Hạ cánh xuống thế giới của em

Chiếc xe việt dã dừng lại ven đường, ổn định vững vàng, vừa hay dừng ngay bên cạnh cô.
 
Kính xe ô tô được dán một lớp màng đen, dính đầy nước mưa nên không thể nhìn thấy trong xe có ai.
 
Thịnh Tường nhìn thêm mấy giây nữa rồi mới xác nhận, vừa nãy chiếc xe này bóp còi với cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không lâu sau, cửa sổ ghế sau của xe việt dã hạ xuống.
 
Trên đường cong của kính cửa sổ xe mở được một nửa, một cái đầu đen ló ra, trên gương mặt ấy cũng nở nụ cười quen thuộc.
 
Tiêu Tự cũng không chào hỏi, sau khi nhìn thấy cô nụ cười của anh ta càng rạng rỡ hơn, anh ta dài giọng nói thẳng vào vấn đề: “Mưa to thế mà cậu vẫn ở ngoài à, cậu đi đâu thế, có cần lão đại của chúng tôi đưa đi không?”
 
Trước giờ Thịnh Tường không phải người có tính hay nhờ vả người khác, thấy anh ta nhiệt tình như thế thì cô cũng không đồng ý mà vội vàng từ chối: “Không cần đâu, không cần đâu, tôi đứng đây chờ mưa tạnh, chắc chỉ mất một lúc thôi.”
 
Giọng điệu của cô lúc này hơi sốt sắng giống như sợ đối phương sẽ tiếp tục mời cô, phải mời bằng được mới thôi.
 
Mưa to rào rạt, màn sương mù dày đặc, cơn mưa to của mùa hè khiến cả thành phố bị bao trùm trong sự âm u.
 
Sau khi Thịnh Tường nói xong, cô cảm nhận được rõ ràng giọt nước mưa nặng nề rơi xuống đất, liên tục rơi xuống “rào rào”, ngấm vào trong các khe đất, tiện đà còn khiến mùi bùn đất bốc lên.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặt đất đã ướt sũng nên cô cũng không may mắn tránh được, bị giọt nước mưa bắn lên ngấm vào da, nơi nước mưa bắn lên hơi ngứa ngứa dính dính.
 
Tiêu Tự nói lớn hơn, vọng vào cơn mưa như trút nước kia: “Thật sự không cần à? Nhưng tôi thấy cậu không mang ô, tôi thấy chắc cơn mưa này không tạnh ngay được đâu.”
 
Hơn nữa, sắc trời bây giờ cũng muộn rồi.
 
Thịnh Tường vẫn còn đang do dự, nhưng cô lại cảm thấy cơn mưa này sẽ tạnh nhanh thôi, nên cũng không đồng ý luôn.
 
“Chỉ là đưa cậu đi một đoạn thôi mà, cậu về Đại học Hàng không vũ trụ đúng không? Thật ra lái xe chỉ mất mấy phút thôi, nhanh lắm.”
 
Nhân lúc này, Tiêu Tự vẫn tiếp tục kiên trì hỏi cô.
 
Thấy bộ dạng cô kiên trì không nhúc nhích cũng không đồng ý, vốn dĩ anh ta còn muốn nói gì đó, cuối cùng anh ta chỉ đành vung tay, dài giọng nói.
 
“Vậy… À cậu đợi đã… Để tôi hỏi lão đại đã.”
 
Cái đầu đen kia nói xong rồi rụt đầu vào trong xe, động tác nhấp nhô như đang rướn nửa người về phía trước, rướn lên hỏi hàng ghế trước gì đấy.
 
Rồi không lâu sau, cánh cửa sau xe ô tô đột nhiên “cạch” mở ra mà không báo trước, một bóng người chạy ra ngoài.
 
Tiêu Tự cầm một cái ô, nhanh chân chạy đến trước mặt Thịnh Tường, cúi đầu nói: “Cậu không muốn lên thì thôi, cầm lấy ô để đề phòng đi.”
 
Thịnh Tường thoáng trợn mắt, lòng bàn tay bị nhét vào một vật nặng.
 
Lời nói của cô kẹt lại trong cổ họng, cô còn chưa kịp nói gì, Tiêu Tự đã xoay người lấy tay che đầu, chạy một mạch lên xe.
 
Mấy giây sau, tiếng động cơ xe khởi động vang lên ầm ĩ.
 
Đèn đuôi xe bật sáng, lóe lên trong cơn mưa, chiếc xe việt dã có đường cong hoàn hảo bật xi nhan trái, sau khi đi về phía trước một khoảng, bóng xe nhanh chóng lái vào làn đường rồi khuất bóng trong hai hàng cây ven đường.
 
Thịnh Tường nhìn cái ô trong tay, chậm rãi mở ô ra.
 
Khi ô bật mở khung ô xòe ra, cô có thể loáng thoáng ngửi thấy mùi trong chiếc xe ô tô kia, hơi có mùi thuốc lá, thoang thoảng nhưng không khiến người ta khó chịu.
 
Cô không đứng đấy chờ thêm mà cầm ô bắt đầu về nhà.
 
Thật ra bản thân cô cũng không biết bao lâu nữa mưa mới tạnh, cô cứ đứng đây tiếp thì có khi mãi vẫn không được về nhà.
 

 
Thịnh Tường trở lại Đại học Hàng không vũ trụ, từ phía xa cô đã nhìn thấy Lê Nghệ đứng trước cửa sổ của cửa hàng, nhìn dòng người liên tục đi từ qua còn đường dẫn từ sân bóng rổ đến ký túc xá nhưng mãi vẫn không thấy con gái mình đâu.
 
Bà ấy nhớ lúc Thịnh Tường đi ra ngoài không mang ô, dù sao trời cũng đột nhiên mưa to như này, không biết cô có về được hay không. Hoặc là có phải cô đã dừng lại ở đâu đó ven đường để trú mưa rồi không.
 
Lê Nghệ gửi tin nhắn cho Thịnh Tường nhưng cô không trả lời, có lẽ là cô không nhìn thấy.
 
Nghĩ như vậy, bà ấy ngóng trông chờ đợi mãi rồi quyết định đứng đây chờ luôn.
 
Mãi đến khi dáng người thướt tha kia đến gần, Lê Nghệ mới nhìn thấy rõ khuôn mặt bên dưới tán ô.
 
Bà ấy thấy hơi ngạc nhiên.
 
Chờ đến khi cô đi vào trong, Lê Nghệ cầm khăn lông khô muốn lau chỗ ướt cho Thịnh Tường: “Con có muốn thay một bộ quần áo khác không?”
 
“Không sao đâu mẹ, con có che ô nên không bị ướt nhiều lắm đâu.”
 
Thịnh Tường nghĩ cũng chỉ có mỗi mắt cá chân với cánh tay là bị dính nước mưa, quần áo vẫn còn khô nên không cần phải thay đồ khác. Cô không phải người quá yếu ớt, trái lại cơ thể Lê Nghệ hơi ốm yếu, cô quan tâm hỏi thăm sức khoẻ bà ấy, từ nhỏ cô đã cực kỳ chú ý đến tình trạng sức khỏe của bà ấy.
 
“Con không sao thì tốt rồi, cái ô này ở đâu ra thế?” Lê Nghệ nhìn lòng bàn tay con gái, cảm thấy chất lượng của cái ô này rất tốt, vừa nãy mưa rào rào như vậy mà trên bề mặt và sườn ô lại gần như chẳng dính chút nước mưa nào, hơn nữa nhìn ô cũng rất to
 
“Trên đường con gặp được…” Thịnh Tường nói rồi dừng lại một lúc, cúi đầu cụp mắt xuống, cuối cùng cô cũng tìm được một từ chính xác để hình dung: “Gặp được bạn học, cậu ấy thấy con không có ô nên đưa ô cho con.”
 
“Vậy à, mẹ còn tưởng là con mua ven đường cơ.” Lê Nghệ cầm lấy cái ô, định để nó ra sân sau: “Nếu bạn học kia đưa ô cho con, vậy con bé đấy có ô không?”
 
Thịnh Tường lắc đầu: “Con không biết nữa, chắc là có?”
 
Lê Nghệ mỉm cười, cũng không suy nghĩ quá nhiều về chuyện này, bà ấy dặn dò một câu: “Cứ để đây đã, bao giờ con gặp được bạn học kia thì nhớ phải trả ô cho người ta đấy.”
 
Dứt lời, Lê Nghệ đi về phía ngạch cửa trước cửa dẫn ra nhà sau, bà ấy dựng ô ở chỗ đó, nghiêng ô để nó tựa vào khung cửa: “Con đưa đồ cho A Viễn rồi đúng không.”
 
“Vâng, con mang đến rồi.”
 
Thịnh Tường đi theo Lê Nghệ về phía sân sau, khi đi ngang qua chiếc ô, bước chân của cô bất giác dừng lại.
 
Vừa nãy trên đường trở về, cô cầm cán ô nên không chú ý lắm, ở cuối cán ô có một chỗ hơi nhô lên.
 
Vị trí đấy cực kỳ khuất, nếu không nhìn kỹ thì thật sự không thể nhìn thấy.
 
Thịnh Tường không khỏi thấy hơi tò mò, cô đến gần nhìn kỹ hơn.
 
Càng đến gần lại càng nhìn thấy rõ, hoá ra cái chỗ hơi nhô lên có màu đậm kia là chữ cái được khắc lên đấy
 
Phông chữ uốn lượn và nét chữ cứng cáp, mang hơi hướng rồng bay phượng múa, dù có là chữ cái tiếng Anh cũng không thể ảnh hưởng đến độ sắc nét của nét bút.
 
Là chữ “S”.
 
Đúng lúc này giọng nói của Lê Nghệ chậm rãi vang lên: “A Tường? Con đứng đấy làm gì thế? Sang đây ăn cơm đi.”
 
“Dạ…” Thịnh Tường dừng quan sát, cô cũng không nhìn nữa mà đi về phía nhà sau: “Con đến ngay đây.”
 

 
Màn trời đã bị một màu đen che phủ, bởi vì trận mưa to nên nên màn đêm đến sớm hơn mọi khi.
 
Chiếc xe việt dã lái ra khỏi khu làng đại học và hướng thẳng đến trung tâm thành phố.
 
Tiêu Tự từ vừa mới đưa ô cho Thịnh Tường, lên xe rồi anh ta vẫn liên tục phàn nàn.
 
Trình Dã Vọng ngồi ghế sau với anh ta vẫn đang say mê trò chơi trên điện thoại di động, thấy anh ta muốn dựa người sang thì xua tay ra hiệu cho anh ta đừng đến gần.
 
Trình Dã Vọng: “Cậu cách xa tôi ra.”
 
Tiêu Tự: “…”
 
Thấy không có ai để ý đến mình, Tiêu Tự tiện đà trút sự bất mãn của mình lên hàng ghế trước: “Mẹ nó ông đây dầm mưa như thế này, cậu không được không tính công của tôi đâu đấy.”
 
So với những người có ô, lúc Tiêu Tự xuống xe thật sự để đầu trên không che chắn chút nào.
 
Lúc ấy anh ta không để ý lắm, cố để giả vờ ngầu hết sức, kết quả là cơn mưa kia giống y như quả tạ có sức nặng ngàn cân, hắt hết lên quần áo anh ta.
 
Quần áo mùa hè mỏng nên không thể chịu được cơn mưa như này.
 
Anh ta có thể nói là gần như cởi trần, quần áo ướt nhẹp, chỗ nào cũng thấy khó chịu.
 
Thẩm Ngôn Lễ ngồi trên ghế lái, một tay lái xe, một tay khác thì chống nửa bên mặt, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía trước.
 
“Là tôi bảo cậu không mở ô xuống xe giả vờ ngầu lòi à?”
 
Giờ phút này Tiêu Tự chỉ cảm thấy không thể tin nổi: “Tôi nói này cậu chủ Thẩm, sao cậu lại lật mặt làm như không quen thế, là cậu bảo tôi đi đưa ô đấy.”
 
Thẩm Ngôn Lễ liếc nhìn anh ta qua gương chiếu hậu.
 
“Thế thì ai bảo tôi dừng xe?”
 
Nói đến đây, thật ra cũng trùng hợp.
 
Gần đây tân sinh viên của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài rảnh rỗi gần chết. Chỉ là hai ngày nữa sẽ có huấn luyện quân sự, nên phải nắm bắt cơ hội này vui chơi tận hưởng nốt lần cuối.
 
Cả đám cũng chỉ là mấy cậu chàng vừa tròn mười tám tuổi, mới vào đại học, không có chỗ nào để giải tỏa sức lực dư thừa nên đương nhiên sẽ không chịu ngồi yên một chỗ, Tiêu Tự đề nghị đến quán bar, chẳng mấy chốc đã bị bao vây bởi đám đông.
 
Nếu đi thì chắc chắn phải lái xe, Thẩm Ngôn Lễ có xe, vừa hay xe đang đỗ ở căn chung cư anh mua ngoài khuôn viên trường.
 
Mấy người bọn họ vừa mới ra khỏi bãi đỗ xe ngầm, quay xe ra khỏi khu dân cư, đúng lúc nhìn thấy Thịnh Tường đang trú mưa.
 
Tiêu Tự tinh mắt, liếc mắt một cái đã nhận ra đấy là hoa khôi của Đại học Hàng không vũ trụ bọn họ.
 
Nghe được Thẩm Ngôn Lễ nói thế, Tiêu Tự bắt đầu bùng nổ: “Tôi bảo cậu dừng là cậu dừng thật à, con trai ngoan quá, mau gọi ba đi nào!”
 
Thẩm Ngôn Lễ: “Cậu cút đi.”
 
Tiêu Tự: “Cậu bảo tôi cút là tôi phải cút à? Đến nơi tôi muốn đấu một chọi một với cậu, có cơ bụng thì ghê gớm lắm à.”
 
Cuối cùng lúc này Trình Dã Vọng cũng ngẩng đầu lên khỏi trò chơi, ánh mắt ngơ ngác: “Hả, hả, đến rồi à?”
 
“Đến cái đầu cậu ấy!” Tiêu Tự đập một phát lên đầu anh ấy.
 

 
Thật ra, thời điểm Trình Dã Vọng chen vào ngắt lời cũng khá chuẩn.
 
Anh ấy vừa nói hết câu chưa được bao lâu, xe của Thẩm Ngôn Lễ đã nhanh chóng dừng lại, điểm đến hiển thị là Kim Đỉnh.
 
Kim Đỉnh là một quán bar chỉ dành riêng cho hội viên đã tồn tại được khá lâu, có chi nhánh ở khắp các thành phố.
 
Ngoại trừ những căn phòng được làm riêng cho những người có thân phận không phú thì quý ở tầng hai ra, tầng một là khu vực tiếp khách mở, còn có sàn nhảy với quầy bar.
 
Thẩm thị cũng có một phòng riêng ở đây.
 
Tiêu Tự quen biết rất nhiều bạn bè, anh ta quyết định gọi mấy người khá thân nhau đến đây cùng.
 
Trong phòng riêng không quá ồn ào, ánh đèn lờ mờ, có mấy chàng trai dẫn theo bạn gái đến đây, chẳng mấy mà đã bắt đầu vui chơi.
 
Tiêu Tự cũng biết quy tắc của Thẩm Ngôn Lễ nên dẫn theo Trình Dã Vọng với bạn của mình chơi đánh bài K, không đến làm phiền anh.
 
Thẩm Ngôn Lễ vừa mới chạm vào một ly rượu đã phải đứng dậy đi ra ban công của phòng riêng để nghe điện thoại.
 
Lúc anh quay trở lại đã là mười phút sau, Tiêu Tự nhướng mày: “Là bác gái đấy à?”
 
Thẩm Ngôn Lễ dùng giọng mũi hừ một tiếng: “Ừ.”
 
Tiêu Tự mỉm cười: “Bảo sao.”
 
Anh ta đã quen biết Thẩm Ngôn Lễ bao nhiêu năm nên cũng biết đôi chút về tính nết của anh, tóm lại khác xa với những gì anh thể hiện ngoài mặt.
 
Cậu ấm nhà giàu, khí thế và cốt cách rắn rỏi đã khắc sâu trong xương cốt, sinh ra đã có sẵn.
 
Có thể chiếm được mười phút của anh chỉ để nấu cháo điện thoại, thế thì chỉ có mỗi mẹ Thẩm.
 
Chẳng qua tính tình của mẹ Thẩm khá tốt, ông phật Thẩm Ngôn Lễ này lại không được thừa hưởng chút nào từ mẹ mình.
 
“Cậu muốn chơi bi-a không?”
 
Phòng riêng rộng, ngoại trừ uống rượu đánh bài ra thì còn có nhiều khu vui chơi giải trí khác để chơi.
 
“Hôm nay tôi không có hứng, cậu tìm người khác đi.” Thẩm Ngôn Lễ lười biếng trả lời, tay anh nắm chặt phi tiêu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bia ném phi tiêu trước mặt.
 
Anh chỉ thích một mình, Tiêu Tự cũng đã quen, anh ta chọn đại mấy người rồi vừa đánh vừa cười đùa.
 
Trong đó có tiếng bóng bi-a va vào nhau vang lên trong trẻo, cũng có giọng nói ngọt ngào quyến rũ đầy xấu hổ của các cô gái.
 
“Anh Dã Vọng, anh giúp em ván này đi.”
 
Tiêu Tự nghe thấy thế thì cười gần chết, nói với mấy cô gái kia nhưng lại đánh mắt về phía Trình Dã Vọng: “Ôi trời ạ, tiếng anh này của cô ngọt thật đấy.”
 
Trình Dã Vọng run rẩy, hơi không thích ứng được với mấy cái này, anh ấy định đánh xong ván này rồi sang chỗ Thẩm Ngôn Lễ.
 
Dù gì cũng yên tĩnh hơn chỗ này.
 
“Đương nhiên rồi, sao mấy em gái Giang Nam chúng tôi có thể không ngọt được.” Có một chàng trai chen vào, tiện tay kéo cô gái vào lòng mình: “Này em có sao không thế, ai là anh của em mà em gọi linh tinh thế, bọn anh vẫn còn đây này.”
 
Hai người tán tỉnh nhau một lúc, Tiêu Tự nghe vậy thì tiện đà nói: “Mà cũng đúng thật, giọng của con gái ở Giang Nam rất hay nha, nghe dịu dàng lắm.”
 
Anh ta vừa dứt lời, đúng lúc đấy cuối phòng bao, phi tiêu trong tay Thẩm Ngôn Lễ được phóng đi một cách lưu loát.
 
Phi trúng hồng tâm.
 
Ánh mắt Thẩm Ngôn Lễ nặng nề, mí mắt cụp xuống, không biết anh đang suy nghĩ gì.
 
Sau một lúc lâu, anh tặc lưỡi một tiếng đầy ẩn ý.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui