Hạ cánh xuống thế giới của em

“…”
 
“???”
 
Tiêu Tự còn tưởng mình nghe nhầm, xoay người muốn cãi nhau với Thẩm Ngôn Lễ, khẳng định mình là một người có trái tim.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Tôi chịu rồi, mẹ nó tôi thật sự nhìn thấu rồi, có phải trong mắt các cậu tôi như một quả bóng thổi căng, ai muốn chọc cũng được không? Hả!”
 
Nói đến cuối câu, đột nhiên giọng Tiêu Tự cao vút, đúng lúc lãnh đạo đứng trên sân khấu bắt đầu phát biểu, trùng hợp là có giáo viên cố vấn của học viện đang đứng cạnh hàng người.
 
Giáo viên kia nghe thấy tiếng người nói chuyện, mắt sáng như đuốc lia tới săm soi: “Bạn đứng thứ hai từ dưới lên, đúng rồi, chính là em đấy, một lúc nữa là kéo quốc kỳ với hát quốc ca rồi, em có thể để ý hình tượng bản thân chút đi được không? Em giữ yên lặng đi.”
 
Tiêu Tự lập tức yên lặng như gà, tiện đà trợn mắt lườm Trình Dã Vọng đang lén lút cười.
 
Dù có thể nào thì anh ta cũng không dám thái độ thẳng mặt với giáo viên cố vấn.
 
Chỉ là anh ta còn chưa kịp nổi trận lôi đình nóng lòng muốn được cho mồm đi chơi xa với Thẩm Ngôn Lễ, buổi chiều ngày huấn luyện quân sự thứ ba, có lãnh đạo đến thị sát đã yêu cầu Thẩm Ngôn Lễ ra ngoài.
 
— 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Địa điểm huấn luyện quân sự của Học viện Kỹ thuật Hàng không vũ trụ được xếp ở khu sân tennis, gần sân thể dục ở phía Đông.
 
Ba ngày huấn luyện quân sự đầu tiên là những bài tập rất cơ bản, bao gồm nghỉ nghiêm và đứng trong tư thế quân sự
 
Tuy bây giờ đã là đầu tháng chín, đãng lẽ nhiệt độ phải giảm rồi, nhưng Kinh Hoài lại nằm ở phía nam sông Trường Giang nên nắng gắt cuối thu cũng chẳng tha cho bất cứ ai ở đây, thời tiết chuyển sang nóng nực oi bức.
 
Dù đã đội mũ nhưng mặt của rất nhiều người vẫn đỏ bừng vì nắng nóng, có người thậm chí còn đỏ ửng lên như vừa lăn trong đống than một vòng vì quá nóng.
 
Sau giai đoạn thích ứng khó khăn trong vài ngày qua, đội ngũ của một số học viện bắt đầu được thị sát, coi như nghiệm thu thành quả có được sau mấy ngày vừa rồi.
 
Vốn dĩ Học viện Khoa học Quân sự Hàng không định đưa tất cả huấn luyện viên đến Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài, nhưng phải bảo đảm huấn luyện viên và các lãnh đạo phải thỉnh thoảng đến đây với Học viện Khoa học Quân sự Hàng không để cùng quan sát với ban lãnh đạo trường theo thông lệ những năm trước, tiện thể ghi chép lại để sau này tổng kết.
 
Học viện Kỹ thuật Hàng không vũ trụ gần như không có con gái mà chỉ toàn con trai, các chuyên ngành tự tập hợp thành đội ngũ, toàn bộ học viện như một doanh trại.
 
Sau khi đoàn lãnh đạo của trường thị sát xong thì gật đầu hài lòng.
 
Vốn dĩ tất cả đều khá tốt, nhưng đến cuối, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt nghiêm nghị và mái tóc bạc trắng đứng đấy một lúc lâu không rời đi
 
Ông ta chắp tay sau lưng, ánh mắt nghiêm khắc rà soát từng hàng ngang, từng hàng dọc một.

 
Rồi sau đó ông ta lớn tiếng nói: “Hàng cuối cùng của tiểu đoàn 8, người đứng cuối cùng từ trái qua phải, bước ra khỏi hàng!”
 
Trình Dã Vọng và Tiêu Tự nghe thấy vậy thì liếc sang nhìn Thẩm Ngôn Lễ.
 
Vừa nãy hai người họ nói chuyện đến sục sôi ngất trời, lúc đang so sánh xem lãnh đạo trường học nào trông hói hơn, khi không quyết định được thì nhờ Thẩm Ngôn Lễ và Diệp Kinh Hàn đưa ra quyết định cho hai người họ, Thẩm Ngôn Lễ vừa mới mất kiên nhẫn nói một câu các cậu phiền quá đấy, đã bị gọi ra.
 
Lúc bấy giờ hai người thấy hơi chột dạ, còn chưa kịp nhỏ giọng hỏi gì, Thẩm Ngôn Lễ nhìn thẳng, quay trái bước về phía trước một bước, tiện đà lại quay phải quay mặt về phía trước.
 
Người đàn ông trung niên bước mấy bước đến trước mặt anh, ánh mắt săm soi nhìn chòng chọc, không muốn bỏ qua bất cứ chỗ nào.
 
Ông ta giữ chức vụ cao khá lâu, dáng người cao ngất, khí thế uy nghiêm, dáng vẻ nghiêm túc đến mức ngày thường không có nhiều người dám nhìn thẳng vào ông ta.
 
Mặt khác, thiếu niên cao gầy trước mặt lại rất bình tĩnh, ánh mắt kiên định, không ngần ngại đối diện với ông ta, không hề bị ảnh hưởng gì.
 
Chàng trai có vóc dáng cao, lúc người đàn ông trung niên quan sát anh còn phải hơi ngẩng đầu lên.
 
Trong lòng ông ta thoáng cảm khái với suy đoán, cuối cùng vẫn gọi anh bước ra khỏi như ý định ban đầu.
 
“Em đứng trong hàng nói gì đấy, em nói cho tôi nghe xem nào?”
 
Thẩm Ngôn Lễ: “Không có gì hết, em muốn nói nên nói thôi.”
 
Người đàn ông trung niên nghe thấy vậy thì cũng không tức giận, hỏi lại anh một câu: “Muốn nói nên nói?”
 
Ánh mắt ông ta dán chặt vào vầng trán dưới vành mũ của anh, ông ta không nói mấy câu vô nghĩa nữa mà nói thẳng luôn: “Chạy quanh sân thể dục mười vòng, bắt đầu ngay bây giờ.”
 
Quay đầu lại nói với mấy huấn luyện viên kia: “Mấy cậu đi theo em ấy, để ý vào, chạy không đủ thì không được về.”
 
Trong đó có một huấn luyện viên có vóc dáng cao đồng ý, nhanh chóng đi về phía đội ngũ.
 
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Thẩm Ngôn Lễ còn chưa kịp làm gì thì hàng cuối cùng của đội ngũ đã không hẹn mà cùng vang lên hai tiếng “đậu má”.
 
Người đàn ông trung niên lập tức liếc mắt nhìn sang đấy: “Hai người vừa mới nói chuyện bước ra khỏi hàng, hít đất tại chỗ sáu mươi cái.”
 
Tiêu Tự: “…”
 
Trình Dã Vọng: “…”
 


 
Bên Học viện Tiếp viên hàng không nhiều con gái nên huấn luyện viên được xếp đến đây đều nghiêm mặt nhưng mềm lòng.
 
Lúc nghỉ ngơi có học sinh xinh xắn dễ thương cầm dưa hấu với nước đến nói chuyện với mấy người khác, huấn luyện viên không lớn tuổi lắm cũng hơi xấu hổ, hoàn toàn không cưỡng lại được mấy chiêu trò này nên huấn luyện một lúc là lại cho bọn họ nghỉ ngơi.
 
Ứng Đào kéo Thịnh Tường đến rìa sân thể dục rồi ngồi xuống, chắn nắng cho nhau.
 
Thời gian huấn luyện buổi chiều ngắn, bây giờ cũng gần đến giờ kết thúc huấn luyện, bụi cỏ mềm oặt dưới ánh nắng gay gắt, ngồi cũng không bị cỏ chọc trúng.
 
Ở phía xa có học viện khác đang huấn luyện, trên sân thể dục rộng lớn tràn ngập tiếng hô khẩu hiệu và tiếng đi đều.
 
“Tớ cảm thấy tớ sắp sửa tan chảy rồi.” Ứng Đào vừa mới nhổ một cọng cỏ, lúc ngẩng đầu lên bỗng không nhìn thấy gì, cô ấy đưa tay sang véo cánh tay của Thịnh Tường hai lần.
 
Thịnh Tường thấy hơi ngứa ngứa do bị véo, cô quay đầu nhìn sang: “Cậu tan chảy sao lại véo mình?”
 
“A tớ lỡ tay thôi, nhưng cái này không phải trọng điểm, cậu nhìn sang bên kia kìa…”
 
Ứng Đào vừa nói vừa đung đưa cánh tay Thịnh Tường, có lẽ là vì bóng dáng kia càng lúc càng gần, cô lại cuống quýt cúi đầu xuống, tiện thể nhỏ giọng nói: “Sao Thẩm Ngôn Lễ lại đến đây thế?”
 
Anh không chỉ chạy về phía bên này của sân thể dục mà còn có một huấn luyện viên chạy theo anh.
 
Đến khi Thẩm Ngôn Lễ thật sự dừng lại gần đấy, mấy cô gái của Học viện Tiếp viên hàng không đang ngồi nghỉ ngơi tại chỗ đều ngừng nói chuyện và nhìn về phía anh.
 
Sau đó là những tiếng thì thầm vang lên, tuy đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không che giấu được sự hưng phấn trong câu nói.
 
“Này đó không phải là Thẩm Ngôn Lễ à, sao cậu ấy lại ở đây thế.”
 
“Tớ nhìn thấy bên cạnh cậu ấy có huấn luyện viên chạy theo, bị phạt à?”
 
“Đúng thật rồi, nhìn như này có vẻ như phải chạy vòng quanh sân thể dục.”
 
Mọi người dồn dập suy đoán, suy đoán nào cũng có, nhưng thật sự có người đoán đúng. Đây là điểm cuối của sân thể dục, vạch trắng ở mép cỏ là vạch xuất phát của đường đua.
 
Thẩm Ngôn Lễ cao ráo chân dài, có thể coi anh như giá treo quần áo biết đi, bộ đồng phục huấn luyện quân sự để lộ ra những đường nét thẳng tắp trên vai anh.
 
Thịnh Tường nhìn thấy anh đang chạy đến gần, lúc sắp chạy qua cô, anh dừng lại một thoáng.
 
“Thịnh Tường.” Anh nói.

 
Thẩm Ngôn Lễ hơi khom lưng, một tay ném hai món đồ về phía cô rồi nhanh chóng đứng dậy.
 
Thịnh Tường ngồi trên mặt cỏ, vốn dĩ cánh tay đang đặt trên đùi, bỗng nhiên bị người khác gọi tên, cô vô thức vươn lòng bàn tay ra đỡ lấy món đồ 
 
May mà chuyện này xảy ra rất nhanh, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Thẩm Ngôn Lễ.
 
Anh đứng ngược sáng, ánh mắt đen nhánh sinh động.
 
Chỉ trong vòng mấy giây, Thẩm Ngôn Lễ đã nhanh chóng xoay người, chạy thẳng về phía vạch xuất phát đi.
 
Thịnh Tường trợn tròn mắt, cô cúi đầu xuống nhìn món đồ trong tay mình, hai món đồ có hơi nặng.
 
Là điện thoại của anh với một tấm thẻ sinh viên Đại học Hàng không vũ trụ.
 
Đợi cho đến khi Thẩm Ngôn Lễ chạy ra chỗ khác để nói chuyện với huấn luyện viên, phản ứng cực kỳ chậm chạp của Ứng Đào cắt ngang dòng suy nghĩ của Thịnh Tường.
 
“A a a a a!”
 
Cô ấy không nói nên lời, chỉ có thể dùng biểu cảm cảm thán đơn giản và trực tiếp nhất để bày tỏ cảm xúc của mình: “Má ơi má ơi…”
 
Đây chính là điện thoại với thẻ của hot boy trường, tính ra thì đây cũng là đồng dùng cá nhân của anh!
 
“Nhưng cậu ấy có ý gì thế?”
 
Thịnh Tường vẫn giữ nguyên tư thế trước đó, xung quanh lại có tiếng xì xào bàn tán, trong lúc đó còn có mấy cô gái trong cùng học viện nhìn sang phía bên này.
 
Cô thấy không được quen lắm: “Không biết… Chắc là cậu ấy nhờ tớ cầm hộ.”
 
Dù sao thì chuyện lần trước của đàn anh kia với chuyện gần đây, cũng coi như anh đã giúp đỡ cô rất nhiều.
 
“Sao tớ lại cảm thấy…” Ứng Đào nói đến đây rồi dừng lại, một phần sự chú ý của cô bị thu hút, một con hổ dữ cúi đầu, nghiêm túc quan sát món đồ trong tay Thịnh Tường: “Khoe khoang khoe khoang.”
 
Thịnh Tường thấy bộ dạng muốn nói rồi lại thôi của Ứng Đào, cô dùng tay bịt miệng cô ấy cho có.
 
Những đám mây trên bầu trời dần dần mờ đi, sắc trời lộ ra những dải ánh sáng màu.
 
Lúc Thẩm Ngôn Lễ chạy xong mười vòng, cũng đã gần đến giờ buổi huấn luyện quân sự của ngày hôm nay kết thúc.
 
Tiêu Tự và Trình Dã Vọng vừa hít đất xong cũng chạy như điên từ sân tennis đến sân thể dục, định đến đây đón người, tiện thể làm một cuộc tự thảo phạt thế kỷ.
 
Kết quả bọn họ vừa mới đến gần, còn chưa kịp thực hiện cái ôm cảm động thấu trời xanh giữa anh em với nhau, đã phải trơ mắt nhìn Thẩm Ngôn Lễ đi đến nhưng lại cứ thế đi lướt qua hai người họ, dừng lại trước bục sân khấu của sân thể dục.
 
Ở đấy có một máy bán hàng tự động gần cái ghế dựa.
 
Tiêu Tự & Trình Dã Vọng: …

 
Tiêu Tự & Trình Dã Vọng: Cậu khát đến mức đấy à???
 

 
Thịnh Tường cầm đồ của Thẩm Ngôn Lễ trong tay, đến giờ về cô cũng không đi mà ngồi đấy chờ anh.
 
Gần đây Ứng Đào hay đến cửa hàng ăn ké, cô ấy cũng không vội vàng đến Phương Viên giành chỗ mà quyết định ngồi đây với cô.
 
Lúc nãy cô ấy cố đếm xem Thẩm Ngôn Lễ chạy được mấy vòng, bây giờ thấy Thẩm Ngôn Lễ chạy xong vẫn chưa đến đây, Ứng Đào giơ hai tay ra, xoè hai bàn tay ra rồi lắc lắc mấy cái: “Cậu ấy chạy mười vòng, chạy xong cậu ấy cũng không thở dốc tý nào, đỉnh thật.”
 
Nói thì nói thế, Ứng Đào chưa kịp phát biểu suy nghĩ thao thao bất tuyệt của mình, sau khi liếc thấy Thẩm Ngôn Lễ đang đi về phía này, cô ấy nhanh chóng trốn ra sau lưng Thịnh Tường.
 
Cực kỳ có phong thái của người cầm lái khi lái thuyền, xử lý tình huống cực kỳ tự nhiên.
 
Thấy Thẩm Ngôn Lễ đến gần, Thịnh Tường chủ động duỗi tay ra.
 
“Đồ của cậu này.”
 
Cô gái đưa điện thoại với thẻ sinh viên ra, xương cổ tay mảnh khảnh nổi bật trên màn hình điện thoại đen tuyền.
 
Trong ánh hoàng hôn buông xuống, ánh mặt trời lặn chiếu lên đỉnh đầu của Thịnh Tường, tỏa ra một màu ấm áp.
 
“Ừ.” Thẩm Ngôn Lễ liếc mắt nhìn cô, hơi nhướng mày: “Cảm ơn cậu.”
 
Sau khi cầm lấy đồ của mình, anh cũng tiện tay đưa cho cô một hộp nước, đưa đến trước mặt cô.
 
Thấy Thịnh Tường cứ đứng yên nhìn chằm chằm, tay lại không có bất cứ động tác nào, Thẩm Ngôn Lễ liếc nhìn cô: “Cậu không lấy à?”
 
Chẳng bao lâu sau, anh lại đẩy hộp nước về phía trước, giọng điệu lười biếng, âm cuối kéo dài: “Cậu lấy đi, cho cậu đấy.”
 
Sau khi Thịnh Tường cầm lấy, Thẩm Ngôn Lễ cũng không đứng đấy thêm mà nhanh chóng xoay người đi.
 
Anh vẫn chưa đi xa, Tiêu Tự và Trình Dã Vọng đứng bên cạnh đã theo dõi toàn bộ quá trình, một lúc lâu sau mới có phản ứng.
 
Hai người bắt đầu trợn mắt ngơ ngác nhìn từ lúc Thẩm Ngôn Lễ không thèm quay đầu lại chẳng chú ý đến ai.
 
Vào lúc quan trọng như vậy, Tiêu Tự và Trình Dã Vọng chạy đi, đuổi theo bước chân Thẩm Ngôn Lễ, sau khi đến gần thì bá vai bá cổ anh, bắt đầu nghiêm hình ép hỏi.
 
Tiếng hò hét cười đùa của mấy chàng trai trong thao trường càng vang hơn, còn kèm theo tiếng vọng.
 
Lúc này Ứng Đào trốn sau lưng cô từ đến giờ mới nhảy ra ngoài, tò mò nhìn cô, miệng lại không ngơi nghỉ: “Cái gì thế cái gì thế, cậu ấy cho cậu gì thế, cậu có lấy không?”
 
Nghe Ứng Đào tò mò, Thịnh Tường cúi đầu xuống nhìn, bao bì màu sắc rực rỡ, là loại nước đào cô hay uống.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận