Hạ Chí - Bắc Đồ Xuyên


Mẹ cô ngạc nhiên một lát rồi bỗng nhiên như hiểu ra cái gì, véo tai cô: "Toàn ăn cái gì đâu không! Con có thấy buồn nôn không?"Cô vừa bịt mũi vừa nói: "Ai bảo mọi người suy đoán bậy bạ.

Con trân trọng, con nóng lòng muốn có mà còn không dám động tay vào, sợ người ta nghĩ con đường đột, nghĩ thế nào cũng phải gặp cha mẹ trước đã.


Qua lễ rồi mới dám nghĩ đến chuyện phía sau.

Mọi người thì ngược lại, đi đến đội cho người ta một cái mũ lớn như vậy.

Việc con không ăn được đồ quá tanh từ nhỏ cũng không phải ngày một ngày hai mà.”Đường Hạo kéo kéo Hạ Chí: "Tiểu Tiểu, đừng nói với mẹ như vậy, cũng do mọi chuyện trùng hợp quá thôi mà."Hạ Chí dùng tay kia nắm lấy tay anh, ra sức nhéo nhéo, rặt một vẻ anh yên tâm, chắc chắn em sẽ không để anh chịu ấm ức."Được rồi, là mẹ không đúng, tin chắc vào ấn tượng ban đầu là lựa chọn sai lầm nghiêm trọng, mẹ sẽ viết bản kiểm điểm.

Bây giờ để Tiểu Đường ăn chút gì đó trước đã, nha?"Đường Hạo lại ngồi giữa đám người một lần nữa, lần này lại cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn anh từ dò xét kỹ càng đến vô cùng thương cảm.Trên đường đến nhà vệ sinh mới nghe được một người anh họ nói với người anh họ khác: "Em có thể bỏ ra bao nhiêu tiền tiết kiệm.""Nhiều thì không tới, nhưng một hai triệu thì vẫn có.""Này, góp chung, góp chung đi! Cũng may là nhà chúng ta nhiều người mới có thể cho Tiểu Tiểu của hồi môn hậu hĩnh.


Nếu không thì cũng thật là uất ức cho người ta rồi.""Anh nói xem thằng nhóc ngốc đấy sao lại bị Tiểu Tiểu lừa?"Đường Hạo: "..."Đột nhiên anh cảm thấy có dấu vết để lần theo mạch não của Hạ Chí rồi.Trực giác Đường Hạo cảm thấy không đơn giản chỉ là Hạ Chí không ăn được đồ tanh, nếu không sao lại phản ứng mạnh như vậy.

Anh giải thích với người nhà rồi muốn đưa cô đi bệnh viện nhưng chú ba xem rồi bảo cô không sao, hẳn là do dị ứng với hải sản, mà cô cũng không ănnhiều nên phản ứng cũng không nghiêm trọng lắm.Hạ Chí vẫn còn cảm thấy rất kỳ lạ: “Nhưng mà trước kia cháu có bị dị ứng đâu?”“Có thể là bây giờ mới phát hiện, cũng có thể là do hệ miễn dịch suy giảm.


Nói chung là cũng có khả năng trước kia không có mà bây giờ đột nhiên lại bị dị ứng.”Chú ba kê đơn thuốc rồi gọi người ra tiệm thuốc lấy, sau đó dặn dò Hạ Chí hôm khác phải đi kiểm tra nguyên nhân bị dị ứng một chút.Ngày này cứ thế trôi qua, mãi cho đến 10h tối thì buổi sum họp gia đình hôm nay mới kết thúc.Hạ Chí là người nhỏ tuổi nhất trong nhà nên đứng ở cửa tiễn mọi người ra về, đương nhiên Đường Hạo cũng bị kéo theo, một người đi đến xoa đầu Tiểu Tiểu rồi đưa cho Đường Hạo một cái bao lì xì mà nói: “Đây là quà gặp mặt, không cần từ chối đâu, truyền thống nhà chúng ta như thế đó.Hạ Chí nhìn anh gật đầu, ý là đúng như vậy.

Sau đó thì thầm vào tai anh: “Vậy là họ đã chấp nhận anh rồi đó.”Thế nên Đường Hạo cũng không chối từ.Mọi người đều đi rồi, sân nhà chợt trở nên vắng lặng, cha mẹ Hạ hỏi bọn họ đêm nay có trở về hay không, Đường Hạo đột nhiên có ảo giác như hai người đã kết hôn và anh đang cùng cô về thăm nhà mẹ đẻ.Hạ Chí bảo bọn họ sẽ về, Đại Hùng còn đang ở nhà, huống chi cô cũng không mang cái gì, quần áo và vật dụng hàng ngày của cô thì trong nhà thì vẫn còn nhưng Đường Hạo thì không.Khi nãy mẹ Hạ có nói với anh một câu: “Về chuyện đi gặp cha mẹ của cháu thì cháu bàn với Tiểu Tiểu nhé, chúng ta có thể tùy thời chuẩn bị.”Đường Hạo suy tư một lát rồi trả lời: “Nếu không thì cứ theo lịch hẹn mà mọi người đã bàn trước đi? Mẹ con cũng rất muốn gặp Tiểu Tiểu sớm một chút.”Mẹ Hạ cười nói: “Vậy thì tốt.” Công việc của bạn họ rất bận rộn, hiếm khi được vài ngày nghỉ, thế nên cũng muốn thừa dịp này sắp xếp hôn sự của con gái cho ổn thỏa.Thế là một buổi lễ ra mắt với người nhà đơn giản đã thành công mỹ mãn.Tuy rằng giống như là một trò hề, nhưng mà quậy xong rồi cũng khiến cho nhà họ Hạ nhìn Đường Hạo càng thêm thuận mắt, đứa nhỏ này tính tình rất tốt, đáng để tin tưởng.Nhưng mà người tốt như vậy không hiểu sao lại nhìn trúng con bé ngốc nhà mình.Đến khi về đến nhà, Đường Hạo ở trong phòng tắm mới cảm thấy mọi chuyện xảy ra cả ngày hôm nay thật sự gian nan.Thật may là cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp.Anh rảnh rỗi không có việc gì làm nên mở bao lì xì lúc nãy ra, vốn dĩ anh cũng không để ý là nó rất mỏng, nhưng sau khi mở ra thì thật lâu sau cũng không thấy anh phản ứng lại.Hạ Chí vừa tắm rửa xong liền nhận được cuộc gọi từ anh, nghe giọng có chút ẩn nhẫn: “Quà gặp mặt của nhà em...!có phải khoa trương quá rồi không?”“Hả?” Hạ Chí nghi hoặc: “Làm sao vậy?”“Em đến đây xem đi.” Bây giờ trong đầu Đường Hạo toàn là câu nói trước kia của Hạ Chí: “Nếu không em đập tiền, anh cho em qua cửa đi!”Đúng là người một nhà, ngay cả lối suy nghĩ cũng giống nhau y đúc!Hạ Chí còn chưa sấy khô tóc, đi sang nhìn một cái liền rơi vào trầm mặc, yên lặng gọi điện thoại cho dì: “Dì làm gì vậy chứ? Khoa trương đến nỗi viết chi phiếu luôn!”Trước kia khi các anh chị họ trong nhà dẫn bạn trai bạn gái về, người lớn đều sẽ tặng một bao lì xì, thường là một, hai vạn làm tiền tiêu vặt cho cả hai bên đều vui, làm thế nào mà khi đến lượt Đường Hạo lại có hẳn một tờ chi phiếu vậy.Hạ Chiếu Ảnh còn đang đắp mặt nạ, không thèm quan tâm đến cô: “Chỉ số thông minh không đủ nên lấy tiền đắp vào!” Dì cô thở dài nói: “Còn không phải là vì cháu à? Bảo thằng bé cứ yên tâm nhận lấy, đừng có áp lực tâm lý nha!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận