Hạ Chí - Bắc Đồ Xuyên


Hạ Chí lại bị đuổi đi, cô còn chưa kịp thay giày nên đành phải đi dép lê về nhà.Alice đi tới dụi vào người cô, cô chợt nhớ ra, buổi sáng cô mới cho nó ăn một lần đã đi ra ngoài ngay, cả một ngày rồi cô chưa quan tâm đến nó, Hạ Chí đành phải vội vàng đi cho nó ăn, nhân tiện dỗ dành nó, chỉ sợ tạo thành bóng ma tâm lý trong lòng vật nhỏ.Thế là cũng quên mất không nghĩ tới cảm xúc kỳ quái của Đường Hạo.Chỉ cảm thấy tính khí anh thật xấu, động một tí là tức giận, khi tức giận liền muốn đuổi cô đi, Hạ Chỉ còn muốn mệt cho anh một hồi! Vất vả lắm mới được hôn, vẫn còn chưa thể hồi tưởng lại một chút.Hạ Chí vừa dỗ xong Alice, Đại Hùng lại đâm chân cô.Hạ Chí đỡ trán, trong lòng sụp đổ.Đối với người lười vận động như mình thì việc nuôi thú cưng thật sự không thích hợp.Một bên cô vừa buộc dây và rọ mõm cho Đại Hùng, một bên cô vừa gọi cho dì mình, hỏi xem lúc nào dì ấy có thể đến đón Alice đi.Hai ngày nay, Hạ Chiếu Ảnh bận rộn chăm sóc con, công việc cũng bị trì hoãn, càng không rảnh lo cho mèo, thay vào đó, cô nghĩ nếu Hạ Chí đã thích Alice thì cứ để nó ở đấy ngốc thêm hai ngày nữa đi!"Không phải cháu rất thích sao? Bây giờ đã chán rồi à?"Từ nhỏ cô chỉ nhiệt tình một việc trong ba phút, có lối suy nghĩ linh hoạt sinh động, nhìn như lười biếng hiền lành không có tính công kích, giống dạng trẻ em trì độn chậm chạp như con lười.

Thật ra thực tế lại không phải vậy, cô thuộc dạng người có tinh thần hưng phấn cao nhưng mắc chứng lười tập thể dục nên không thể theo kịp mấy loại đó.Hạ Chí thay giày, nhân tiện xoa đầu Alice và Đại Hùng: "Không phải, cháu rất thích nó, chỉ là cảm thấy nếu nó đi theo cháu thì chất lượng sinh hoạt sẽ bị giảm xuống.

Giống như một đứa trẻ đáng thương vậy."Hơn nữa, mọi người đều đã xong việc rồi, nó nên công thành lui thân về nhà dưỡng lão.

Đi theo cô chỉ có chịu khổ thêm thôi.Hạ Chiếu Ảnh "Hừ" với cô một tiếng: "Vậy để ngày mai đi! Dì sẽ bảo tài xế ra đón nó, cháu thu dọn đồ đạc của nó một chút.

Còn nữa, bà cụ đã về nhà rồi, cháu không về ở sao?"Hạ Chí lắc đầu liên tục: "Trước mắt thì cháu vẫn chưa về, phòng làm việc của cháu vừa mới chuẩn bị xong, sáu tháng cuối năm cháu muốn an tâm làm việc.

Dì vẫn nên tìm bảo mẫu trông đi! Không nên nghĩ cách tiễn chó cho người khác." Hạ Chí dùng sức lôi kéo Đại Hùng đang ngo ngoe rục rịch không chờ nổi, lầm bầm khó chịu nói: "Trong nhà không có một ai đáng tin cậy, con chó này định cho bà đây nuôi luôn sao?"Tên nhóc này có cái túi da nặng hơn một trăm cân, Hạ Chí dẫn nó ra ngoài đi dạo cũng không dám mang ra chỗ đông người, dây dẫn chó phải luôn cầm trong tay, may mà Đại Hùng chững chạc, nếu nó mà quậy lên thì chắc cô cũng không giữ được.Đưa cho bà đây nuôi, đúng là nghịch tử!Hạ Chiếu Ảnh chột dạ nói: "Lúc dì mang nó về nó chỉ là một con chó nhỏ, làm sao dù biết nó sẽ lớn đến như vậy.

Cái phòng làm việc kia của cháu đã có kế hoạch gì chưa? Gửi cho dì, dì xem giúp cháu."Hạ Chí buồn cười: "Phòng làm việc nhỏ của cháu không cần nhiều thứ quá, không nhọc Hạ tổng lo lắng! Giết gà cần gì dao mổ trâu."Hạ Chiếu Ảnh nhíu mày, loại phòng làm việc nhỏ này không có sức hấp dẫn với bà, bà luôn không quá ủng hộ việc để Hạ Chí phải chịu khổ: "Trong nhà cũng không phải không nuôi nổi cháu, đừng làm mệt mỏi quá, biết không? Thiếu tiền thì nói với dì."Hạ Chí cười cười, ra vẻ cao thâm khó đoán: "Cháu có thể kiếm tiền.

Còn có việc này dù không hiếu được, trên vai cháu còn mang trách nhiệm trọng đại."Hạ Chiếu Ảnh buồn cười nói: "Cháu thì có trách nhiệm cái quái gì."Hạ Chí cúp điện thoại không thèm nói với bà nữa, giấu kín tên tuổi công lao.Cô nghĩ thầm, dù không biết nhà mình còn phải nuôi bạn trai cao to như vậy, mặc dù anh ấy nói có thể vì cô mà ăn ít đi, nhưng là cô chủ động mang người về nhà, dù có thế nào cũng không thể bạc đãi người ta được chứ?Vậy thì thật không giống người rồi.Hai người lại nhắn tin thêm một lát, Hạ Chiếu Ánh nhắc cô đến Đoan Ngọ thì nhớ về nhà ăn cơm, nói khi đó có khả năng cha mẹ cô sẽ trở về một chuyến.

Hạ Chí cảm thấy rất bất ngờ, đã bảy tám tháng cô đã không gặp cha mẹ, ngay cả khi ăn Tết cũng không thấy.Hạ Chiếu Ảnh chưa từ bỏ ý định, còn muốn giới thiệu người cho cô.

Hạ Chỉ ném một câu: "Cháu thật sự đã có bạn trai rồi, đến Đoan Ngọ cháu dẫn về cho dì xem.

Tuyệt sắc nhân gian, dì không thể tưởng tượng được mỹ vị...!à...!không, mỹ mạo."Mấy ngày hôm trước, Hạ Chí hỏi thăm Tần Dương sinh nhật của Đường Hạo, sinh nhật anh tính theo âm lịch, sau Tết Đoan Ngọ hai ngày, chính là vào Đoan Ngọ, ngày sinh nhật đầu tiên bên nhau phải thật trịnh trọng, mấy hôm nay cô vẫn luôn nghĩ xem nên mua quà gì cho anh.Vì thế cô đành phải quấy rầy Thẩm Tự Nam, Minh Nguyệt, thậm chí còn liên hệ một đám bạn bè ít nói chuyện cùng cho dù đã có kinh nghiệm hay chưa có kinh nghiệm yêu đương.Mọi người đóng góp cho cô đủ loại ý kiến.Cái gì mà sinh nhật lần đầu tiên không cần quá đắt tiền, cũng không thể quá keo kiệt.Quan sát sở thích thường ngày của anh ấy một chút, quà tặng phải dụng tâm mới khiến người cảm động được.Chỉ có Thẩm Tư Nam đi nước đi riêng: "Cầm tiền đập anh ta cho tớ! Đập đến choáng váng đầu óc, sau đó để anh ta chết chìm trong hương thơm tiền tài.

Còn có điều gì lãng mạn hơn cái này? Anh ta không nhận thì chứng minh anh ta là một người đàn ông tốt.

Còn nếu anh ta nhận, bắt người thì phải rụt tay, cậu cho anh ta càng nhiều, anh ta nợ cậu càng nhiều, như thế càng không thể rời khỏi cậu nữa."Hạ Chí cực kỳ bội phục ý tưởng của cô, nhưng vô cùng cảm động từ chối.Ban đầu cố định đưa xe cho anh, nhưng bản thân lại không am hiểu, đành trộm hỏi Tần Dương xem anh thích xe gì, Tần Dương trả lời làm cô muốn phun ra một ngụm máu: "Cậu ta? Mười mấy tuổi cậu ta đã bắt đầu chơi xe, không đủ một trăm thì cũng có tám mươi, muốn hỏi cậu ta thích cái gì, thật đúng là khó nói.

Tôi nhớ trước có một đoạn thời gian cậu ta rất thích xe Mercedes-Benz G-Class, chẳng hạn như G63, G65 đó."Hạ Chí nghe không hiểu, đi tìm mới thấy, đó là mẫu xe hơi Mercedes-Benz G-Class, là dòng xe việt dã, đường cong mạnh mẽ khí phách, rất phù hợp với khí chất của anh, đáng tiếc là quá nhiều tiền, thật ra vẫn có thể mua, nhưng chỉ sợ sẽ tạo thành gánh nặng tâm lý cho anh, rốt cuộc đến bây giờ Hạ Chí cũng chỉ mới được hôn thôi.Nghĩ đến việc mua đồng hồ cho anh, Hạ Chí đã nhìn trúng vài mẫu thích hợp, nhưng Thẩm Tư Nam lại bảo quá thô tục, nhất là cái loại đại trà hình dáng xấu như bóng ma nước xanh, bước ra cửa có khả năng đụng hàng quá cao.

Hạ Chí nhìn giá cả, lặng lẽ nghĩ, bây giờ mọi người ai cũng có tiền như thế sao?Nghĩ đi nghĩ lại, mãi cũng không tìm ra được vật nào thích hợp.Sầu thật sự..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui