Hạ Chí - Bắc Đồ Xuyên


Đường Hạo mơ màng cứ như bị đắp khăn lên mặt mà rót nước, anh suy nghĩ lung tung, lúc này càng khó tập trung suy xét lại.Chỉ là trực giác mách bảo rằng Hạ Chí đã đào hố sau lưng anh, cũng không biết là muốn hãm hại anh chuyện gì, vậy nên ngay cả đáp lời cũng không dám.Nhưng trong mắt mẹ Hạ, bộ dạng ẩn nhẫn không nói lời nào của anh lại càng ra vẻ ủy khuất đáng thương.Mẹ Hạ lại còn uyển chuyển nói một câu: "Chàng trai, con thật sự muốn cùng Tiểu Tiểu kết hôn sao? Đã suy nghĩ kỹ chưa? Con đừng sợ, nếu con không tự nguyện, bác sẽ thay con làm chủ."Cả tư thế sẵn sàng bỏ mình vì đại nghĩa bà cũng đã bày ra rồi.Đường Hạo cảm thấy bộ não mà mình luôn tự hào lúc này lại không dùng được, tình huống này nằm ngoài khả năng lý giải của anh, xiên xiên vẹo vẹo lệch ra khỏi không gian luôn rồi.Những câu hỏi này anh vẫn có thể trả lời được, anh gật đầu một cái, chân thành nói: "Bác gái à, con rất nghiêm túc, cũng đã suy nghĩ kỹ từ lâu.

Nếu như bác đồng ý, cháu muốn mang Tiểu Tiểu đi gặp cha mẹ cháu.


Lúc đầu là mẹ cháu cũng muốn đến đây nhưng không may là bà ấy bị bệnh, không tiện di chuyển cho lắm..."Mẹ Hạ nghiêm túc lắng nghe, nhận thấy thái độ của Đường Hạo giống như đã cân nhắc rất lâu rồi.

Vì vậy cũng tỏ rõ thái độ: "Bác và cha Tiểu Tiểu mấy ngày nay cũng có thời gian rảnh, cháu xem xem nếu tiện thì bác và cha Tiểu Tiểu cùng đi thăm mẹ cháu."Cho dù trong đầu Đường Hạo đầy dấu chấm hỏi, nhưng tóm lại là nghe thấy như thế thì anh đoánmình cũng qua cửa rồi, tâm lý căng thẳng nhanh chóng được thả lỏng, những chén rượu mà các anh em đầy ác ý rót cho anh thật sự quá mạnh, anh vừa thả lỏng tinh thần thì liền gục luôn.Đường Hạo muốn tựa vào ghế nghỉ ngơi một chút, tiếc rằng chỉ lát sau anh đã ngủ mê man.Tửu lượng anh không tồi, có thể tự tin là rất tốt, nói ngàn chén không say cũng không phải thổi phồng.

Khi còn học đại học, Tần Dương không muốn chịu thua, thường khiêu khích đòi so tửu lượng với anh, thậm chí ngang nhiên tìm giúp đỡ, đáng tiếc là không có lần nào thành công, người trụ được đến cùng luôn luôn là bản thân anh.Đây là lần đầu tiên bị người chuốc say đến nỗi không gượng dậy được.Cứ coi như là một trang mới của cuộc sống đi.Quả nhiên nửa đời trước quá thuận lợi, nửa đời sau phải lấy mặt khác bù vào.Một anh họ thấy anh sắp ngã liền luống cuống đỡ lấy, hí ha hí hửng reo lên: "May quá, cuối cùng cũng gục rồi."“Mau đến giúp một tay, đưa cậu ấy đi ngủ đi!""Ngủ ở đâu? Có phòng nào cho khách không?""Không có, mẹ nói mẹ không ở nhà nên không chuẩn bị phòng cho khách."Bọn họ đang nói, Hạ Chí bỗng giơ tay: "Ngủ...!ở phòng em được không?"Mọi người đồng loạt nhìn cô, phản ứng đầu tiên chính là không được.Ngay sau đó là: Bỏ đi, dù sao cũng đến nước này rồi, còn che giấu cái gì!Vì thế nên bọn họ dìu Đường Hạo vào phòng của Hạ Chí, thuận tiện vỗ vai cô: "Em gái lớn không cần anh trai nữa rồi! Tìm bạn trai còn lớn tuổi hơn anh tự, em nói em xem cậu ta có gì được?"Hạ Chí không chịu thua: "Đẹp trai hơn anh."Mấy người anh trai bị chọc đúng tim đen, bọn họ ném Đường Hạo lên giường rồi mặc kệ.Giường của cô là giường đơn 1m5, hai người nằm vẫn thoải mái, nhưng sao khi anh nằm trên đấy thì Hạ Chí lại cảm thấy giường trở nên rất bé.Hạ Chí quỳ bên mép giường cởi quần áo cho anh, áo sơ mi, tất, giày, thắt lưng,...!Hạ Chí nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể nào cởi quần của anh được.Lúc này anh họ quay lại như muốn nói điều gì, nhưng rồi lại đột nhiên bày ra bộ dạng cái gì cũng không thấy rồi bỏ đi.Cuối cùng cũng có cảm giác phải gả em gái đi rồi.Đường Hạo ngủ đến tối mới hoàn toàn tỉnh rượu.Trong phòng tối đen như mực, đêm đã khuya.Anh sờ tới sờ lui mà không tìm được điện thoại di động, ngay cả công tắc bật đèn cũng chẳng biết ở đâu.Anh không thể xác định được mình đang ở đâu, lúc tỉnh rượu cả người anh cứ mờ mịt, thậm chí còn có cảm giác tách biệt khỏi thế giới.Sau một lúc lâu anh mới tìm được công tắt bật đèn, bật lên thì thấy rõ là phòng ngủ của Hạ Chí.


Đồng hồ trên tường hiện bây giờ là 8 giờ 30 phút, điện thoại, quần áo và thắt lưng thì đặt trên tủ ở đầu giường.

Anh cúi đầu nhìn chính mình rồi đỡ trán thở dài, cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra.Lần đầu tiên uống nhiều rượu đến mức say mèm như vậy, cả người đều ngơ ngẩn luôn rồi.Anh cau mày bước xuống giường mặc áo vào.Sau đó nhìn thấy Hạ Chỉ đang ngủ trên bàn ở phòng sách bên cạnh.Trông thật yên tĩnh, giống như một chùm sáng vậy, không rực rỡ như ánh mặt trời mà tỏa ra sắc cam ấm áp như ngọn đèn dầu nơi cửa sổ vạn nhà vào ban đêm, dẫu lặng thinh không tiếng động, nhưng lại xoa dịu lòng người.Cô vẫn luôn có một loại ma lực khiến lòng người mềm ra, không đành lòng trách cứ.Khi anh đi sang thì Hạ Chí đã tỉnh, cô ngẩng đầu lên, vẻ mờ mịt trên gương mặt chỉ thoáng qua rồi phản ứng lại: "Anh tỉnh rồi à? Mẹ em nấu canh giải rượu, bảo em khi nào anh tỉnh thì mang đến cho anh."Hạ Chí định đứng lên lại bị Đường Hạo ấn trở lại: "Không cần vội, trước tiên thì em nói cho anh biết là sau khi anh uống say cha mẹ em đã nói cái gì."Hạ Chí thay anh nhớ lại, đại khái chính là hỏi bệnh của bác gái, lên thời gian cụ thể rồi mua vé máy bay, Hạ Chí muốn ngắn nhưng một đám người cảnh cáo cô: "Con im miệng!"Đường Hạo bị gợi lên ký ức mơ hồ, sau khi tỉnh lại nhớ đến đoạn này thì dự cảm lại càng mạnh mẽ.


Vì vậy anh không khỏi tò mò hỏi cô: "Lúc mẹ em gọi em lên, em và bà ấy nói cái gì vậy?"..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận