Hạ Chí Chưa Tới

Cậu và Lục Chi Ngang cứ như thế đứng ở trên sườn núi, dùng bột màu, bút vẽ, vẽ trên tấm bảng và cả trên quần áo sạch sẽ của chính mình. Sau đó thì quần áo và bảng vẽ đều trở nên sặc sỡ như nhau.

Cậu và Lục Chi Ngang đều sử dụng bột màu chất lượng kém chỉ đáng giá mấy tệ, bởi vì Phó Tiểu Tư toàn xài tiền để mua CD còn Lục Chi Ngang thì lại dùng hết tiền để mời em gái uống coca. Mỗi lần đi gặp thầy giáo, thầy giáo đều chỉ vào hộp vẽ của hai người rồi nổi trận lôi đình, mỗi lần thầy toàn chỉ vào mũi Phó Tiểu Tư hỏi rằng có phải cậu không mua nổi bột màu tốt hay không, sau đó Phó Tiểu Tư cũng rất hồn nhiên, hai mắt long lanh nước gật đầu lại với thầy. Phó Tiểu Tư nghĩ, nhất định thầy giáo hận mình đến nghiến răng nghiến lợi nhưng còn cách nào đâu.

Thế là mỗi ngày cậu đều đi trên những con phố lớn nhỏ của Thiển Xuyên, vừa đi vừa nghe CD, thứ âm thanh ồn ào đó như nảy mầm mọc rễ trên người mình, những bản nhạc vừa mãnh liệt vừa ngọt ngào vang vọng ngay cả trong giấc mơ của cậu vào mỗi đêm, như thể ngân nga bài vãn ca nào đó. Người ta nói rằng trên thế giới này luôn có một đại lục sạch sẽ tinh khôi, Tiểu Tư mong rằng một ngày nào đó mình sẽ tìm được nó.

Họ còn nói trên thế giới này luôn có một hòn đảo nhỏ yên tĩnh, Tiểu Tư muốn mình có thể ngủ say mấy chục năm trên hòn đảo kia.

Lục Chi Ngang mua rất nhiều coca nên cũng quen biết được rất nhiều em gái, nhưng mỗi lần Phó Tiểu Tư đều nhìn thấy một mình cậu híp mắt đạp xe xuyên qua những hàng long não cao lớn. Giống như những vai nam chính cô đơn trong các bộ phim điện ảnh về thanh xuân, mặc sơ mi trắng, một mình xuyên qua đường hầm tuổi trẻ, dài dằng dặc mà im lặng quạnh hiu. Chỗ ngồi phía sau của cậu vẫn để trống như thế, giống như trên người cậu vẫn luôn mặc áo sơ mi đơn điệu một màu. Cậu không cài nút áo trên đồng phục, để hở khuôn ngực ở trong áo sơ mi, cặp sách nghiêng nghiêng ngả ngả đeo lệch một bên vai, ngang ngược bừa bãi trong trường học.

Mà trong mắt thầy giáo, Phó Tiểu Tư mãi mãi là một cậu bé sạch sẽ. Cậu luôn mặc đồng phục màu đen một cách chỉnh tề, mấy nút áo cao nhất cũng được gài chắc chắn. Trên ống tay áo có một cúc nhỏ màu vàng tinh xảo. Balo khoác trên vai, gặp thầy giáo thì sẽ đứng thẳng người. Mỗi lần Lục Chi Ngang nhìn thấy đều cười nghiêng cười ngả, cậu nhảy từ trên xe moto xuống, vừa ôm bụng cười vừa chỉ Phó Tiểu Tư mắng cậu là kẻ mặt người dạ thú. Sau đó sắc mặt của Phó Tiểu Tư và thầy giáo đều trở lên cực kì khó coi.

Sau khi thầy giáo rời đi, Phó Tiểu Tư liền đá cậu từ trên xe xuống, sau đó đánh nhau qua lại một hồi, lăn lộn trên mặt đất rồi mới chịu dừng tay. Ngựơc lại, cậu chẳng quan tâm quần áo của mình có bẩn thỉu hay không, bởi vì mỗi ngày mẹ cậu đều sẽ đưa quần áo mới cho mình, thế nên nhìn bề ngoài cậu giống như một đứa bé vĩnh viễn không trưởng thành, cũng chưa từng ngang ngược như thế

Lục Chi Ngang luôn mặc quần áo kiểu phóng khoáng, nhưng Phó Tiểu Tư vẫn cảm thấy cậu là một người rất sạch sẽ, còn Lục Chi Ngang nói với Phó Tiểu Tư, cậu cứ việc mặc áo trắng sạch sẽ tinh tươm cho người ta nhìn ngắm mỗi ngày, chứ trong mắt tớ, cậu vẫn chỉ là một thằng nhóc thúi phóng khoáng mà thôi.

Từ trước đến nay, Phó Tiểu Tư chưa từng nghĩ rốt cuộc là ai đúng ai sai, thế là tháng ngày cứ an an tĩnh tĩnh xoay vòng quanh những địa điểm trong không gian thành phố. Từng nơi, từng chốn dần dần cũng trở lên cũ kĩ, đến cả tảng đá trong thành phố này cũng bắt đầu bị phong hóa. Cuối cùng ánh sáng thời gian như con tàu vũ trụ biến chiếc lông chim cũng trở thành tro bụi, che phủ xương cốt mỗi con người.

Những cơ thể bắt đầu nhổ giò hướng về phía khung trời tịch mịch, ở những nơi được bao phủ bởi tấm màn thời gian, tỏa ra thứ ánh sáng như màu lưu ly đó.

Như thể là mơ hồ, lại giống như một truyền kì còn chưa từng sinh ra.

Nhiều lúc Phó Tiểu Tư từng nghĩ, mình và Lục Chi Ngang cứ sống như hai tên lưu manh nương tựa lẫn nhau ở cái đất Thiển Xuyên này vậy, thầm lặng cười rồi lại già mồm khóc, nháo nháo loạn loạn qua từng ngày từng ngày một. Nhiều năm như vậy, cậu nhớ rằng mình đã quen với việc đi dạo cùng với Lục Chi Ngang ở trong thành phố này, nhìn vô số các em gái xinh tươi, đến vô số những trạm dừng xa lạ, theo vô vàn những cung đường mà không biết điểm đến là nơi nào trên thế giới. Những vòm long não sum suê chứng kiến từng bước từng bước chân trưởng thành trong mỗi ngày của họ. Cậu và Lục Chi Ngang cứ như vậy từ năm mười ba tuổi cho đến năm mười chín tuổi. Mỗi khi trời mưa, những tháng ngày đó lại ùa về trong kí ức. Có lúc Phó Tiểu Tư nhìn bức ảnh, nhìn một lúc lại trở nên xuất thần.

Tóc của bọn họ cứ dài rồi lại ngắn, quần áo của họ hết cũ rồi lại mới, họ đứng trên mặt đất hết khóc rồi lại cười. Vầng thái dương to lớn đó vẫn ở trên bầu trời thành phố này như vậy, kéo cái bóng của họ dài ra rồi từ từ co ngắn.

Năm tháng cứ thế ầm ầm cán qua cán lại trong lát cắt cuộc đời.

Chưa ăn xong Trình Thất Thất đã gọi điện thoại tới, Lục Chi Ngang cầm điện thoại ừ ừ à à một lúc rồi cúp máy. Cậu ngồi trên cái ghế băng đung đa đung đưa như học sinh tiểu học, nói với Phó Tiểu Tư: “Cậu ăn nhanh lên một chút, bọn họ đã ở quán karaoke trên phố Hạ Sâm chờ chúng ta rồi.”

Phó Tiểu Tư nhíu mày, nói: “Tại sao lại ở chỗ hỗn loạn như thế?” Sau đó vội vã húp mấy sợi mì rồi đứng lên: “Đi thôi.”

Lục Chi Ngang lấy ví ra trả tiền.

Lúc rời đi, trời đã tối mịt rồi, trên bầu trời có một khoảng trời ráng đỏ với mấy đám mây nhấp nhô bay thấp, bị gió cuốn về phía đỉnh bầu trời tối mịt như đi vào một cái động không đáy, như thể lửa cháy chốn Thiên đường.

Lập Hạ nhìn thấy Phó Tiểu Tư và Lục Chi Ngang đi vào thì vội vàng chạy tới, Phó Tiểu Tư chỉ chỉ đám người mà Lập Hạ vừa mới ở chung hỏi: “Ai vậy?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui