Hạ Chí - Bắc Đồ Xuyên


Hạ Chí lắc đầu, dạ dày của cô cũng không có yếu đến thế, cô xua tay nói: “Cháo có hải sản, chắc là do quá tanh nên bây giờ em hơi buồn nôn.


Em không ăn được đồ tanh.”Cô cũng không mấy để tâm, dù sao cũng không nghiêm trọng lắm, càng không có ý muốn phun ra, chỉ là có chút buồn nôn.Sau đó là lúc Đường Hạo đến gặp cha mẹ vợ lần đầu tiên...Trước tiên Hạ Chí giới thiệu đơn giản về hoàn cảnh trong nhà có một chút, cả ông nội bà nội lẫn ông bà ngoại của cô đều khỏe mạnh, ông nội năm nay bảy mươi tám tuổi nhưng vẫn chưa về hưu, là giáo sư y học trường cao đẳng ngoại sinh, bà nội trước kia là phiên dịch viên, về hưu đã nhiều năm.Trong nhà cha cô là anh cả, sau còn có hai chú một dì.Cha mẹ đều làm ở viện nghiên cứu, con số có nghĩa là số thứ tự, bắt đầu là số bảy.Một chú theo y học, về mặt ngoại khoa có rất nhiều thành tựu, một chú thì ở trường quân đội, hiện tại đang công tác ở quân khu phía tây nam.Chỉ có dì ở trong nhà của cô là thương nhân, vào những năm đầu đã kinh doanh từ sớm, hiện tại phức tạp rất nhiều, nhất thời cô cũng không giải thích được rõ ràng.Các anh chị cũng đều tốt nghiệp trường danh giá, có nơi làm việc tốt.Cả nhà chỉ có Hạ Chí là không có tiền đồ.Đường Hạo nghe xong thì hơi nhíu mày, trước kia anh đã đoán rằng điều kiện gia đình cô không tồi, nhưng không ngờ lại rất khác so với dự đoán của anh, một chút cơ sở trong lòng anh cũng không có.Nhưng khi chân chính gặp được, anh nhận ra người nhà cô rất hiền hòa, cả gia đình tụ họp trong sân.

Vừa vào cửa đã thấy chú đang sửa cây tre cho ông, sáng sớm bọn họ nghe Hạ Chiếu Ánh nói rằng Hạ Chí mang bạn trai trở về, lúc này nhìn thấy Đường Hạo, không khỏi trêu ghẹo Hạ Chí: “Ô, em gái nhỏ của chúng ta đã trưởng thành, bắt đầu biết yêu đương rồi.”Cô nháy mắt với dì mình: “Em gái nhỏ đi đây!”Nhưng thật ra mấy anh trai của cô dường như chưa vừa lòng lắm, ngoài mặt thì chào hỏi hòa thuận, nhưng nhìn kỹ lại biểu tình trên mặt giống như đang xem xét kỹ lưỡng, khiến cho anh có chút lo lắng.Dì cô bị giao cho nhiệm vụ đi làm cá, vì thế dì ấy đành mặc quần áo của bà, mang bộ dạng như gặp phải kẻ thù nguy hiểm mà nhìn con cá, khí thế tổng tài bá đạo ngày thường đều mất hết, Hạ Chí cười ra nước mắt, tặng cho dì một nắm tay cổ vũ.Cha mẹ Hạ Chí còn ở trên máy bay, người tiếp đón là dì trợ lý, cô gọi hai cuộc điện thoại, cô ta đều nói không thể nhận máy.Hạ Chí lôi kéo anh xem hết một vòng, giới thiệu xong đắc ý nói: “Em nói không sai chứ! Người nhà em đều rất tốt.”Quả thật.

Anh gật đầu.Sau đó Hạ Chỉ dẫn anh vào phòng mình, trong nhà chỉ có mỗi mình cô là một mình một phòng, còn có gian ngoài, phòng ngủ và phòng đọc sách, thuận tiện cho cô vẽ tranh.Không tính theo vai vế, tuy rằng cha mẹ cô là anh cả, cô cũng là người nhỏ tuổi nhất.Từ nhỏ đã rất được cưng chiều.Anh không có việc gì làm liền đi đến kệ sách của cô.Cô có rất nhiều sách, không phải là loại dùng để trang trí, phần lớn cô đều đã xem qua, có một bộ thoạt nhìn đã hơi lâu, trang giấy cũng đã ố vàng.Xen giữa kệ sách không thể thiếu những bản phác thảo và tập vẽ của cô.


Anh lấy ra lật vài trang, đều là trang giấy đã vẽ kín.Cô gái nhỏ này thật đúng là rất thích vẽ tranh.Đường Hạo ngồi ở bàn làm việc của cô, phía trên là máy tính cũ, trên bàn còn có vài trang giấy, anh lấy ra xem, có mấy bức tranh là cô vẽ anh, những tờ bị vứt đi là bản thảo phác họa.Trong số đó hé ra một bức vẽ một người đàn ông nằm dưới xe, bức tranh này vẽ rất qua loa, những khuôn mặt và đường cong cơ thể của người đàn ông lại được vẽ rất chi tiết.

Cơ hồ đến cả mồ hôi trên mặt cũng có thể thấy được.Vốn dĩ Hạ Chí đang cùng chị mình đòi công đạo cho bạn trai qua điện thoại, vừa ngẩng đầu lên thì thấy anh cầm bức tranh bày ra bộ dạng trầm tư.Bức tranh kia là vẽ anh.Là khi cô ngẫu nhiên đi ngang qua xe thấy hình ảnh của anh.Hạ Chí biết vậy nên chột dạ, sải chân một bước đến giật lấy, cô nhướng mày: “Sao anh có biểu cảm như thế, làm em cảm thấy như là em xâm phạm anh vậy.


Rõ ràng là anh quyến rũ em trước.” Lại còn bước đến đánh đòn phủ đầu.Đường Hạo cười nhạo một tiếng: “Anh chỉ thấy may mắn đã không cho em xem cảnh tắm rửa.”Nhìn ra được rồi, việc cô mơ ước anh cũng không phải chỉ mới một hai ngày.Hạ Chí nhớ đến chuyện buổi sáng, không khỏi nhếch miệng cười: “A, cái này...!chỉ thích hợp nghĩ trong đầu, không thích hợp vẽ ra.”Đường Hạo: “...”Thật giỏi!Hai mươi phút sau, trợ lý đón cha mẹ Hạ Chí trở về, Hạ Chí lôi kéo anh ra ngoài.Đầu tiên cô cho cha mẹ một cái ôm với tư thế vui vẻ nhảy lấy đà.Sau đó nắm tay mẹ mình đi vào phòng khách..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận