Hạ Chí - Bắc Đồ Xuyên


Hạ Chí vui mừng đến mức suýt thì nhảy dựng lên, lúc này trong phòng nghỉ không có ai, Hạ Chí tiến đến hôn lên mặt anh, nhìn dáng vẻ anh cau mày, cô liền cảm thấy vui vẻ, tiện thể lại ngửi cổ anh lần nữa, đánh giá: “Mùi hương lưu lại cũng rất lâu.”Đường Hạo bóp eo cô, ấn cô lên trên bàn cảnh cáo: “Kiềm chế lại một chút.” Nhưng nhìn thấy ánh mắt mê mang của cô, anh không khỏi nhụt chí: “Về rồi thì cho em ngửi.”Hạ Chí chớp chớp mắt, nụ cười rạng rỡ sáng ngời: “Anh nói phải giữ lời đấy.”Khi hai người ra khỏi phòng nghỉ, bảy tám người cúi đầu chào, nhìn anh Hạo lúc này với người lạnh lùng kiệm lời trước kia thật sự không có chút liên quan nào với nhau.A, quả nhiên người có bạn gái thì liền thay đổi.Đường Hạo lúc này vẫn đang cùng cô ấy đi dạo, Hạ Chí lại lần nữa đi ngang qua chiếc xe nát” kia, nhỏ giọng hỏi một câu:” Đoàn xe của các anh...!có phải rất nghèo không?”Đường Hạo nhướng mày, nghĩa là: Tại sao em lại hỏi vậy.Tên Tần Dương ngu ngốc kia nghèo đến mức chỉ còn tiền, đoàn xe này không có ưu thế nào khác ngoài nhiều tiền, thế nào mà cô đến chỗ này lại bảo là nghèo.Hạ Chí chỉ vào chiếc xe kia: “Anh xem, chiếc xe bị hỏng kia toàn được dán lại bằng băng dán.”Đường Hạo chưa kịp phản ứng, nhân viên kỹ thuật của đoàn xe bên cạnh đã phì cười, anh ta nghĩ thầm, hoá ra là một người mù về xe, đoán chừng là thiếu hụt nghiêm trọng về kiến thức đua xe.Kỹ thuật viên không sợ chết mà góp lời: “Chị dâu không biết rồi, chiếc xe này là anh Hạo sửa đổi.”Khi Hạ Chí nghe thấy hai từ chị dâu này thì đầu ong ong, nhất thời quên mất mình vừa nghe cái gì, hơn nửa ngày mới tràn ngập đau lòng nhìn bạn trai mình một cái.


Thật quá đáng thương.

Nghèo đến nỗi mang xe biến thành như vậy.Hạ Chí nắm chặt lấy tay Đường Hạo, trong lòng nghĩ, sau này em nhất định không để cho anh phải chịu khổ.Cô muốn nỗ lực đi làm kiếm tiền.Đường Hạo vốn dĩ muốn giải thích cho cô, nhưng phía sau đột nhiên có người gọi anh, anh bảo cô chờ một chút rồi đi qua.Hạ Chí nhìn thấy có xe đang chạy trên đường đua bên kia, liền ngồi thụp xuống lưới vây quan sát.Phía sau cô, một phóng viên truyền hình trực tiếp đang giới thiệu từng chiếc xe ở trên sân, khi nhìn thấy chiếc siêu xe “nát bét” kia, cô ấy không khỏi ồ lên vài tiếng, nói: “Bây giờ chúng ta hãy đến xem chiếc Nissan GTR đã được cải tiến vô cùng độc đáo này, toàn thân nó làm bằng chất liệu có trọng lượng nhẹ thay thế cho các tấm acrylic, trong đường đua thẳng tắp, các tuyển thủ cần phải cố gắng hết sức để giảm trọng lượng của chiếc xe, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một chiếc xe được cải tiến cực hạn đến như vậy...!không biết là có phải cả bình xăng cũng được giảm trọng lượng hay không...!Tóm lại, chiếc xe này thật sự là một tác phẩm cực kỳ đặc biệt, thật mong chờ biểu hiện xuất sắc của nó ở trên đường đua...”Khi Đường Hạo kéo cô đi thì cũng đã sớm quên việc phải giải thích cho cô.

Càng không biết ở trong lòng Hạ Chỉ anh đã trở thành một người nghèo đáng thương.Buổi tối Hạ Chí làm công tác chuẩn bị tâm lý cho dì: “Dì thân yêu, ngày mai con đưa bạn trai về, dì nhất định phải đứng bên cạnh con, còn phải thay con nói chuyện, con thật sự cực kỳ thích anh ấy.”Hạ Chiếu Ảnh làm việc cả đêm, chế nhạo cô: “Yên tâm đi! Cả nhà chỉ có con là không có tiền đồ nhất, có người để ý con, ba mẹ con đều sẽ thắp nhang cảm tạ.”Hạ Chí nghe dì mình nói như vậy, đột nhiên trở nên vui vẻ.Lần đầu tiên cô cảm thấy “không có tiền đồ” là từ dùng để khen người ta như vậy.Cô đi qua nhà cách vách tìm anh thương lượng chuyện về nhà vào ngày mai.


Trong nhà có nhiều người, nên việc giới thiệu này vẫn cần phải nói lại một chút.

Miễn cho anh ấy đến lúc đó lại không biết phải làm gì.Vừa mở cửa, bỗng nhiên nhớ tới lời anh nói khi về nhà sẽ cho cô ngửi, vì thế trong lòng ngo ngoe rục rịch, đột nhiên tiến lại gần cổ anh ngửi ngửi.Đường Hạo bị cô đụng một cái lảo đảo cả người.Anh bất đắc dĩ đỡ lấy cô ấy rồi ôm cô vào lòng, nói: “Anh đã đi tắm rồi.”Hạ Chí vẫn cố gắng ngửi ngửi: “Vẫn có thể ngửi được một chút.” Cũng không phải là cô muốn ngửi mùi nước hoa mà chủ yếu là vì mùi hương trên người anh cũng thật hấp dẫn.


Dù sao cũng muốn dựa gần anh một chút.Hạ Chí cuối cùng cũng làm được việc mà mình muốn làm cả ngày hôm nay.Cô tiến lại gần, cắn anh một cái.Sau lưng Đường Hạo đột nhiên căng lên, nhỏ giọng chửi: “Đệch”Giây tiếp theo, chân của Hạ Chí bỗng nhẹ bẫng, cả người bị nhấc lên, Đường Hạo bể cô lên bằng một tay, vừa đi vừa nghiến răng nghiến lợi mắng cô: “Em thật sự nghĩ anh là Liễu Hạ Huệ, vẫn cảm thấy anh không được à?”Hạ Chí sợ mình ngã xuống, vội vã quàng lấy cổ anh: “Cắn anh có một cái thôi mà, anh cũng thật keo kiệt, nếu anh muốn cắn thì anh cắn lại đi.” Hạ Chí đưa cổ mình đến gần anh: “Cắn đi! Em cũng tắm rồi.”Đường Hạo: “...”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận