Đường Hạo hỏi cô đôi câu về chuyện phòng làm việc, Hạ Chí giải thích với anh một lần, sau đó tự hào nói: "Em có hai trợ lý nhỏ cực kỳ giỏi, một người là đàn em cùng trường, một người là em trai nhỏ tự học thành tài, năm nay mới 18 tuổi, tương lai rộng mở!"Đàn em...!Em trai...Đường Hạo hỏi: "À, ở cùng với em luôn à?"Hạ Chí lắc đầu: "Chắc sẽ không ở đâu! Nhưng em vẫn sẽ để lại phòng cho bọn họ, khi nào muốn ở có thể xuống dưới."Bọn họ muốn giúp chỉnh sửa nhân vật và cốt truyện, một số ý tưởng sáng tạo cần có người hỗ trợ hoàn thành, ví dụ như khung cảnh bầu trời và công trình kiến trúc gì đó.Như vậy có thể giúp Hạ Chí giảm bớt rất nhiều việc.Từ sau khi bản in lẻ bán rất chạy, nhiệm vụ vẽ bản thảo trở nên nặng hơn khiến cô có hơi quá sức.
Cho nên cô mới nghĩ đến chuyện thành lập phòng làm việc.Đường Hạo không hiểu biết nhiều về công việc của cô, nhưng từ dòng trạng thái trên Weibo thì có thể hiểu được một chút, đại khái là không thích hoạt động, lúc vẽ tranh không muốn bị quấy rầy, thậm chí khi chuẩn bị vẽ đến bước đột phá thì đến mặt người cũng không muốn nhìn thấy, ngày đêm đảo ngược cũng là chuyện bình thường, loại thói quen sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi tràn đầy cảm giác nghệ thuật" này là cái anh mà không thể nào hiểu được."Để hai người khác giới ở chung nhà, hình như không ổn lắm?" Đường Hạo cụp mí mắt nhìn cô.Hạ Chí nghiêng đầu tự hỏi vài giây: "Chắc cũng không đến nỗi nào nhỉ! Bình thường có quản gia, thỉnh thoảng Minh Nguyệt cũng ở lại.
À, Minh Nguyệt là bạn của em, trước kia là biên tập viên của em, sau này trở thành người đại diện của em." Cô bé đầu ngón tay tính toán một chút rồi xua tay: "Đều là em trai, em chỉ xem họ như người bạn nhỏ thôi."Đường Hạo lạnh lùng nhìn cô: “Mười tám tuổi chỉ nhỏ hơn em bốn tuổi thôi."Hạ Chí kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, anh tiếp tục nói: "Anh lớn hơn em sáu tuổi." Anh mím môi: "Cách mà anh đối với với em và cảm giác của em đối với bọn họ không khác nhau lắm."Hạ Chỉ há miệng, nhất thời không biết phải phản bác thế nào.Cô suy nghĩ một hồi lâu mới hiểu ra: "Anh ghen sao?"Đường Hạo nhíu mày: "Không đến mức." Tóm lại là có hơi không thoải mái.Nếu lúc này Hạ Chí Bảo Minh Nguyệt tìm thêm hai em gái khác đến, đó không phải là vô cớ gây rối làm khó người khác sao?Nhưng nếu không đổi thì trong lòng anh sẽ không thoải mái, như vậy cũng không được!Bỏ đi, bạn trai quan trọng hơn.
Hạ Chí cắn răng: "Vậy em đổi người? Trả trước một tháng tiền lương cho bọn họ, đổi hai cô gái đến đây."Đường Hạo không muốn can thiệp vào công việc của cô nên nói: "Không cần đâu.
Cũng không thích hợp."Anh không muốn cô vì anh mà làm chuyện trái với việc đã hứa trước đó.Hạ Chí gãi đầu: "Nhưng anh sẽ không vui."Đường Hạo mạnh miệng: "Không có."Nhìn biểu cảm không được tự nhiên này, Hạ Chí rất muốn xoa đầu anh.Trong đầu Hạ Chí chợt lóe sáng, cô cười nói: "Nếu không anh dọn qua đây ở cùng em! Dù sao đây là chuyện sớm muộn, phòng bên này cũng không phải của anh, Tần Dương đã đến tuổi kết hôn rồi, anh chiếm phòng của người ta cũng không phải chuyện thích hợp!"Đường Hạo suýt nữa cắn lưỡi mình: "Không được."Hạ Chí giảng đạo lý cho anh nghe: "Tính chất công việc của em như vậy, hoàn toàn không cần thiết phải rước thêm phiền đi thuê văn phòng ở cao ốc để mở phòng làm việc, ngược lại ở trong nhà rất thoải mái, cái anh lo lắng không phải không có lý, nhưng nói đến việc tìm trợ lý, đương nhiên điều kiện đầu tiên là phải phù hợp, lúc trước tuyển trợ lý không thuận lợi mấy cho nên vất vả lắm mới tìm được hai người.
Anh coi như em cho anh thuê phòng đi! Anh ở cùng thì em yên tâm, anh cũng yên tâm, không phải rất tốt sao? Nhà em rất lớn, phòng ngủ rất nhiều.""Sau đó thì cậu dao động rồi?" Tần Dương tác lưỡi hai tiếng: "Cậu thật giỏi."Đường Hạo híp mắt, ngậm điếu thuốc yên lặng hút, thật lâu sau đó mới nhả ra một vòng khói, lòng buồn bực nói: "Tôi muốn cho em ấy thời gian để từ từ thích ứng, kết quả là em ấy thích ứng khá tốt, làm tâm thái của tôi sụp đổ luôn rồi."Tần Dương cười không hề có nhân tính."Đưa đến cửa rồi mà cậu cũng không ăn? Cậu có phải không được không?"Đường Hạo phản xạ có điều kiện đối với hai chữ không được, đạp cậu ta một cái: "Cút! Làm như ai cũng có ý nghĩ đen tối như cậu."Ngược lại Tần Dương lại cảm thấy bất ngờ, xem ra người nào đó nghiêm túc rồi.
Càng thích thì càng không muốn dễ dàng chạm vào."Vậy cậu cứ cự tuyệt cũng không phải chuyện hay, sẽ làm tổn thương lòng tự tôn cậu hiểu không? Tâm hồn của các cô gái nhỏ rất mỏng manh yếu ớt! Đừng nghĩ rằng cậu không thích người ta, quay đầu tâm trạng sụp đổ rồi thì không cần cậu nữa." Thật ra Tần Dương rất vui mừng với kết quả này, trên thực tế hắn cũng không ôm bao nhiêu hy vọng rằng hai người này có thể đi bao xa, nhưng cuối cùng lại chênh lệch quá lớn.Từ tính cách, gia thế, hoàn cảnh giáo dục đến hoàn cảnh công việc, tất cả các phương diện đều không phù hợp.Đường Hạo nhíu mày bực bội!Mấy ngày nay Hạ Chí không quấy rầy anh bởi vì cô đột nhiên bận rộn, trừ mỗi buổi sáng sang phòng anh ăn chực, còn những lúc khác liền biến thành thần long thấy đầu không thấy đuôi.Gần đây Đường Hạo có chút lo lắng cho mẹ, anh gọi mấy cuộc điện thoại cho việc điều dưỡng, mới đầu bên kia không trực tiếp trả lời anh, có một lần vì lỡ miệng mới nói một câu: "Hai ngày trước vừa mới phẫu thuật, hồi phục không tốt lắm."Anh không quá buồn khi biết tin này, nhưng sau khi hút thuốc một lúc lâu, anh ngồi trên ban công ngắm tịch dương từ từ buông xuống, trời hoàng hôn dần dần bị bóng tối nuốt chửng, hoàn toàn chìm vào chân trời.Trong đầu anh lướt qua nhiều hình ảnh, nhưng đều không rõ ràng.Ấn tượng sâu sắc nhất là ngày mẹ đưa anh quay về Đường gia.Ngày xuân ở phương Bắc không mấy tươi đẹp, tơ liễu khiến người cảm thấy có chút phiền toái, chỉ có ánh nắng mặt trời ấm áp đến mức làm người ta khắc sâu ấn tượng..