Hạ Chí - Bắc Đồ Xuyên


Hạ Chí suy nghĩ một chút nói: "Không có gì, thì mẹ hỏi em có chắc là đã chuẩn bị xong chưa, em nói em chuẩn bị tốt hết rồi, sau đó mẹ em bảo phải suy nghĩ lại, em nói với mẹ là do em chủ động.

Là do em chủ động nên bà ấy không nên làm khó anh..."Đường Hạo đỡ trán...Rốt cuộc anh cũng biết câu "Tiểu Tiểu vô liêm sỉ" là do đâu mà có.Đường Hạo dựng ngón cái với Hạ Chí: "Cảm ơn, anh hiểu rồi, em không chỉ lừa anh mà chính mình cũng bị lừa luôn."Hạ Chí cũng vừa mới tỉnh ngủ, lúc này mơ mơ màng màng, chuyện ban sáng từng chút từng chút hiện lên trong đầu, sau khi Đường Hạo ngủ, cha mẹ còn xách riêng cô ra ngoài giáo huấn.Mẹ cô dường như không nỡ mắng cô, cố gắng kiềm chế hỏi: "Có phải con ép người ta không?"Hạ Chí nghĩ tới nghĩ lui, chắc cũng không tính là ép đâu! Cô vội vàng lắc đầu: "Không có, mặc dù là con chủ động nhưng con không phải là người sẽ làm khó người khác."Chuyện này mẹ Hạ vẫn có thể yên tâm.Mẹ Hạ còn hỏi cái gì cô cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ mình đã rất lo lắng cho anh, sợ anh nôn ra, cử lo lắng nhìn về phía phòng mình, mẹ cô thì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà thả cô đi.

Trước khi đi mẹ còn hỏi cô là buổi tối định ngủ ở đâu, cô nói: "Lát nữa anh ấy tỉnh lại thì chúng con về, nếu như không tỉnh thì tối nay con ngủ cạnh anh ấy là được."Tâm trí của Hạ Chí sau khi dạo hết một vòng Ngân hà mới chậm như rùa bò phản ứng lại: "Bọn họ chắc là không phải..."Đường Hạo chán nản nhìn cô.Hạ Chí nghệt mặt ra: "Cho rằng chúng ta ...!ngủ với nhau?"Đường Hạo vẫn cứ nhìn cô: "Em không cảm thấy là tình cảnh nghiêm trọng hơn vậy sao?" Anh cúi đầu nhìn cái bụng phẳng lì của cô, nghĩ thầm rằng mình còn chưa làm cái gì mà đã vướng phải hiểu lầm lớn như vậy.


Nếu cho rằng thủ phạm gây ra hiểu lầm chính là cô ấy thì mình cũng là đồng phạm rồi.Hạ Chí cũng không phải là chuyện gì cũng không hiểu, chỉ là cô hoàn toàn không nghĩ đến.

Bây giờ bị anh nhắc nhở mới chợt hiểu ra tại sao ban ngày luôn cảm thấy có gì đó sai sai: “Bọn họ sẽ không nghĩ em mang thai chứ? Em không nên nói là em ăn sashimi bị nôn đúng không?"Đường Hạo “A!” một tiếng, nhớ lại bản thân vừa có một ngày kinh hồn táng đảm như chơi tàu lượn siêu tốc.

Còn cô thì giỏi rồi, cái gì cũng không biết.Sắc mặt Hạ Chí tái nhợt: "Sao anh không nhắc em một chút..."Đột nhiên Đường Hạo nhéo mặt cô: "Anh chen miệng vào được sao?"Lúc ấy nhiều người như vậy, đến cơ hội nói chuyện riêng với cô anh còn không có, các anh của cô xem anh như một con sói đuôi to, âm mưu chuốc say anh, anh còn không tìm ra được nửa thời cơ để báo tin cho cô.Da đầu Hạ Chí tê rần, đột nhiên cô cảm thấy xót xa cho anh, nhớ tới cảnh các anh em họ rót rượu cho anh, não cô lúc đấy bị úng nước mới cảm thấy cảnh này hòa hợp.Cô chột dạ, chạy đến ôm eo anh, chôn mặt vào ngực anh: "Cái này..

ừm...!à...!hiểu lầm thôi!" Cô ngập ngừng không nên lời, một hồi lâu mới từ ngữ mới xuôi ra được: "Bây giờ em đi giải thích với bọn họ nha?"Đường Hạo nắm tay cô, bất đắc dĩ nói: "Bỏ đi, cũng không phải là mang thai thật, không cần gấp."Đầu Hạ Chí ong ong: "Sao bọn họ lại không tin em chứ, em đâu có bừa bãi như vậy? Chuyện sinh con là chuyện lớn như vậy, em cũng không thể vì muốn trói chặt anh mà cố ý khiến mình có thai chứ!"Hạ Chí càng nói càng tức, cuối cùng giận đến mức đâm đầu vào ngực anh, nói linh tinh: "Em oan uống lăm luôn á! Đến bây giờ em còn chưa chạm được đến anh."Đường Hạo cảm thấy cô thực sự đau lòng nên vỗ về lưng cô: "Được rồi, đừng tức giận nữa.


Cũng không có ai làm khó anh mà."Hạ Chí tự mình hết buồn, ngược lại còn chuyển sang an ủi anh, vuốt mặt anh nói: "Xin lỗi, để anh chịu ủy khuất rồi.

Đều tại em phản ứng chậm, lần sau anh cứ trực tiếp nói thẳng! Bọn họ là một đám chuyện đi làm công tác văn hóa, thích nhất là chuyện không rõ ràng." Hạ Chí vỗ vai anh một cái: "Không sao đâu, có hỏng việc cũng không sợ, em bảo kê anh." Nếu có ai hỏi cô có đúng là mang thai hay không, mọi chuyện cũng không nên phát triển đến mức vô lý như vậy.Đường Hạo: "..."Anh cảm thấy hình như không phải anh đến gặp bố mẹ vợ mà là đến gặp bố mẹ chồng.Lúc này, bọn họ đang ở trong sân nhóm lửa ăn đồ nướng.

Hạ Chí dẫn theo Đường Hạo đi ra.Các chị gái gọi cô đến ăn bắp nướng mà cô thích nhất, nhưng Hạ Chí ngửi thấy mùi tanh của hải sản đột nhiên lại cảm thấy buồn nôn.

Cô che miệng chạy đi, để lại Đường Hạo ngổn ngang trong gió.


Anh nghĩ thầm, có phải cô muốn chơi anh như vậy không.Cha mẹ đã sớm tiếp nhận được chuyện này, chỉ là hơi nhíu mày, mẹ Hạ đi tới nói với Đường Hạo: "Chúng ta...!hay là chúng ta nhanh chóng gặp cha mẹ con đi! Chứ đến khi cái bụng này lớn rồi..."Đường Hạo bất đắc dĩ nói: "Con sẽ mau chóng sắp xếp.

Có điều con cảm thấy bác gái đã hiểu lầm, Tiểu Tiểu cô ấy chỉ là..."Hạ Chí hận chính mình không có chí tiến thủ, chỉ cảm thấy khó chịu một chút đã bịt mũi, vội vã ấp úng nói với mẹ mình: "Cái gì mà bụng lớn, con có thai cái gì! Mang thai một bát cháo hải sản hả? Không chừng sáng mai con sinh nó ra được luôn rồi á.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận