Hạ Chí tiến đến ngồi bên cạnh anh, cực nghiêm túc hỏi một câu: “Anh tức giận sao?”Đường Hạo liếc cô một cái: “Em cảm thấy thế nào?”Hạ Chí nắm lấy tay anh, đặt trong lòng bàn tay vuốt vuốt, bởi vì anh buông một tay nên Allie rất nhanh thoát khỏi cái ôm của anh, nhảy sang một bên chải chuốt bộ lông.Đột nhiên cô cười cười đến gần anh dỗ dành: “Thật xin lỗi anh! Em vừa mới có bạn trai nên còn chưa thích ứng kịp.
Không phải do Trần Vũ Thần đột nhiên bị viêm dạ dày cấp tính cần phải đưa đến bệnh viện, em xem mặt còn chưa tới năm phút đã phóng đến bệnh viện giúp đỡ đến giờ này mới về, em sốt ruột nên đã quên nói với anh.”Hai người thật sự cách nhau rất gần, đối với Hạ Chí quả thực là dụ hoặc, cô cảm thấy anh ấy tức giận cũng rất đẹp, thế giới đối với những người đẹp cũng quá bất công, thế nên lần đầu cô gặp anh, dù anh có cảm xúc không kiên nhẫn thì cô vẫn bất giác mặt đỏ tim đập.Anh ấy lớn lên thật sự chứa đựng đầy đủ quan điểm về cái đẹp của Hạ Chí.Cũng không thể nói như vậy, trước kia Hạ Chí cũng chưa từng có biểu hiện tha thiết với người có tướng mạo đẹp, nhưng từ khi gặp được anh, Hạ Chí cảm thấy không có ai có thể khiến cô cảm thấy hoàn mỹ hơn anh.Chỉ là chỗ nào của anh cũng đều rất mê hoặc cô.Hạ Chí nghĩ như vậy nhịn không được liên tiến tới hôn anh một cái.Cảm xúc của Đường Hạo đột nhiên tắc nghẽn trong cổ họng, không thể tin được nhìn cô.Hạ Chí hơi mở to mắt, phản bác nói: “Em nói em làm vậy để an ủi anh, anh tin không?”Đường Hạo nhìn vào mắt cô, đáy mắt sáng lấp lánh, tràn đầy hưng phấn, dường như có một hàng chữ to chạy chạy: “A, hôn rồi, thật hạnh phúc!”Em nói mẹ nó tôi có thể tin được sao?Hạ Chí bị đuổi ra ngoài.Cuối cùng cô chống tay lên cửa chào tạm biệt anh, ánh mắt còn sáng ngời: "Chúc ngủ ngon! Hôm nay em định nằm mơ liền mơ thấy anh, trong mơ không cho hôn, vậy hôn ở đây cũng không được sao?”Nói xong còn tự mình thở dài lẩm bẩm: "Sao anh lại thẹn thùng như vậy chứ! Anh như vậy thì không được đâu."Đường Hạo không thể nhịn được nữa mà đóng cửa lại.Hạ Chí sờ sờ mũi, sau đó mỉm cười trở về nhà.
Trêu anh thật thú vị!Anh càng không cho cô hôn, cô lại càng muốn hôn.
Sắc đẹp trước mắt từng giờ từng khắc hấp dẫn cô, lại còn không cho cô, cảm giác này thật sự không tốt cho lắm.Hạ Chí trở về nhà lại gọi điện thoại cho dì, Trần Vũ Thần đã đi rồi, Tây Tây cũng đi theo, dì nói Trần Vũ Thần đã không sao, sau khi tiêm một mũi ở bệnh viện sau đó quan sát hai giờ, thằng bé nôn rất lâu, lúc này đã mệt lả, uống chút cháo rồi liền ngủ mất, thật sự có chút đáng thương, Hạ Chí quan tâm xong thì cúp điện thoại, sau đó đột nhiên cảm thấy trống vắng.Hai bạn nhỏ đã rời đi, dì và người lái xe chắc chắn cũng đi rồi.Nhà Dạo Viện bên này còn rất lớn, bốn phòng, hai sảnh, hai nhà vệ sinh, một nhà bếp cộng thêm một phòng đọc sách và một phòng chứa đồ, tổng diện tích gần ba trăm mét vuông.Nhà bên này cũng là của chú út, một thang hai nhà, dáng vẻ của hai bên khác nhau rất nhiều, nhà của Đường Hạo bên kia có diện tích nhỏ, còn nhà của Hạ Chí bên này khi trước vốn là chú út lấy làm phòng tư liệu, về sau lại để đó không dùng, khi cô mười tám tuổi thì sang tên nhà cho cô nói là quà tặng cho lễ trưởng thành, nhưng cô ấy nhất định vẫn không ở.Đầu năm cô nói với Minh Nguyệt về chuyện phòng làm việc thì mới nhớ đến nơi này, dự định sẽ cải tạo nó thành Studio, dì mới thay cô trang trí lại.
Minh Nguyệt đã giúp cô tìm hai trợ lý, ít ngày nữa là có thể đến làm việc.Hạ Chí lúc trước bảo rằng chờ hai bạn nhỏ chuyển đi, sau đó mới bắt đầu trang trí.Phòng ăn và phòng khách đều sẽ đổi thành khu vực văn phòng công cộng, dùng cho hai trợ lý, phòng bếp có lẽ không dùng được, nhiều nhất cũng chỉ được xem là phòng trà, Hạ Chí làm việc trong thư phòng, phòng ngủ chính để cho cô ở, hai phòng ngủ phụ để lại cho trợ lý, không nhất thiết là bọn họ sẽ ở thường xuyên, nhưng lúc chạy deadline chắc chắn sẽ bận đến không biết ngày đêm.
Có lẽ cũng có thể thuê một người giúp việc.Hạ Chí tắm rửa xong, nằm sấp trên giường tính toán rồi bàn bạc lại cùng Minh Nguyệt một chút.Minh Nguyệt đã từ chức hồi đầu năm dần chuyển công tác, sau đó tham gia phòng làm việc của cô, làm đại diện cá nhân cho cô, thay cô đàm phán dự án và hợp đồng.Hạ Chí nằm trên giường nhắc với Đường Hạo về việc này, cô than vãn: Kiếm tiền khó quá!)Cô là người cực kỳ sợ phiền phức, nhưng đôi khi càng sợ lại càng khiến cho công việc trở nên phiền phức, cho nên chuyện cần làm, Hạ Chí vẫn sẽ cắn răng mà làm.Chỉ là hàng ngày sẽ càu nhàu mà thôi..