Hạ Chí xuống tầng dẫn theo Đại Hùng ra công viên đi dạo, hiện tại có rất nhiều bác trai bác gái dắt chó ra, vừa đi vừa nói, phàn nàn về chuyện nhà, so tài xem con dâu nhà nào giỏi hơn.
Hạ Chí vểnh tai lên nghe một lúc, không nhịn được mà nghĩ, người nhà của anh...!có lẽ nào cũng sẽ không thích cô không.Nghĩ vậy, Hạ Chí lập tức lấy điện thoại ra gửi giọng nói cho anh, nói thẳng muốn gặp cha mẹ anh thì quá kỳ quái, vì thế liền hỏi vòng vèo: [Anh có muốn nhìn thấy cha mẹ em không?)Đường Hạo gửi lại dấu hỏi chấm: (?)Hạ Chí giải thích: [Sắp đến Tết Đoan Ngọ rồi, cha mẹ em có khả năng sẽ trở về.)Lần này, Đường Hạo trực tiếp gửi giọng nói: "Anh hỏi này, sao em lại ở bên ngoài!"Ngày nào cũng không làm cho người ta bớt lo.Chắc là anh nghe thấy tiếng gió thổi vù vù, Hạ Chí để điện thoại tránh hướng gió, trả lời: "Em cho chó đi dạo! Em không ở nhà một ngày, nó cũng không ra khỏi cửa một ngày, em không dắt nó đi dạo thì nó sẽ phá nhà đó."Đường Hạo sâu sắc cảm thấy cô có thể tự giày vò mình, lại càng không yên lòng, vì thế anh hỏi một câu: "Em ở đâu? Anh đi tìm em."Lúc đầu tinh thần Hạ Chí vốn đang sa sút, ngay lập tức phấn chấn lên: "Ở công viên của khu chung cư, chỗ cổng vào.
Vậy anh xuống cầm cho em thêm cái áo khoác nhé, ở đây có hơi lạnh."Đường Hạo cười khẩy một tiếng, dường như ngại cô phiền phức, nhưng lúc xuống vẫn thành thật cầm áo khoác theo, lại còn mặc cho cô, Hạ Chí khó khăn mở hai mắt, tủi thân nói: "Em buồn ngủ quá! Nhưng lại không được ngủ!"Đường Hạo cầm lấy dây dắt trong tay cô: "Anh giúp em dẫn nó đi dạo, em về ngủ đi!"Hạ Chí lắc đầu, không thể bỏ anh ở đây được.Cô dắt tay anh, nói: "Đi dạo chút đi! Đi sẽ không mệt nữa."Nói xong, lại nhớ ra mà hỏi anh: "Anh còn chưa trả lời em đâu! Anh có muốn nhìn thấy cha mẹ em không?"Đường Hạo do dự vài giây: "Có nhanh quá không?"Hạ Chí cười: "Anh đừng hiểu lầm! Nghề nghiệp cha mẹ em đặc biệt nên có lúc một hai năm cũng không về được, em sợ bỏ lỡ cơ hội lần này, lần tới trở về nhỡ con đã biết đi mua nước tương, bọn họ còn không biết ai là cha nó đâu! Như vậy quá bị động."Đường Hạo: "..."Thế anh còn hiểu lầm cái gì hả?Anh quay đầu đi chỗ khác: "Mỗi ngày trong đầu em nghĩ cái gì vậy."Thoáng cái đã về đến nhà, họ đứng trước cửa nhà, đèn cũng không bật, Hạ Chí ép anh lên tường, thấp giọng nói: "Muốn anh đó! Anh thành tâm bệnh của em rồi, ăn cơm cũng muốn, đi ngủ cũng muốn, ngày nào chưa xác định thì ngày đó còn chưa yên ổn đâu."Hạ Chí nhớ đến Thẩm Tư Nam bảo cô đập tiền, vì thế không nhịn được nói: "Nếu không em đập tiền, anh để em qua cửa đi."Gân xanh trên trán Đường Hạo nhảy loạn, dùng môi chặn miệng cô lại, xoay người đè cô lên tường.Hạ Chí vẫn như cũ, không học được cách nhắm mắt hoặc là cố ý mở to hai mắt nhìn anh chằm chằm, nhìn đến nỗi khiến lòng anh rối bời.Anh dùng lực tốt nên chân Hạ Chí nhanh chóng mềm nhũn.
Đáng tiếc lần này không được lâu như trước....!Bởi vì chắc Đại Hùng cảm thấy anh quá hung tàn nên rất cố chấp cắn vạt áo anh, muốn kéo anh ra, gầm gừ trong cổ họng, ý bảo anh không được bắt nạt Hạ Chí nữa.Cuối cùng Đường Hạo vẫn bị Đại Hùng kéo ra, Hạ Chí cười đến mức nằm luôn xuống đất.Đường Hạo bất đắc dĩ lùi sát tường, bốn mắt nhìn nhau với Đại Hùng, lần đầu tiên gặp mặt mà một người một chó lại không có chút ấm áp nào.Tia lửa bắn tung tóe.Cuối cùng, Đường Hạo dứt khoát dựa vào tường, cam chịu số phận nói: "Chó ca, đi đi! Tao sẽ không bắt nạt cô ấy nữa, tao sẽ để cho cô ấy bắt nạt tao, như vậy được rồi chứ!"Anh cho cô một cơ hội tự suy nghĩ lại trong vài giây.Hạ Chí nghiêng đầu tự hỏi một lát, sau đó nhỏ giọng nói như sợ quấy nhiễu đến con chó: "Không thì chúng ta đi vào phòng ngủ."Đường Hạo nhìn ánh mắt mong chờ của cô, trầm mặc trong phút chốc, bỗng kéo cửa đi ra.Fuck! Hai người thông đồng rất tốt!Mọi chuyện giống như một dây chuyền vậy.Hạ Chí nhìn Đại Hùng, Đại Hùng nhìn Hạ Chí, hai tâm hồn trong sáng nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.Hạ Chí con mở điện thoại trách móc anh: Anh tức giận với con chó làm gì!)Đường Hạo tức đến mức cười ra tiếng: Anh cần phải tức giận với một con chó sao?[Vậy anh có giận em không?Đường Hạo cao quý đáp lại: [Hừ!Hạ Chí đột nhiên hiểu ra: [Chẳng lẽ...!Anh sợ em vào phòng ngủ xâm phạm anh?]Đường Hạo thở ra một hơi, từ xâm phạm này dùng thật đúng là điêu luyện.Sau đó lại thấy Hạ Chí nói: [Anh đừng lo, em không phải loại người Bá vương ngạnh thượng cung[1].][1]“Bá vương ngạnh thượng cung”: “bá vương” chỉ những người siêu mạnh mẽ, “ngạnh thượng cung” tạm hiểu là “xuất ra uy lực còn mạnh hơn cung nỏ”, mà “cường cung” thì hiển nhiên sẽ bắn ra “cường tiễn”.
Từ “cường tiễn” (đọc là “qiang jian”) hài âm hoàn toàn với “cưỡng gian” (aka “rape”) ; mà “cưỡng gian” thời xưa là một từ đại kỵ hủy, nên cổ nhân vốn tao nhã vô biên lịch lãm vô vàn, đã dùng năm từ “bá vương ngạnh thượng cung” để thay thế cho hai từ “cưỡng gian”[Điêu, kẻ lừa đảo mới nói mình không phải là kẻ lừa đảo.]Hạ Chí: (...)Sao lại không tin cô như vậy chứ..