Sau đó chờ đồng chí cảnh sát theo lệ đến điều tra xét hỏi.Chật vật mãi mới giải thích được rõ ràng, nhận lỗi xong xuôi liền đuổi về Trầm gia, một hai muốn đánh gãy chân Thẩm Tư Nam.Bày ra chuyện này, cậu cô trở thành trò cười cho nhân viên công tác cả tòa News, cô lại một trận thành danh.Vì việc nước quên tình nhà đó! Công dân tốt của La An.
Hôm ấy Thẩm Tư Nam còn lên cả nhật báo, ngồi chễm chệ trên một trang báo.
Đến bây giờ Hạ Chí vẫn còn trân trọng giữ tờ báo trên giá sách!Thẩm Tư Nam nhớ đến mấy chuyện ngu ngốc hồi nhỏ, da mặt không nén được giận dữ, chỉ chỉ Hạ Chí, ý bảo cô câm miệng.Sau đó lái đề tài trở về: "Tuy rằng anh ta rất tuấn tú! Nhưng nếu anh ta là công tử bột thì thôi đi, với đẳng cấp này của cậu, người ta đem cậu đi bán chắc cậu còn dâng tiền cho người ta mất!"Hạ Chí phản bác: "Tớ cũng đâu phải kẻ ngốc."Thẩm Tư Nam cười lạnh, chỉ thiếu điều viết mấy chữ "Chính là cậu" trên mặt.Phục vụ thoáng chốc đã trở lại, nói: "Có mười mấy cô gái vào phòng ạ."Hạ Chí trố hai mắt.Thẩm Tư Nam liền mắng: "Đậu xanh rau má?"Phục vụ lại nói: "Đều bị đuổi ra ngoài."Hạ Chí nhẹ nhõm thở ra một hơi.Thẩm Tư Nam vỗ vỗ ngực.Phục vụ: "Sau đó đổi sang đám người khác."Hạ Chí lại hít vào một hơi.Thẩm Tư Nam cuộn tay lại.Vẻ mặt phục vụ khá do dự: "Lại bị đuổi hết ra ngoài."Hạ Chí không biết có nên thở một hơi sâu nữa không.Thẩm Tư Nam thẳng tay nắm chặt giơ trước mặt hắn, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: "Nói chuyện không cần tạm dừng, nói một hơi cho xong đi xem nào? Cậu thấy mình hài hước lắm à?"Phục vụ lùi về sau nửa bước, lại bắt đầu rối rắm: "Hình như là nói có một đại ca tính khí cực kì tệ chê nhóm đầu tiên ồn ào, chê nhóm thứ hai người nặng mùi, toàn bộ đều bị đuổi ra.
Trước khi đi còn có một người đàn ông rất nhiều lời, mắng người kia tính tình tệ hại, nói: Cũng chẳng phải gọi cho cậu, cậu ngại đông ngại tây cái gì, không được tự ti! Nói ra anh em sẽ không chê cười cậu đâu."Lần này lại một hơi nói hết thật.Hạ Chí: "..."Thẩm Tư Nam: "..."Phục vụ nói xong liền lủi đi như tháo chạy.Hai người đều đoán được đại ca tính khí không tốt kia là Đường Hạo, kẻ nói nhiều là Tần Dương.Thẩm Tư Nam nhíu mày phân vân một chốc, sau đó cắn răng nói: "Em yêu à, nếu anh ta không được...!Thì dù có đẹp trai đến đâu cũng không được."Hạ Chí hoàn toàn mất hồn, tự thì thào: "Anh ấy không thích ồn ào, không thích mùi nước hoa..."Thẩm Tư Nam nhéo tai cô: "Đây là trọng điểm hả? Hả?"Đồ không biết phấn đấu.Hạ Chí xoa xoa lỗ tai: "Không được thì không được vậy..."Cũng chẳng phải chuyện to tát gì.Thẩm Tư Nam hiểu tính hoạt bát của Hạ Chí như lòng bàn tay, từ nhỏ đã yêu thích cái đẹp, không có xíu sức chống cự nào với tất cả cái đẹp trên đời, tất cả mọi thứ, có thể phá bỏ, có thể cũ nát, có thể rẻ mạt...!Thậm chí có thể không có, nhưng tuyệt đối không được xấu.Đến cục tẩy cũng muốn lấy cái đẹp thật đẹp.Thẩm Tư Nam thử khuyên bảo cô: "Cậu còn nhỏ, không hiểu đâu, chuyện kiểu này không được, lực sát thương quá lớn.
Riêng đàn ông không thể tệ được."Vấn đề được hay không được này, hai người tranh luận mất trọn hai mươi phút đồng hồ.Kết quả là hai người đứng trong quán bar nhạc nhẽo long trời lở đất, gân cổ cãi nhau om sòm.Cuối cùng cổ họng đều khàn đặc.Thẩm Tư Nam vừa về La An đã trực tiếp vào khách sạn ở, chưa hề liên hệ với người trong nhà, mới rong chơi được phân nửa đã bị xách cổ về, Thẩm Tư Nam chỉ kịp dặn dò phục vụ: "Theo cho sát vào, cậu ấy mà bị ăn hiếp ở địa bàn của tôi thì mấy người cút về nhà luôn!" Trông y hệt tổng tài bá đạo, nhưng cũng chỉ là hoang tưởng tuổi dậy thì thôi.Sau đó liền bị cậu cô túm lỗ tai kéo đi.Hạ Chí ngồi đợi một mình trong chốc lát, giữ vững nguyên tắc không lãng phí, nuốt sạch rượu trong ly.Vừa nhìn đồng hồ, đã mười giờ rồi.Hạ Chí quyết định về nhà, về muộn lại để bà lo lắng.Nào ngờ đứng dậy quá đột ngột, lĩnh nguyên một trận đầu váng mắt hoa.Đồ vừa uống là thứ gì cô cũng không biết, Thẩm Tư Nam đưa cho cô, tác dụng chậm quá mạnh mẽ, cô đứng có chút không vững.Hạ Chí cứ vậy lắc lư đu đưa lết khỏi quán bar!Ở phía xa xa Tần Dương chợt thấy, một cô gái nhỏ lắc lư ra khỏi quán bar, cực kì dễ xảy ra tai nạn..