Hạ Chí

Thẩm Tu Viễn nhẹ nhàng xoa mặt Hạ Nhật, tay kia nắm lấy bàn tay đang cầm chuột của cậu, đầu lưỡi vươn ra nhẹ nhàng nhấm nháp đôi môi cậu.

“Ngoan, hé miệng.”

Giọng nói Thẩm Tu Viễn quá đỗi dịu dàng, thanh âm từ tính tràn đầy mê hoặc, Hạ Nhật mờ mịt hé miệng ra. Ánh mắt Thẩm Tu Viễn trầm xuống, lập tức lấp đầy đôi môi chớm nở của cậu, đầu lưỡi lướt qua hàm răng, ở bên miệng cậu tùy ý hút dẫn.

Cảm giác nóng bỏng khiến Hạ Nhật không khỏi ngượng ngùng, để mặc nụ hôn của anh dẫn dắt. Hạ Nhật vốn chưa từng yêu đương, thế nên cảm giác mà anh đem đến vừa mới mẻ lại vừa hấp dẫn. Hạ Nhật nhịn không được muốn nhiều hơn, tâm trí rối loạn thốt lên: “Rất thích, còn muốn nữa.”

Huhuhuhu, mẹ ơi, sao con lại thích cùng anh ấy hôn môi, nhất định có chỗ nào đó không đúng!

Đáng tiếc Hạ Nhật vẫn chưa nhận ra tình huống của mình, đại não bị nụ hôn sâu kia làm cho mơ màng.

Đến khi Hạ Nhật hít thở không thông, Thẩm Tu Viễn mới lưu luyến buông cậu ra.

Nhìn mắt Hạ Nhật hiện lên một tầng hơi nước, đôi môi sưng đỏ, Thẩm Tu Viễn chật vật cố nén lại dục – vọng của mình, anh sợ dọa sợ Hạ Nhật, nhẹ nhàng thay đổi tư thế, ôm lấy Hạ Nhật ngồi lên đùi mình, cố gắng kiểm soát bản thân.

Hôn bên vành tai khả ái của Hạ Nhật, Thẩm Tu Viễn nhỏ giọng nỉ non: “Làm sao bây giờ, càng ngày anh lại càng thích em.”

Hạ Nhật nghe vậy cả người run lên. Tuy không biết sao Thẩm Tu Viễn lại thích cậu, thế nhưng cảm giác của anh cậu có thể cảm nhận được, hơn nữa lại không hề bài xích, thậm chí còn có vui mừng chờ đón, từ trước đến nay trong chuyện tình cảm cậu vẫn luôn trì độn, đến giờ vẫn chẳng rõ lý do.

“..còn muốn.”

Bên tai truyền đến lời thì thào nhỏ nhẹ của Hạ Nhật, Thẩm Tu Viễn ngẩn người, cảm thấy cả kinh, sợ rằng suy nghĩ hai người không giống nhau, anh dịu giọng hỏi: “Em muốn gì?”

Mặt Hạ Nhật đỏ bừng, vùi đầu bên hõm vai Thẩm Tu Viễn không lên tiếng, đợi đến nửa ngày mới chui ra, nhanh chóng nhắm mắt lại, hôn Thẩm Tu Viễn một cái rồi lại làm đà điểu rúc vào lòng anh.

Huhu, mẹ ơi  con đã muốn cong rồi.

Cảm giác vui sướng nháy mắt bao trùm Thẩm Tu Viễn, tim đập rộn ràng. Anh kéo đà điểu Hạ Nhật ra, nhìn gò má ửng đỏ cùng đôi mắt mơ màng của cậu, Hạ Nhật đang ngượng ngùng.

“Lời của em, anh có thể hiểu là em thích anh, nguyện ý ở cùng anh không?” Thẩm Tu Viễn nhìn sâu vào mắt cậu.

Đà điểu Hạ Nhật lấy hết dũng khí nhìn về phía Thẩm Tu Viễn, rồi lại bị ý tình trong mắt anh làm cho ngại ngùng, gương mặt lại tiếp tục đỏ bừng,  cả người mơ hồ hiện lên một tầng hồng nhạt, gian nan gật đầu một cái.

“A..” Trước mắt Hạ Nhật tối sầm, lần thứ hai bị xâm chiếm.

Thẩm Tu Viễn tựa như thanh niên đương tuổi tập yêu mà hôn cậu say đắm, nụ hôn càng ngày càng dồn dập, thế nhưng vẫn rất dịu dàng ôn nhu. Từng môi hôn rót đầy yêu thương khiến Hạ Nhật càng thêm ngây ngất.

Hạ Nhật bị kích thích, cả người mềm nhũn hết cả, thế nhưng hai tay vẫn cố gắng ôm chặt cổ Thẩm Tu Viễn, khó chịu cong người lên. Thẩm Tu Viễn hô hấp đình trệ, ôm chặt người đang làm loạn kia.

Thẩm Tu Viễn chú ý giữ chặt hông Hạ Nhật, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve bên lưng cậu, thanh âm khàn khàn nói: “Ngoan, chớ lộn xộn.”

Cảm nhận dưới thân có một vật cứng đang cố ngẩng đầu, Hạ Nhật ngây ngốc bừng tỉnh, hiểu ra ý của Thẩm Tu Viễn, cậu tiếp tục vùi đầu làm đà điểu. Đã yêu thì nhất định phải làm một người yêu tận tình ngoan ngoãn, Hạ Nhật yên lặng tự cho mình 100 điểm.

Ở B thị xa xôi, Nhạc Nhạc bỏ trốn thành công lần thứ 521, vui sướng chạy về ổ của mình, cũng tự tặng bản thân điểm 100 biểu dương  bản thân là một bạn cún tốt. Nhạc Nhạc liếm liếm lông, dựa vào cái gối, nhớ đến chủ nhân và người anh em của mình.

Hai người ở đâu, mau về nhà thôi ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui