Hạ cánh xuống thế giới của em

Trên đường quay trở lại cửa hàng, Ứng Đào vẫn liên tục nhắc đến chuyện này, hỏi tại sao cô ấy lại không được hưởng ké tí nào, không biết là do ánh mặt trời quá chói chang hay là do bóng tối che khuất mất mắt nam thần rồi? Rõ ràng là cô ấy đứng ngay đằng sau, chứng kiến được hết đầu đuôi sự việc, thế mà vẫn phải tay trắng trở về.
 
“Cậu cứ trốn ở sau lưng tớ, đương nhiên là cậu ấy không nhìn thấy cậu rồi.” Thịnh Tường theo thói quen chọc nắp hộp đồ uống, đưa tới trước miệng Ứng Đào: “Nè, uống đi.”
 
Tự dưng một đống hoa hoè đủ màu sắc xuất hiện trước mắt Ứng Đào, hương thơm ngọt ngào vị đào xộc thẳng vào mũi khiến cô ấy lập tức nhảy ra xa: “Aaaaaaaa, tớ chỉ buột miệng nói vậy thôi, không cần, không cần đâu…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Khi về tới cửa hàng, Ninh Viễn Tuyết và Lê Nghệ đều đang có mặt ở đó.
 
Thấy Ứng Đào hùng hùng hổ hổ chạy vào, Lê Nghệ đang dọn dẹp cũng dừng tay lại hỏi: “Có chuyện gì thế?”
 
Hai ngày nay cô ấy đều tới đây ăn cơm chực, tiện tay phụ giúp dọn dẹp cửa hàng, vì thế mẹ Thịnh cũng đã quen với việc Ứng Đào xuất hiện vào giờ này.
 
Nhìn thấy mẹ Thịnh, Ứng Đào chạy tới mách: “Bác gái, bác phải đòi lại công bằng cho cháu đi ạ, em Tường ép cháu uống thứ đồ uống mà cháu không thích kìa!”
 
Lê Nghệ nghe thấy vậy thì lấy làm kinh ngạc, tính cách con gái mình như thế nào, bà ấy là người hiểu rõ nhất, giờ còn có cả chuyện bắt ép người khác nữa cơ à?
 
Bà ấy đưa mắt nhìn về phía ngưỡng cửa, cô gái vừa cởi chiếc mũ huấn luyện quân sự ra và cầm trên tay, tay kia chuẩn bị vứt hộp đồ uống đã rỗng đi.
 
Ứng Đào nói như vậy, vừa hay đúng lúc Thịnh Tưởng ngẩng đầu lên.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô bày ra vẻ mặt khinh bỉ: “Mẹ, mẹ đừng nghe cậu ấy nói linh tinh.”
 
Lê Nghệ cười, không xen vào chuyện giữa hai cô bé nữa: “Được rồi mẹ biết rồi, hai đứa mau đi rửa tay đi còn vào ăn cơm.”
 
Ứng Đào không thèm nghĩ đến chuyện đùa giỡn thêm nữa, tâm trạng ngay lập tức đã trở nên vui vẻ.
 
Mẹ Thịnh nấu ăn siêu ngon, mấy món ăn thường ngày bà ấy vẫn làm đều có mùi vị đỉnh của chóp.
 
Có điều khẩu vị của gia đình họ đều vô cùng thanh đạm, Ứng Đào vừa nhớ thương hương vị của giấm, tương và xì dầu vừa không thể cưỡng lại được cám dỗ của đồ ăn ngon, vì vậy cô ấy mặc kệ tất cả, thỉnh thoảng lại tới đây ăn chực một bữa.
 
Ứng Đào là người hướng ngoại, cực khéo ăn khéo nói, ở kỳ huấn luyện quân sự xảy ra chuyện gì, Lê Nghệ đều được nghe kể từ miệng cô ấy.
 
Vì thế nên đôi khi trên bàn ăn bỗng nhiên xuất hiện thêm một người, mọi người cũng không ai cảm thấy khó chịu.
 
Mặt đất của những buổi tối mùa hè vẫn còn lưu lại cái nóng của ánh nắng, xen lẫn hơi nước từ đường nhựa, dù nắng đã tắt, đi trên đường vẫn khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
 
Nhưng sân sau của cửa hàng nhà họ Thịnh thì ngược lại.
 
Sân được thiết kế với ba gian, nghe nói trước đây đó là nơi ở của những vị giáo sư vào những ngày đầu thành lập Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài. Giữa sân có trồng một cây anh đào, bây giờ vẫn chưa tới thời điểm ra hoa kết trái, lá còn nhiều gai, thân cây to lớn xù xì, có thể ôm hết được một vòng tay, cây anh đào ấy cũng đã khá già rồi.
 
Ngoại trừ những ngày trời mưa, gia đình nhà họ Thịnh luôn ăn uống ở sân sau.
 
Những tán lá có thể làm bóng mát nên họ thường kê một chiếc bàn gỗ dưới gốc cây, vừa mát mẻ vừa dễ chịu.
 
Ninh Viễn Tuyết ăn xong thì nhanh chóng quay về phòng, Thịnh Tường vẫn còn đang ăn rất từ tốn, Ứng Đào đã bưng tới bát cơm thứ hai nhưng trong bát của cô vẫn còn tới một nửa chỗ cơm.

 
“Đến lúc mấy đứa hoàn thành kỳ huấn luyện quân sự thì mấy món đồ thêu của mẹ cũng kha khá rồi, tới lúc đó sẽ bày ra, mấy ngày nay thì cứ bán nước đã.” Lê Nghệ nhìn những thùng nước chất đống ở góc sân, trầm ngâm: “Nhưng cũng vừa hay có kỳ huấn luyện quân sự nên dạo này nhu cầu dùng nước khá nhiều, còn không cung cấp đủ nước nữa.”
 
Dù sao thì cũng ở ngay trong khuôn viên trường nên hết sức thuận tiện.
 
Bình thường nếu như có người đi ngang qua, hoặc buổi tối có người tới sân bóng rổ chơi thì đều sẽ mua vài chai.
 
“Đúng vậy, chủ yếu là tại vì trời nóng quá đấy ạ.” Ứng Đào thở dài nói thêm: “Cháu xem dự báo thời tiết mấy ngày tới thì thấy bảo đây là đợt nóng cao điểm cuối cùng trước khi vào thu. Cháu thật sự sắp ngất đến nơi rồi, cảm giác như kiểu mãi vẫn chưa kết thúc kỳ huấn luyện quân sự.”
 
Lê Nghệ nhìn sắc mặt của hai cô gái, hỏi: “Đúng là nóng thật, hai đứa còn ổn không vậy? Hôm nay trong lúc huấn luyện có thấy chỗ nào khó chịu không?”
 
Thịnh Tường gật đầu: “Vẫn ổn ạ, một ngày trôi qua nhanh lắm.”
 
Ngoài việc cô uống nhiều nước hơn trước thì dường như cũng không có thay đổi gì quá lớn.
 
Trời càng lúc càng tối, sức ăn của Thịnh Tường không nhiều, cô dứt khoát buông bát đũa xuống, khoanh tay đặt lên bàn, im lặng lắng nghe Ứng Đào và mẹ Thịnh trò chuyện.
 
Buổi tối hôm nay là khoảng thời gian tương đối nhàn nhã kể từ lúc kỳ huấn luyện quân sự bắt đầu. Chủ yếu là bởi vì bình thường vào các buổi tối trong tuần, cứ cách ngày lại có hoạt động ca hát, hoặc là sinh hoạt riêng của các học viện, hôm nay là ngày nghỉ nên hai người đều nán lại đó, không có ý định rời đi.
 
Một lúc sau, trước cửa hàng vang lên tiếng động, xen lẫn rất nhiều âm thanh lớn nhỏ ‘có ai không ạ’, chắc là của sinh viên.
 
Thịnh Tường đứng dậy, giơ tay ấn Ứng Đào đang định nhảy lên ngồi lại xuống ghế.
 
Cô nhìn Lê Nghệ: “Mọi người cứ ăn đi, để con ra đằng trước xem cho mẹ ạ.”
 
Mẹ Thịnh gật đầu: “Ừ con đi đi.”
 
Đi qua ngưỡng cửa, Thịnh Tường đi đến bên cửa sổ trước cửa hàng.
 
Cửa sổ hai cánh lúc này đã mở to, có mấy người đứng trước cửa sổ, sôi nổi trò chuyện trong lúc đợi chủ quán đi ra.
 
Nhìn thấy Thịnh Tường đi ra, mấy người đều đồng loạt dừng nói chuyện, chắc hẳn vô cùng ngạc nhiên.
 
“Ây dô, người quen này.”
 
Tiêu Tự bấy giờ cũng không còn xa lạ gì đối với Thịnh Tường, anh ta vẫn mặc quân phục, tiến lên trước vài bước về phía cửa sổ.
 
Thịnh Tường đáp lại, vẫy tay chào và liếc nhìn phía sau anh ta.
 
Vài người trong số đó là những gương mặt mới mà cô không quen biết.
 
Tiêu Tự: “Cửa hàng này của nhà cậu à?”
 
Thịnh Tường: “Đúng thế, đăng ký với nhà trường rồi.”
 
Tiêu Tự bật ngón cái lên với cô: “Được đó nha.”
 

“Tôi có hẹn chơi bóng với bọn họ, đi ngang qua đây nên ghé vào mua mấy chai nước.” Vừa nói anh ta vừa nhìn vào bên trong, thấy cửa hàng trông có vẻ khá cổ kính, bèn không khỏi tò mò: “Thế mấy người bán nước ở đây có được coi là nghề phụ không?”
 
Thịnh Tường: “Nhà tôi chủ yếu là bán đồ thêu, bên cạnh đó thì còn cung cấp một ít nước cho mọi người, như vậy sẽ thuận tiện hơn.”
 
Tiêu Tự liếc nhìn một lượt rồi bảo: “Đợi đã, vậy chỗ này là làm cung cấp dài hạn à?”
 
Thịnh Tường gật đầu, chỉ vào một mảnh giấy dán trên cửa sổ: “Đúng vậy, nhưng mà chưa có ai đặt trước cả, mỗi tháng trả tiền đặt cọc là được.”
 
“Được, vậy tôi đặt trước ba tháng ở cửa hàng nhà cậu, coi như là làm ăn vậy.” Tiêu Tự liếc nhìn ra bên ngoài rồi nói: “Chuyển tiền cho cậu kiểu gì đây?”
 
Nếu anh ta không nhắc là Thịnh Tường cũng quên mất, cửa hàng định sau khi kết thúc kỳ huấn luyện quân sự mới khai trương nên đến giờ tài khoản Wechat chính thức dành cho sinh viên của cửa hàng và mã QR thanh toán vẫn chưa lập.
 
Thấy vậy Thịnh Tường bèn thành thật trả lời: “Mấy vấn đề liên quan thanh toán các thứ vẫn chưa được giải quyết xong, chuyển tiền hình như không tiện cho lắm.”
 
Cô suy nghĩ một lát, khẽ cau mày: “Cậu có tiền mặt không? Tiền mặt cũng được.”
 
“Em Tường à, thời buổi này thì lấy đâu ra tiền mặt, cùng lắm thì tôi có thể quẹt thẻ ngân hàng.” Tiêu Tự suy nghĩ, cảm thấy Thịnh Tường cũng coi như là người quen rồi, bèn trực tiếp đề nghị: “Hay thế này đi, dù sao thì chúng ta cũng có quen biết, cậu gửi thẳng Wechat của cậu cho tôi đi rồi tôi chuyển tiền cho cậu.”
 
Thịnh Tường do dự rồi cũng đồng ý.
 
Kết bạn thành công rồi cô lại nhắc nhở: “Nhưng bây giờ cứ từ từ đã nhé, đừng chuyển tiền cho tôi vội, đợi bao giờ chính thức mở cửa hàng đã, tới lúc đấy thì mới tính đến chuyện cung cấp dài hạn, còn bây giờ thì chỉ là bán lẻ thôi.”
 
“Được được được.” Tiêu Tự mua trước vài chai nước để lát nữa rồi uống, bất chợt anh ta nhớ ra điều gì đó: “À đúng rồi, vẫn chưa chính thức giới thiệu với cậu nhỉ, cậu biết tôi tên là gì không?”
 
Thịnh Tường nhìn anh ta, cô đã gặp người này rất nhiều lần rồi nhưng cô vẫn thực sự không biết.
 
Bình thường cũng không phải là người nào để lại ấn tượng quá sâu đậm nên cũng chưa từng hỏi.
 
Sau đó cô thành thật lắc đầu.
 
Tiêu Tự: “…”
 
Mấy người đi theo Tiêu Tự phá lên cười, bị anh ta quay lại trừng mắt.
 
“Vậy à… Thôi được rồi, tôi tên là Tiêu Tự.” Anh ta trả lời bằng giọng điệu ngán ngẩm: “À có cái này phải nói cho cậu biết, trước đây lão đại của bọn tôi, cái người giúp cậu đuổi người đi ý…”
 
Người này thì Thịnh Tường biết.
 
Nhưng rất nhanh cô lại nghe thấy Tiêu Tự nói thêm: “Cậu ta tên là Thẩm chó.”
 
“Thẩm trong Thẩm thần kinh, chó trong chó điên.”
 
“…”
 
Hiếm lắm mới có dịp Tiêu Tự nghênh ngang, mặt vênh lên tận trời như thế này, trước khi người bên cạnh kịp đi mách lẻo với Thẩm Ngôn Lễ thì đã bị anh ta chặn lại.

 
Anh ta cũng chẳng thèm quan tâm, bắt đầu nhìn Thịnh Tường lải nhải: “Từ giờ trở đi chúng ta trở thành mối quan hệ bạn bè lâu dài rồi, từ bây giờ nước của ký túc xá chúng tôi đều sẽ mua ở đây nhé.”
 
Thịnh Tường mới đầu nghe còn cảm thấy buồn cười, nhưng nghĩ lại bây giờ cũng đã có được một nguồn khách ổn định thì cũng không phải chuyện gì không tốt.
 
Cô đồng ý: “OK, cảm ơn cậu trước nhé.”
 
Đợi đám người trước cửa sổ giải tán, Thịnh Tường quay người chuẩn bị đi về phía sân sau.
 
Cô chưa kịp bước đi thì chân cô đã bị thứ gì đó vướng vào.
 
Cô cúi đầu nhìn kỹ xem là thứ gì, hoá ra chính là chiếc ô lần trước, chiếc ô ấy đã được Lê Nghệ gấp lại cẩn thận.
 
Nghĩ đến việc nhân cơ hội này để trả lại luôn, Thịnh Tường quay người nhìn ra ngoài cửa sổ, đám Tiêu Tự có vẻ như đã đi xa.
 
Cô dừng lại suy nghĩ rồi cuối cùng vẫn quyết định quay lại sân sau.
 
Thôi vậy, vẫn còn nhiều cơ hội, có thể trả lại sau.
 
Kỳ huấn luyện quân sự rất nhanh đã đến giai đoạn kết thúc, bởi vì cần có hội diễn và đánh giá thành tích cũng như cần phải trải nghiệm thực tế những lớp học trên không của Đại học Hàng không vũ trụ Kinh Hoài, vì vậy các bài huấn luyện cuối khoá khắt khe hơn nhiều so với các bài huấn luyện giữa khoá.
 
Nhưng dù sao nếu đã luyện tập thành thạo thì sẽ hình thành thói quen, cộng thêm việc đã luyện tập nhiều ngày liên tiếp nên thật ra thì cũng khá dễ dàng và thoải mái đối với tân sinh viên.
 
Ứng Đào xoè tay ra đếm ngược, có cô ấy ở bên cạnh nhắc nhở mỗi ngày, Thịnh Tường không cần xem ngày cũng biết rõ kỳ huấn luyện quân sự chỉ còn lại hai, ba ngày.
 
Ngày hôm đó, như thường lệ, vẫn là một buổi tối nghỉ ngơi sau quá trình luyện tập.
 
Tối hôm qua cô vừa mới biểu diễn một tiết mục giao lưu với Học viện Hàng không, nên khi Thịnh Tường nghe thấy tiếng động từ sân bóng rổ bên ngoài cửa sổ, cô tưởng đó là tiếng hò hét mở màn của sĩ quan huấn luyện.
 
Cửa hàng liên tục bán được nhiều nước, kể từ buổi tối mà Thịnh Tường đến cửa hàng cho tới tận bây giờ đã tiếp đón rất nhiều nhóm người.
 
Trước đây Ninh Viễn Tuyết là người trông coi cửa hàng, buổi tối anh ấy có lớp học gia sư nên tạm thời giao cho Thịnh Tường.
 
“Tốt nhất là cửa hàng nên sớm có phương thức thanh toán, nếu không thì rắc rối lắm.”
 
Ninh Viễn Tuyết cao ráo khoẻ mạnh, lại có gương mặt ưa nhìn, rất nhiều sinh viên nữ lấy cớ mua nước để xin tài khoản Wechat của anh ấy.
 
Nhưng những gì họ nhận được đều là lời từ chối, anh ấy chỉ đưa cho họ đúng mã thanh toán là coi như xong.
 
Có điều xét cho cùng thì dù sao đây cũng là Wechat cá nhân, không tiện cho việc sử dụng lâu dài.
 
Thịnh Tường gật đầu, mở điện thoại lên kiểm tra: “OK em biết rồi mà, nhưng mà anh cũng không cần phải lo lắng quá đâu, hai ba ngày nữa là họ gửi mã tới cho chúng ta rồi.”
 
Ninh Viễn Tuyết nhanh chóng rời đi, tiễn người xong, Thịnh Tường lại ngồi trên ghế bên cạnh cửa sổ để đọc sách.
 
Một lúc sau, âm thanh ồn ào cùng với tiếng ‘bụp, bụp’ của bóng rổ đập xuống đất ngày càng tiến đến gần hơn.
 
“Mua nước đây!”
 
Tiếng hét này như một điệu samba cuồng nhiệt, ngay sau đó là sức nóng khủng khiếp ùn ùn kéo đến.
 
Dù ngăn cách bởi một chiếc cửa sổ nhưng vẫn mơ hồ có thể cảm nhận được sự phấn khích và nhiệt huyết của nhóm sinh viên sau khi chơi bóng.
 
Thịnh Tường gấp sách lại, ngồi nghiêm túc trên ghế.

 
Cô ngước mắt lên nhìn và thấy lần này có khá nhiều người đến, chen chúc nhau trước cửa sổ quán.
 
Tiếng hét vừa rồi của Tiêu Tự có vẻ như vẫn chưa đủ nên lại tiếp tục hét: “Khách tới nè!”
 
Đông người như vậy nên ngoại trừ những người đứng gần cửa sổ chủ động lấy nước, số còn lại cô phải tự mình đưa cho họ.
 
Khi cô đưa chai nước cuối cùng ra, một ánh nhìn dường như đang lướt ngang qua, lơ lửng trên đầu cô.
 
Người đó hơi dùng lực lấy chai nước.
 
Bị lực nhỏ ấy kéo đi, Thịnh Tường hơi nghiêng người, rồi như thầm cảm nhận được điều gì đó, cô lập tức ngước mắt lên nhìn thẳng sang bên phải.
 
Thẩm Ngôn Lễ tựa người vào cửa sổ, một nửa gương mặt của anh được ánh sáng phản chiếu lên.
 
Anh hơi nhướng mày, vừa mở nắp chai vừa nhìn cô.
 
Bóng tối xung quanh dường như phóng đại cảm quan của con người, anh mặc bộ quần áo bóng rổ, dáng vẻ ngạo nghễ, trông có chút bất cần.
 
Tiêu Tự biết Thịnh Tường sẽ là người trực tiếp ghi sổ nên cũng không đề cập đến việc thanh toán.
 
Một nhóm các cậu trai tụ tập lại với nhau nhưng cũng không ai quấy rầy ai, ai bận việc người nấy, có người thì tựa vào cột rổ cách đó không xa, ngẩng đầu uống nước.
 
Thịnh Tường quay mặt đi, sau đó chợt nhớ ra điều gì đó, cô gọi Tiêu Tự: “Cậu chờ một chút, có cái này muốn trả cho cậu.”
 
“Hả? Có đồ muốn trả cho tôi ấy hả?”
 
Tiêu Tự ngây người, phản ứng đầu tiên là quay sang nhìn người bên cạnh.
 
“…”
 
Nhưng đến bản thân anh ta còn tự nghi ngờ nhân sinh, Thịnh Tường muốn trả lại cho anh ta cái gì?
 
Thịnh Tường rời đi và nhanh chóng quay lại, trên tay cầm một thanh dài gì đó màu đen.
 
Khi cô đến gần, sắc mặt Tiêu Tự trở nên hoang mang.
 
Thịnh Tường đưa cho anh ta, thấy anh ta do dự không có ý định cầm lấy, cô dịu dàng nhắc nhở: “Hôm trời mưa cậu đưa cho tôi cái này.”
 
Tiêu Tự cảm thấy tâm trạng của mình như muốn bùng nổ.
 
Anh ta đứng hình, ho khan dữ dội: “Không phải chứ, cậu tưởng đây là ô của tôi à?”
 
Thịnh Tường cảm thấy khó hiểu, Tiêu Tự chủ động chỉ sang một bên.
 
Động tác của cô gái dừng lại giữa không trung, bàn tay cầm ô khẽ động, nhìn về phía Tiêu Tự chỉ.
 
Thẩm Ngôn Lễ vặn chặt chai nước, đặt chai nước lên bệ cửa sổ, nhìn cô: “Cậu nghĩ là của ai?”
 
“…”
 
Hình như cô nhận nhầm người rồi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận