Hạ Chí - Bắc Đồ Xuyên


Hạ Chí mập mờ nói: “Không sao đâu dì, chắc là buổi sáng ăn đồ tanh, từ trong nhà đi ra có chút buồn nôn.”Hạ Chiếu Ảnh rùng mình, khi mình mang thai đến một chút mùi tanh cũng không thể ngửi ra.“Có muốn đến bệnh viện khám hay không?”Hạ Chí cự tuyệt: “Không, không cần, không có việc gì đâu.


Dạo gần đây đều như vậy.”Hạ Chiếu Ảnh nghiến răng: “Cụ thể đã bao lâu?”Hạ Chí nghĩ nghĩ, lúc trước ăn hải sản cũng không đến nỗi khó chịu như thế: “Chắc là...!một hai tuần? Cháu cảm thấy lần trước đi ăn sashimi với người ta đã cảm thấy khó chịu rồi, gần đây ăn đồ tanh lại buồn nôn.”Hạ Chiếu Ảnh âm thầm tính toán trong lòng một chút, hẳn là mang thai chưa lâu.

Dì nén đau hỏi: “Đã đi bệnh viện kiểm tra chưa?”“Dạ?” Hạ Chí nghi hoặc: “Không cần thiết đâu!” Cũng không nên từ chuyện bé mà xé ra to.Hạ Chiếu Ảnh liếc mắt nhìn Đường Hạo bên cạnh một cái, cái liếc mắt kia chứa cả sự khiển trách.Phòng tuyến tâm lý của Đường Hạo bây giờ đã hoàn toàn sụp đổ, sâu sắc cảm nhận được Hạ Chí chính là do ông trời đặc biệt mang đến để trừng phạt anh, anh cúi đầu chịu đựng, rõ ràng anh còn chưa làm cái gì mà đã bắt đầu tự cảm thấy áy náy.Hạ Chiếu Ảnh tức giận đến nghẹn lời, rời đi mách với chị dâu mình.Cuối cùng Hạ Chí cũng rửa xong, cô bước ra, thuận tay lấy nước hoa không biết là của ai trên bồn rửa tay xịt vài cái.


Nôn xong rồi, dạ dày lại trống trơn, cô ôm cánh tay anh, yếu ớt nói: “Đều tại anh.” Gọi cháo hải sản cái gì chứ.Đường Hạo yên lặng rút cánh tay mình ra, thân thể cứng đờ, mà trùng hợp thay, mẹ Hạ Chí lại từ phía sau gật đầu đi tới.Cái này...!Sợ là...!Không thể nói rõ chứ.Mẹ Hạ không chỉ trích anh, cũng không chất vấn Hạ Chí, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, chỉ nhẹ giọng gọi một tiếng: “Ăn cơm.”Người nhà cô rất đông, thế nên ngay cả một cơ hội để nhắc nhở cô Đường Hạo cũng không tìm được.Lúc ăn cơm, nam nữ phân ra, Đường Hạo được xếp đến chỗ của anh trai và chú, bên tay trái là cha Hạ Chí.Đường Hạo cảm thấy cha có một cảm giác quen thuộc, nhưng mãi vẫn không nghĩ ra được đã gặp qua ở đâu, cản bản anh cũng không muốn nghĩ, cả người đều kéo căng, anh cảm thấy giống như có một cây đao treo trên đầu mình.Bố Hạ mang kính mắt, rất có khí vị nho nhã, ngũ quan Hạ Chí có chút giống bố mình, chỉ là bố Hạ nhìn nghiêm túc hơn, giống như là ở vị trí lãnh đạo đã lâu, tuy rằng trong nho nhã nhưng lại có khí thể không giận mà uy.


Thỉnh thoảng ông hỏi Đường Hạo một câu, hỏi một câu, Đường Hạo đáp một câu, không dám nhiều lời, cũng không dám trả lời cho có lệ.Ông nội hỏi anh vài câu như có tính đến chuyện kết hôn hay không và khi nào thì kết hôn, hai chú nói bóng nói gió hỏi hoàn cảnh trong nhà anh, anh không dám giấu diếm mà trả lời chi tiết, đến cuối cùng anh cảm thấy bản thân như bị vét sạch sẽ không còn manh giáp, nhưng trong lòng vẫn không thể hiểu được, người trong nhà Hạ Chí có tố chất giáo dưỡng rất cao, chỉ sợ trong lòng họ có lẽ đang muốn xé xác anh thành tám mảnh mà ngoài mặt vẫn nói chuyện khách khí với anh, thậm chí không đề cập đến chuyện Hạ Chí mang thai, chỉ là không ngừng xem xét suy tính anh.Trận này như đánh cờ không tiếng động, anh hoàn toàn rơi xuống thế hạ phong chờ bị hành quyết.Khi Đường Hạo mười mấy tuổi đã hiểu thông rằng anh không tốt nghiệp đại học, trên danh nghĩa đã có hai cái công ty, anh cũng chưa từng dựa vào gia đình mình, ít nhất là về mặt tiền bạc, từ đồng tiền đầu tiên kiếm được đến việc trù tính kế hoạch từ tiền sinh tiền, anh tự nhậnmình không phải kẻ tầm thường, tố chất tâm lý cũng vượt trội, nhưng lúc này lại vô cùng chân thật mà cảm nhận được thế nào là hoảng loạn bất lựcĂn cơm xong, anh họ mang theo mấy bình rượu đếm nói để nếm thử một chút.Đường Hạo nhìn theo các anh trao đổi ánh mắt cũng đã phát giác có điều không ổn, cuối cùng quả nhiên anh bị chuốc rượu, cứ một ly lại một ly.Hạ Chí cơm nước xong, nhìn thấy nhóm các anh trai ôm vai bá cổ cùng “bạn tốt” Đường Hạo uống rượu còn vô cùng vui mừng mà nghĩ rằng xem ra bọn họ vẫn rất thích anh.Chỉ là có một điều cô cảm thấy hơi kỳ lạ, đó là hôm nay các chị gái mình lại thảo luận về vấn đề mang thai.Thỉnh thoảng còn hỏi một câu: “Tiểu Tiểu đã biết rồi sao?”“A!” Hạ Chí chỉ gật đầu, nói cho có lệ: “Biết rồi.” Cô muốn cho các chị hiểu thêm về bạn trai mình nên rất cố gắng xen vào đề tài câu chuyện, giới thiệu Đường Hạo với mọi người.Mẹ Hạ nhìn thấy bộ dạng kia của cô, đột nhiên gọi cô đi: “Tiểu Tiểu, con lại đây, mẹ có chuyện muốn nói với con.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận