Những người đang ngồi uống trà nói chuyện phiếm trong phòng nhìn thấy cha mẹ cô đều ngừng động tác, bọn họ đã lâu lắm không gặp nên cùng chào hỏi hàn thuyên.Mẹ Hạ Chí lúc này mới thấy Đường Hạo, nhạy bén đoán ra đây là bạn trai Hạ Chí, bà vừa mới giơ tay lên tươi cười, Hạ Chí ở bên cạnh ngửi thấy mùi cá không biết từ đâu bay đến, tức khắc"Ọe!”Cô xoay người che miệng lại, vừa định giải thích gì đó, lại một trận–"Ọe!”Vì thế đành phải cong lưng chạy đi.Đường Hạo cảm nhận được vô số ánh mắt dừng trên người mình, tình thế trở nên áp đảo.Đường Hạo: “...”Anh có thể giải thích rõ ràng có được không!“Trầm mặc thị kim vãn đích Khang kiều”.
Đây là một câu trong bài thơ “Tạm biệt Khang kiều” của Từ Chí Ma, câu này ý chỉ sự im lặng như cầu Khang vào ban đêm.Một hồi yên lặng đến nghẹt thở.Đường Hạo cảm thấy Hạ Chí chọn thời điểm để nôn khan vô cùng chuẩn xác, không sớm cũng không muốn một giây, chính là vừa đúng thời điểm mấu chốt nhất, bằng thực lực của bản thân mà đem nhiệm vụ phó bản dành cho thôn Tân Thủ kéo cao rồi đến cấp bậc địa ngục.Thật đúng là rất khéo.Thần kỳ đến mức khiến anh sởn cả gai ốc.
Anh không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cầu mong Hạ Chí nhanh chóng quay lại để cứu vãn tình hình.Nhưng Hạ Chí vẫn đang nôn khan, lúc này tuyến thần kinh yếu ớt của cô bị mùi cá kích thích, cô che miệng chạy đến phòng vệ sinh.Hạ Chí thật sự muốn nôn ra.Đường Hạo tạm dừng hai giây, tự cảm thấy bản thân không tiếp nhận được cục diện đáng sợ này nên tự giác nói: “Cháu...!đi xem cô ấy thế nào.”Hạ Chí thấy Đường Hạo đi đến đây, còn không quên khóa cửa phòng vệ sinh lại, hai người bạn họ chưa đến mức trở thành đôi vợ chồng già không chê bai nhau, cô vẫn còn muốn giữ lại một chút hình tượng.Nhưng Đường Hạo sớm đã không để bụng chuyện này, anh đang tự mình suy nghĩ tiếp theo nên làm thế nào để hoàn thành phó bản kinh khủng này một cách suôn sẻ.Vừa rồi cùng với một đám trưởng bối ở trong phòng, mỗi ánh mắt nhìn anh đều rất vi diệu, hơn nữa ban đầu cha mẹ Hạ Chí vẫn đang tươi cười thân mật, nhưng vào lúc Hạ Chí nôn khan, nét tươi cười trên khuôn mặt dường như cứng lại, trong ánh mắt kia bao hàm những phức tạp rối rắm cùng với đau đớn khôn cùng, anh cũng không dám bình phẩm.Hạ Chí ghé vào bồn cầu nên một lát mà cũng không nôn ra được gì, liền lấy vòi nước súc miệng rồi rửa mặt sạch sẽ, lau sạch hết nước mắt nước mũi.Đường Hạo gõ cửa, hỏi cô: “Anh đưa em đi bệnh viện nhé?”Hạ Chí biết rằng cũng không có chuyện gì, yếu ớt nói: “Không sao đâu, em vừa mới ngửi thấy mùi cá, rất buồn nôn.” Lúc cô vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi cá mà dì mình đang làm, khi ấy cũng không có gì ghê tởm, nhưng không biết vì sao mùi vị giống như vậy bay ngang khi nãy qua khiến cô lập tức sụp đổ, sớm biết thế sáng hôm đó cô đã không nhất quyết ăn hết cháo hải sản kia, nếu không thì bây giờ cô đang cùng cha mẹ nói chuyện vui vẻ rồi.Dì của Hạ Chí cũng đi đến phòng vệ sinh, muốn hỏi thăm tình hình của cô một chút, vừa đúng lúc nghe được những lời này.
Ánh mắt dì ấy như lơ đãng mà nhìn lướt qua Đường Hạo.Đứa nhỏ này ăn mặc chỉnh tề, mặc âu phục, áo sơ mi trắng, cài đến nút trên cùng, tóc ngắn cũn, ngũ quan cũng đoạn chính, thoạt nhìn gọn gàng chững chạc.
Hạ Chiếu Ảnh còn nhớ rõ lúc vừa nhìn thấy anh, anh còn nghiêm túc chào hỏi, biểu cảm có chút câu nệ, không nói nhiều lắm, vẫn mang đến cho mình ấn tượng rất tốt.
Hôm nay Hạ Chí mặc quần đen ngắn với áo sơ mi ngắn tay màu trắng, buộc nơ đỏ, thoạt nhìn có vẻ ngốc nghếch, nhưng hai người đứng cùng một chỗ vẫn trông xứng đôi vừa lứa.Tại sao chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà Hạ Chiếu Ảnh lại có tâm trạng phòng bị với anh.Dì ấy không phải là trưởng bối cổ hủ, nhưng chưa đính hôn đã mang thai thì cũng có chút quá phận rồi.Lúc này Hạ Chiếu Ảnh còn ôm một tia hy vọng rằng mình đã đoán sai.Nhưng hiển nhiên không thể nào xem anh là một đứa trẻ tốt.Đường Hạo chỉ cảm thấy ánh mắt dì ấy nhìn mình trong một khắc khiến toàn thân anh đều trở nên căng thẳng, anh nghĩ thầm mình thật oan ức! Mỗi khi Hạ Chí trêu chọc anh anh đều nhịn xuống, ngược lại bản thân lúc này lại giống như một thằng khốn.Nhưng tự mình cũng không có cách nào để giải thích, cục diện hiện tại có chút khó nói.
Người lớn trong nhà dù chưa nói gì cả nhưng có lẽ cũng suy đoán được đại khái từ việc nôn nghén, nếu anh chọn nói ra sự thật thì dường như hơi giống giấu đầu hở đuôi, còn nếu anh giả ngu, lại khó tránh khỏi hoài nghi và hiểu lầm.Bây giờ Đường Hạo chỉ ngóng trông Hạ Chí đến giải quyết cục diện này.Dù sao cô giải thích cũng đáng tin cậy hơn.Hạ Chiếu Ảnh gõ cửa: “Cháu thế nào rồi?”.