Hạ Chí Mười Một Năm


[Từ ánh mắt đầu tiên cô liền biết, thiếu niên Y không thuộc về nơi này, tựa như chú chim sơn ca từ phía bắc bay tới, không thuộc về mùa hè]— Phòng thí nghiệm rượu Sherry “Trải qua giấc mộng năm thứ chín”Hôm đó là thứ bảy hạ chí năm 2008.Sinh nhật của Hạ Ly.Cha mẹ cô nói tối thứ sáu sẽ trở về, thứ bảy ăn sinh nhật cùng cô, kết quả đêm đó có trận mưa lớn, trong xưởng thạch cao bị ngập nặng, hai người đêm ấy không thoát ra được.Buổi sáng sinh nhật cùng ngày, mẹ của Hạ Ly-Khương Hồng gọi điện thoại tới, hỏi cô có thể mang cho họ một bộ chăn ga gối đệm mới được không.Hạ Ly đã hẹn bạn buổi chiều đi hát, chỉ có buổi sáng mới tiện đưa qua được.Cô mở tủ quần áo ra, một mùi ẩm mốc trộn lẫn với mùi long não* xộc lên mũi.*Long não là chất kết tinh màu trắng hay trong suốt giống như sáp và có mùi hăng đặc trưng của tinh dầu camphor.

Camphor (long não) được tìm thấy trong gỗ của cây long não có tên khoa học là Cinnamonum camphora, thuộc họ long não Lauraceae.Hạ Ly lấy ga trải giường và vỏ chăn rồi bọc vào một cái bao nilon.Túi đựng rác màu đen không chắc chắn lắm, chưa chi đã rách mất rồi.Cô bỏ tất cả lên giường, hít một hơi thật sâu, nửa giây sau kiếm được một cái túi giấy, một lần nữa bỏ vào.Trong lòng ít nhiều cảm thấy buồn bực.Xưởng thạch cao ở trên thị trấn Tụ Thụ, từ khu phát triển của Sở Thành đi xe buýt tới, vòng đi vòng lại cũng mất một tiếng rưỡi.


Gần nhà máy không có trạm dừng xe, cô phải để ý tới điểm đến rồi kêu bác tài dừng xe.Hôm nay là thi giữa kỳ ở Sở Thành, giao thông khắp nơi đều bị hạn chế, nhiều tuyến đường bị chặn, các phương tiện đều phải đi đường vòng, thành ra tận hai tiếng sau mới đến thị trấn.Bên cạnh xưởng thạch cao từng là bãi đất trống, giai đoạn hai của dự án đang được xây dựng, bao quanh là những bức tường sắt màu xanh, và một cần cẩu giàn khổng lồ được dựng lên giữa công trường.

Những chiếc xe trọng tải lớn ra vào tấp nập đổ đầy cát bụi, bị bánh xe nghiền đến gồ ghề lồi lõm, trông thật lầy lội.Cha của Hạ Ly Hạ Kiến Dương làm ở khu bảo vệ của xưởng thạch cao, mẹ Khương Hồng thì phụ trách nấu cơm cho công nhân.

Trong xưởng có ký túc xá, hai người ở một phòng, nếu không có việc gì thì sẽ ở lại xưởng.Hạ Ly dừng lại ở cửa ký túc xá, mang đồ đưa cho Khương Hồng, còn bản thân đứng ở bậc thang cửa giũ bùn, rồi vào phòng cùng Khương Hồng nói chuyện.Mẹ con hai người ít khi nói chuyện riêng với nhau, nói đi nói lại đều toàn là Khương Hồng dặn cô ở nhà một mình phải chú ý an toàn, không nên thức muộn đọc sách mà đi ngủ sớm một chút, kiểm tra kĩ điện nước trong nhà.Hạ Ly ậm ừ một tiếng, nghĩ tới điều gì đó “Bình gas hình như hết mất rồi.”“Con gọi điện thoại cho bên cửa hàng gas đi.”Khương Hồng lật xem danh bạ điện thoại di động, xé một góc hộp thuốc lá, chép số điện thoại rồi đưa cho cô: “Mẹ đi nấu cơm, tí con vào nhà ăn tìm mẹ, ăn xong rồi về.”“Con không ăn đâu, buổi chiều con có hẹn với hội Từ Ninh đi hát rồi.”Khương Hồng nói, “Vậy đừng đi chơi quá muộn nhé.”
“Vâng ạ.”Cha mẹ không quản cô chặt lắm, bởi vì cô luôn ngoan ngoãn lễ phép, điều này khiến họ bớt lo hơn, nếu ngủ lại nhà bạn đều sẽ thông báo cho cha mẹ, không có chuyện vô cớ một đêm không về nhà.Khương Hồng tới cửa, dừng một chút, sau đó quay người lại, mở tủ quần áo, từ trong túi lấy ra năm mươi tệ, suy nghĩ một chút rồi đổi thành một trăm tệ đưa cho Hạ Ly, “Vậy con đi mua chút đồ ăn ngon đi.


Sinh nhật muốn mua quà gì thì mua.”
“Không cần đâu, con có tiền mà.”“Đưa rồi thì con cứ cầm lấy đi.

Cầm đi.”Hạ Ly không nói gì cả, nhận lấy tiền rồi cất vào ngăn trong của cặp sách.Lúc ra đến cổng lớn, bỗng có một chiếc xe ô tô nhỏ màu đen tiến vào.Hạ Ly tránh sang bên cạnh nhường đường, nào ngờ chiếc xe kia lại dừng ngay trước mặt cô.Cửa sổ xe hạ xuống, Hạ Ly nhận ra ngay người ngồi bên trong, liền chạy tới chào hỏi: “Chào chú La.”
La Vệ Quốc cười nói: “Vốn dĩ trưa nay muốn ngồi ăn cùng cha cháu để bàn chút việc.


Lần tới sẽ mời lại mọi người ăn cơm.”
Hạ Ly lễ phép tươi cười: “Chú La cứ lo việc chính trước đi ạ, không cần lo cho cháu.”
La Vệ Quốc gật đầu, “Được, vậy chú đi trước.”
Cửa sổ xe lại đẩy lên, Hạ Ly nhìn thoáng qua ghế sau hình như còn có người.Hạ Ly ra đến cổng, gửi tin nhắn cho Hạ Kiến Dương nói mình đã tới.Hạ Kiến Dương gọi điện cho cô, hỏi cô có thiếu phí sinh hoạt không, cô nói không sao, mẹ đã đưa cô rồi, Hạ Kiến Dương bảo cô tự mình đi mua chút đồ ngon.Thời gian xe buýt đi về khu phát triển không cố định, nhanh thì mười phút, chậm thì 40 phút mới có một chuyến.Hôm nay vận khí của Hạ Ly không tốt, chờ đến nửa tiếng cũng không thấy bóng dáng xe nào.Cô có chút sốt ruột, trước đó đã nhắn tin cho đám bạn thân, đề phòng cô đến trễ.Cô đứng dưới bóng cây ở bến xe chờ đến mệt mỏi, liền chuyển thành ngồi xổm, cũng may ngày hôm qua mới mưa to, thời tiết vẫn còn mát mẻ.Cô đeo tai nghe, nghe nhạc từ chiếc MP3.Lúc đó dùng MP3 khá tiện lợi, mặc dù không phải hàng chính hãng nhưng chất lượng cũng không tồi.Cô rất muốn có một chiếc OPPO MP4, thân máy màu xanh, mặt sau được chải xước, màn hình cảm ứng, không có nút phụ, giao diện hiển thị là màu tím đẹp mắt, lời bài hát có phông chữ thanh mảnh và trang nhã.Cô bạn tốt Từ Ninh có một chiếc, thi thoảng cô cũng mượn để nghe nhạc, thích đến nỗi không muốn rời tay, cảm thấy kiểu dáng vô cùng hoàn hảo.Bỗng một hồi còi vang lên.Hạ Ly ngẩng đầu nhìn, hóa ra là xe của La Vệ Quốc đi ra từ cổng lớn.La Vệ Quốc hạ cửa sổ xe xuống cười hỏi: “Cháu đang đợi xe buýt hả?”Hạ Ly tháo tai nghe xuống gật đầu.Cô nhìn thấy La Vệ Quốc quay đầu lại, nói với ai đó đang ngồi ở ghế sau, sau đó nói với cô: “Lên xe cùng đi thôi.”
“Cảm ơn chú La, nhưng xe buýt chắc cũng sắp tới rồi…”
“Đi lên đi.”
Hạ Ly không muốn tỏ ra không biết điều, La Vệ Quốc đối với gia đình cô luôn rất nhiệt tình và đầy quan tâm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận