầm ngâm.
 
Ứng Đào nhỏ giọng hỏi cô đang thẫn thờ nghĩ gì thế, cô nói cô đang nhẩm bài chuyên ngành của mình.
 
Rõ ràng tân sinh viên của Đại học Hàng không vũ trụ còn chưa nhập học đâu.
 
Giống như bây giờ, Thịnh Tường hỏi ngược lại cô ấy.
 
“Hả?”
 
“Ha ha ha ha ý của tớ là cho người khác hộp nước đào xong, cậu lại đi mua cho mình hộp khác, cậu thích nước đào đến mức nào thế!”
 
“Hơi thôi… Cậu không cảm thấy nó ngọt thanh lắm à?”
 
“Thế thì ngọt hơi quá rồi đấy, tớ còn tưởng khẩu vị của cậu thanh đạm lắm cơ, đến mức mà mỗi ngày phải uống mấy tách trà ấy.”
 

 
Mấy người Thẩm Ngôn Lễ ở trong Phương Viên cho đến khi chủ quán đóng cửa, lúc bấy giờ bọn họ mới trở về ký túc xá.
 
Ký túc xá của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài đối diện với trường học, được ngăn cách với nhau bằng một con phố.
 
Khu ký túc xá ở đây trải dài hai con phố, ký túc xá của Học viện Kỹ thuật hàng không vừa hay được xếp ở con phố đầu tiên, rất gần với tòa nhà giảng dạy.
 
Lên mấy tầng cao còn có thể nhìn thấy sông Hoài cách đấy không xa, liếc mắt nhìn sang bên phải là có thể nhìn thấy sân bóng rổ trong khuôn viên trường.
 
Lúc trở về ký túc xá, Diệp Kinh Hàn vẫn chưa ngủ.
 
Tuy bọn người bọn họ đều học Học viện Kỹ thuật hàng không, nhưng chỉ có Trình Dã Vọng là cùng chuyên ngành với Thẩm Ngôn Lễ.
 
Tiêu Tự học ngành công nghệ viễn thám, Diệp Kinh Hàn thì học kỹ thuật năng lượng và động lực.
 

Diệp Kinh Hàn là một người trầm tính, bình thường nếu không chơi bóng rổ thì phần lớn thời gian sẽ ở trong thư viện để học bài.
 
Tối hôm nay anh ấy cũng không đi.
 
“Lạ thật đấy lão Diệp, cậu vẫn chưa ngủ cơ à?”
 
Trình Dã Vọng nhịn cả đêm, vừa về đã cởi bộ đồng phục bóng rổ ra, cười đùa so sánh cơ bụng của mình với Tiêu Tự.
 
“Không ngủ được, bây giờ tôi cũng không buồn ngủ lắm.”
 
Anh ấy cầm con chuột, rời mắt khỏi máy tính xách tay, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Ngôn Lễ: “Tối nay cậu về đây ngủ à?”
 
“Ừ, muộn rồi nên tôi cũng lười về chỗ kia.” Thẩm Ngôn Lễ gật đầu, bước mấy bước, ngồi xuống bàn của mình.
 
Đôi chân dài duỗi ra thoải mái.
 
Còn đặt một món đồ trông nữ tính lên trên bàn.
 
Diệp Kinh Hàn thấy vậy, theo lẽ thường anh ấy cũng nảy ra một câu hỏi giống như Trình Dã Vọng.
 
Vốn dĩ Tiêu Tự định vào phòng tắm, anh ta vội vàng quay người lại mà quên cả tắm: “À, vừa nãy tôi đã định nói với Trình Dã Vọng rồi, đúng lúc cậu cũng đang ở đây, vừa đủ người.”
 
“Hôm nay cậu chủ Thẩm của chúng ta đã chính thức chứng thực thể chất tai tiếng của cậu ấy.” Tiêu Tự thần thần bí bí, giọng điệu lấp lửng: “Anh hùng cứu mỹ nhân một lần, đối tượng còn là hoa khôi của chúng ta đấy.”
 
Nói rồi anh ta chỉ về phía bàn của Thẩm Ngôn Lễ.
 
“Cái hộp này chính là chứng cứ.”
 
Thẩm Ngôn Lễ chẳng buồn chú ý đến anh ta, anh vừa nhấc vạt áo lên vừa bóc hộp nước đào kia: “Cậu ngứa da thì cứ nói thẳng.”
 
“Tôi có ngứa da thì cũng đã nói xong rồi, sao nào?”
 
Nhưng Tiêu Tự cũng là người thức thời, anh ta nói xong rồi nhanh nhẹn chui vào trong phòng tắm, không cho anh bất cứ cơ hội nào.
 
Trình Dã Vọng và Diệp Kinh Hàn được giải đáp nỗi nghi ngờ xong cũng không để ý lắm, tiếp tục làm việc của mình, một người thì chơi điện thoại còn một người thì cắm mặt vào máy tính xách tay.
 
Trong phòng tắm nhanh chóng vang lên tiếng nước chảy ào ào.
 
Người trong đấy còn ngâm nga hát, giai điệu cũng rất du dương, kiểu như “Em là ngọn lửa trong trái tim anh, em là bông hoa tường vi của anh”.
 
“…”
 
Thẩm Ngôn Lễ cầm lấy hộp nước đào kia, ngửa đầu lên uống một ngụm.
 
Anh chậm rãi cau mày.
 
Mẹ nó cái này ngọt quá.
 

 
Lúc Thịnh Tường được rảnh rỗi, cô cũng đến đây giúp đỡ dọn dẹp cửa hàng mấy lần.
 
Mấy ngày nay Đại học Hàng không vũ trụ không có chuyện gì quan trọng, buổi sáng chỉ có một buổi tọa đàm của chuyện gia hoặc là buổi chiều có đàn chị học năm tư đến để làm công tác tư tưởng cho mọi người, nhấn mạnh mọi người phải lên kế hoạch học tập và sinh hoạt càng sớm càng tốt.
 
Đến cuối tháng tám, ban đêm trời đổ một trận mưa to kèm sấm sét, ngày hôm sau nhiệt độ giảm đột ngột.

 
Thịnh Tường không thích trời nóng nên không đòi hỏi gì nhiều vào những lúc trời mát mẻ như này, cô mở cửa sổ lưới ra nhưng lại bị mẹ Thịnh nhắc bắt đóng lại.
 
“Mấy ngày nữa trời vẫn nóng đấy, cứ lặp đi lặp lại vậy, con đừng để mình bị cảm.” Lê Nghệ nói rồi đưa cho một thứ: “Anh con để quên tài liệu dạy học, con chạy sang đấy đưa cho thằng bé đi.”
 
Thịnh Tường nghiêng đầu nhìn rồi đồng ý.
 
Dù sao hôm nay cô cũng không có việc gì để làm, có thể đến đấy một chuyến.
 
Chỗ Ninh Viễn Tuyết làm gia sư cũng khá gần Đại học Hàng không vũ trụ, trong một khu dân cư cao cấp gần làng đại học.
 
Thực tế, tại khu vực tiếp giáp này, ngoài một số trường đại học, còn có các trường liên cấp từ tiểu học đến trung học cơ sở và trung học phổ thông, về một mặt nào đấy thì khu dân cư này cũng có thể coi như là khu nhà học chính*.
 
*学区房 (School district houses): Nhà của khu học chính là những ngôi nhà nằm trong một khu học ở Trung Quốc cho phép học sinh nhập học miễn phí đến trường gần nhất. Học sinh tận dụng nhà của khu học chính có thể vào trường gần nhất mà không cần thi.
 
Học sinh Ninh Viễn Tuyết dạy đang đi học cấp ba, ba mẹ thuê nhà ở đây để cho con đi học.
 
Từ lúc Thịnh Tường lên đại học cho đến giờ, đây là lần đầu tiên cô ra khỏi trường học. Ngoài trời vừa mới có một cơn mưa phùn tí tách, lúc này mưa đã tạnh, mặt đất vẫn hơi ẩm ướt, nhưng phần lớn đường đi đã khô ráo, chỉ còn lại mấy vũng nước nhỏ do con mưa to ngày hôm qua để lại.
 
Sau khi hỏi địa chỉ cụ thể trên điện thoại, Thịnh Tường đi bộ hơn mười phút, lúc bấy giờ mới nhìn thấy Ninh Viễn Tuyết.
 
Ninh Viễn Tuyết có vẻ ngoài khá điển trai, dáng như cây tùng lẻ loi, sau khi nhìn thấy Thịnh Tường, anh ấy vỗ bả vai cô rồi cầm lấy tài liệu dạy học.
 
Thịnh Tường không có ấn tượng gì về dì út* của mình, nhưng cô cũng nghe nói vẻ bề ngoài của anh họ rất giống mẹ anh ấy.
 
*Ở Trung Quốc không phân vai vế anh - em họ theo thứ tự cha mẹ, con của bác mà nhỏ hơn con của chú, dì vv… thì vẫn là em.
 
“Em có mang theo ô không?” Anh ấy nhìn bầu trời bên ngoài khu dân cư, bầu trời mù mịt, từng đám mây đen giăng mờ bay qua, mang theo những cơn gió.
 
Có dấu hiệu như trời sắp đổ cơn mưa.
 
Thịnh Tường hiểu ý anh ấy nhưng cũng không để ý mấy, mà cả đoạn đường đến đây thời tiết bình thường, cô lập tức trả lời: “Em không mang, thật ra không cần đâu, bây giờ ngoài trời cũng không mưa.”
 
Ninh Viễn Tuyết không nói thêm gì nữa, đôi mắt đen như mực nhìn cô: “Ừ, em đi đường nhớ chú ý an toàn đấy.”
 
“Vâng ạ, em đi nhé anh.”
 
Thịnh Tường lắc tay, bóng dáng cô nhanh chóng biến mất sau ngã rẽ.
 
Đường quay về vẫn là con đường ban nãy, nhưng không biết có phải là do lời nhắc nhở của Ninh Viễn Tuyết có tác dụng hay không, Thịnh Tường cảm thấy chóp mũi cứ ngứa mãi không thôi.
 
Bỗng nhiên từng hạt mưa rơi xuống, chẳng mấy chốc trời bắt đầu đổ mưa to.
 
Mưa mùa hè đến vừa nhanh vừa vội, mưa nặng hạt rơi lên da cũng thấy đau, khiến người ta trở tay không kịp.
 
Thịnh Tường cũng hết cách, đành phải lùi lại mấy bước đến bậc thang gần nhất trên đường phố, trên bậc thang có mái hiên, vừa hay có thể đứng đấy để trú mưa tạm.
 
Cô còn chưa kịp đứng vững xoay người lại, bên cạnh vang lên tiếng còi xe dồn dập “bíp…”.
 
Bỗng nhiên cô quay đầu lại nhìn, là một chiếc xe việt dã màu đen.
 
Thịnh Tường tưởng đó là một chiếc xe đi ngang qua đây, cô vừa lấy điện thoại ra thì chiếc xe kia lại bấm còi inh ỏi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận