***
– Sao có vị thế nào nhỉ? Trăng có vị như hoa quế phải không?
Nói một câu thật lòng, cậu ấy khóc lên cũng rất đẹp.
Tôi rất bất ngờ, bất ngờ tới mức suýt nữa sánh cả rượu trong tay ra.
Lần này cậu ấy rất nghe lời, lập tức cắn môi.
Cậu ấy nằm nhoài ở đó, cười khanh khách nhìn tôi:
– Cậu biết à?
Cậu ấy ra ngoài, cầm theo hai giá nến, ôm nến trong lòng.
Ví dụ, không thể làm chuyện mình muốn làm.
Tôi không nhớ là từng nói nghề nghiệp của mình cho cậu ấy đấy.
Bẩm sinh tôi đã không có kỹ năng này.
– Đúng, tôi rất muốn xem, nhưng không có ai xem chung với tôi cả.
Cậu ấy muốn ăn bữa tối dưới ánh nến hả?
Cậu ấy nâng chén rượu bằng cả hai tay, hàm răng khẽ va vào miệng cốc.
– Cậu đọc rồi? – Tôi hỏi – Cậu đọc truyện tranh thiếu nữ à?
Chính vào giờ phút này đây, tôi chợt nhận ra rằng, câu chuyện của hai chúng tôi cũng khá lãng mạn đấy chứ.
– Anh về rồi à?
– Ừ.
– Cậu ấy nói – Tôi đã từng đọc.
Tôi là một thanh niên tốt, dỗ dành cậu ấy như dỗ trẻ con:
Rượu 11 độ, tôi chỉ mới uống một nửa, nhưng dường như có chút say.
Trong lúc chờ đợi, tôi rót thêm rượu vào chén cho cậu ấy, sau đó lén ăn vụng một miếng bít tết đã nguội.
Thậm chí tôi còn chưa kịp từ chối cậu ấy rõ ràng, cậu ấy khóc cái gì?
– Cậu đọc rồi? – Tôi hỏi – Cậu đọc truyện tranh thiếu nữ à?
Trêu tôi?
– Về phòng ngủ đi, bên ngoài lạnh.
Cậu ấy bắt đầu thích tôi từ khi nào nhỉ?
Cậu ấy cười ngại ngùng:
Tôi nói:
– Vốn dĩ tôi chỉ đi ngang qua thôi, sau đó mới mua sách của anh.
– Tôi đã từng xem anh ký tặng.
Thực ra tôi không hành động là do không biết phải làm thế nào.
Rượu 11 độ, tôi chỉ mới uống một nửa, nhưng dường như có chút say.
Tôi chẳng thể nào nghĩ đến điều này.
Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi:
Cậu ấy nói cậu ấy biết điều chế mùi hương, cho nên có khả năng cậu ấy chính là nhà điều chế nước hoa trong truyền thuyết.
Nhà điều chế nước hoa mà khứu giác không nhạy, chuyện này chẳng khác nào ca sĩ mất giọng, nhạc công mất tay, họa sĩ mất đi ánh sáng.
Tôi đã vẽ truyện tranh thiếu nữ được mấy năm rồi, không lố khi nói tôi đã kiếm được không ít tiền, bán không ít bản quyền lớn nhỏ.
Nói thật, tôi cảm thấy chưa chắc tôi đã vẽ đẹp, phần lớn nguyên nhân là do tôi đẹp trai.
Thời đại này, có ngoại hình làm gì cũng dễ dàng hơn.
Cậu ấy không có phản ứng gì, chỉ nhìn tôi mà thôi.
Thản nhiên chấp nhận lời khen cũng là một phẩm chất tốt.
Lúc tác phẩm đầu tiên của tôi vẫn đang tiến hành, không có nền tảng, không có người xem, sau đó công ty truyện tranh kia giúp tôi sửa sang lại, tôi lập tức chuyển mình từ một kẻ ru rú ở nhà đến gội đầu còn lười thành một chàng họa sĩ đẹp trai.
Hết chương 25
Tôi cố ý chọc cậu ấy.
Mấy năm trước mỗi lần xuất bản bản in lẻ tôi đều tổ chức ký tặng, ban đầu tôi rất thích đi, cũng rất tò mò những người thế nào đang đọc truyện tranh của tôi, mỗi lần được gặp mặt bọn họ tôi đều rất vui.
Có điều hơn hai năm rồi tôi không tham gia ký tặng.
Cuộc sống của mỗi người đều sẽ gặp rất nhiều khó khăn.
Một mình tôi uống hết sạch chỗ rượu sót lại, một mình tôi cũng hưởng thụ hết sạch chút gió còn vương đêm nay.
– Cậu nhìn thấy tôi ký tặng? – Truy ngược lại theo điều này, vậy thì cậu ấy đã biết tôi từ rất lâu rồi.
– Tôi muốn ngắm sao với anh.
Cậu ấy gật đầu:
– Câu vừa rồi mới là trêu anh.
Không để ý đến tôi.
– Lâu lắm rồi, tôi nhìn thấy anh ở cửa hàng sách.
Địch không hành động, tôi cũng không thể hành động.
Cũng chỉ ba chén thôi.
Cậu ấy khẽ nhấp một ngụm rượu nhỏ:
Một trận gió thổi qua, không thể không nói gió đêm hạ khiến người ta chỉ muốn chuyển ngay ra sân ở, tất nhiên không có muỗi sẽ tốt hơn nhiều.
Cậu ấy vừa khóc vừa lẩm bẩm những lời này trong miệng khiến tôi càng nghe càng thấy thảm, càng nghe càng đau lòng.
– Vốn dĩ tôi chỉ đi ngang qua thôi, sau đó mới mua sách của anh.
Tôi sợ, nhưng tôi không biết bản thân đang sợ hãi điều gì.
– Dạ dày anh có vấn đề à?
Cậu ấy chỉ chỉ phía sau mình:
Cậu ấy nói với tôi cậu ấy cũng đọc bộ truyện đang tiến hành được update hàng tuần của tôi.
Mỗi tuần cậu ấy đều cầm iPad chờ, mấy phút trước khi update đã bắt đầu vào săn chương mới rồi.
Tôi nói:
– Phòng sách trên tầng hai nhà tôi có tất cả truyện tranh mà anh từng xuất bản.
– Hạ Thanh Hòa?
Tôi phải hình dung cảm giác này thế nào đây?
Tôi đã làm gì cậu ấy sao?
Cậu ấy khen tôi vẽ đẹp.
Nếu như dùng phân cảnh truyện tranh để thể hiện, vậy chắc hẳn sẽ là một làn gió dịu dàng vuốt ve mái tóc nữ chính, những sợi tóc bồng bềnh của cô gái khẽ sượt qua gương mặt.
Đã nói đến mức này rồi, tôi còn có thể chối thế nào đây?
Trái tim cô ấy rung động ngay lần đầu tiên nhìn thấy cậu bạn cùng lớp với mình.
Nhưng cô ấy luôn cảm thấy mình không xinh đẹp, thành tích không tốt, không đáng để được người ta thích.
Cho nên từ đầu đến cuối đều không dám nói câu thích với người ta.
Chính vào giờ phút này đây, tôi chợt nhận ra rằng, câu chuyện của hai chúng tôi cũng khá lãng mạn đấy chứ.
Qua chừng mười phút.
Cậu ấy bắt đầu thích tôi từ khi nào nhỉ?
Tôi quay lại, ngồi xuống bên cạnh cậu ấy, thở dài bất đắc dĩ.
Tôi không thể hỏi ra câu này, chỉ đành nhịn xuống, sau đó uống rượu.
– Khi Tiểu Sơn thông báo, tôi suýt khóc đấy.
Dù sao tôi nghe nói cái ôm của người mình thích chính là phương thuốc hữu hiệu nhất, chưa biết chừng tôi chính là thuốc giải cho đau khổ của cậu ấy thì sao?
Tôi cười nói:
Tôi vô thức ngẩng đầu lên, sao hôm nay sáng ngời, từng ngôi sao chân thật treo trên trời đêm.
Cậu ấy khóc không phát ra tiếng, chỉ mím chặt môi, đôi mắt đỏ ửng như quả đào nhìn chằm chằm tôi, nước mắt rơi lã chã.
– Không ngờ cậu cũng đọc truyện tranh thiếu nữ đấy.
Tiếp đó cậu ấy thiếp đi trong tư thế nằm kia.
Cậu ấy cúi đầu cười:
Tôi hít sâu một hơi, suýt nữa thì nghẹt thở.
Cậu ấy thực sự hơi ngốc, không phân biệt được rõ nói đùa hay nói thật.
Tôi phải hình dung cảm giác này thế nào đây?
– Anh vẽ rất đẹp.
– Khóc làm gì? Cậu sao thế? Ngoan nào, đừng khóc nữa.
Cậu ấy nói với tôi cậu ấy cũng đọc bộ truyện đang tiến hành được update hàng tuần của tôi.
Mỗi tuần cậu ấy đều cầm iPad chờ, mấy phút trước khi update đã bắt đầu vào săn chương mới rồi.
Cậu ấy cứ ngồi nhìn tôi như vậy, tôi không thể nhìn lại cậu ấy, chỉ đành đứng dậy:
– Tìm tôi này! – Vừa dứt lời là tôi hối hận ngay.
– Anh không sợ à?
Chúng tôi vừa ăn vừa uống rượu, cậu ấy cũng kể cho tôi nghe nhân vật và những đoạn mình thích:
– Cậu có phải kiểu sợ ma nhưng vẫn tò mò muốn xem không?
– Khi Tiểu Sơn thông báo, tôi suýt khóc đấy.
Không có chủ đề, tôi không biết phải nói thêm gì với cậu ấy.
Người trắng trẻo rơi nước mắt, thoắt cái chuyển sang hồng hồng tựa hoa đào, hoa đào ướt sương đêm.
Rượu trong chén cậu ấy đã hết rồi, cậu ấy ngồi đong đưa tại chỗ, nhìn về phía xa, miệng lẩm bẩm: Khâu Dương…
Tiểu Sơn là nhân vật chính trong bộ truyện mới của tôi, ban đầu cô ấy rất tự ti, mỗi lần nói chuyện với người khác không dám ngẩng đầu lên nhìn vào mắt đối phương.
Trái tim cô ấy rung động ngay lần đầu tiên nhìn thấy cậu bạn cùng lớp với mình.
Nhưng cô ấy luôn cảm thấy mình không xinh đẹp, thành tích không tốt, không đáng để được người ta thích.
Cho nên từ đầu đến cuối đều không dám nói câu thích với người ta.
Mãi đến khi tốt nghiệp, cậu bạn kia phải tới một thành phố khác, cô gái lén lút chạy tới nhà ga tiễn người ta.
Cuối cùng đánh bạo bày tỏ tình cảm thầm mến bao năm.
Cậu ấy cắn môi nhìn tôi, vẻ mặt tủi thân.
– Có lẽ thích một người sẽ mang những cảm xúc ấy – Cậu ấy nâng ly, đưa mắt nhìn về phía xa – Khi thích một ai đó, cho dù trước đây bản thân thế nào, đều nháy mắt trở nên nhát gan, tự ti và sợ hãi.
Cậu ấy nói:
Tôi nhìn cậu ấy, không biết có phải cậu ấy đang đặt bản thân vào đó và bày tỏ cảm xúc không.
Trời luôn là vậy, cứ đến chạng vạng tối thì tối sầm xuống rất nhanh.
– Cho dù Tiểu Sơn thật sự không hoàn mỹ, nhưng tâm trạng của cô ấy khi thích một người thực sự rất cảm động.
Tôi không thể bỏ mặc cậu ấy ở đó không quan tâm đúng không? Mặc dù đây là sân nhà cậu ấy, nhưng tối đêm rồi mà để mình con ma men ngồi bên ngoài dường như không nhân đạo lắm.
Cậu hàng xóm của tôi đang nằm nhoài ra bàn nhìn tôi, không nói lấy một lời, nhìn khiến tôi hoảng hốt.
Cậu ấy dừng lại, thở dài thườn thượt.
Cậu ấy vẫn không có phản ứng gì.
– Cậu nhìn thấy tôi ký tặng? – Truy ngược lại theo điều này, vậy thì cậu ấy đã biết tôi từ rất lâu rồi.
Sắc trời bắt đầu tối dần, mặc dù ở rất gần song dường như tôi chẳng thể nhìn rõ biểu cảm của cậu ấy.
Cậu ấy khẽ nhấp một ngụm rượu nhỏ:
***
Cậu ấy chợt nhìn về phía tôi hỏi:
Tự trách mình một phen xong, vậy mà cuối cùng vẫn đành đi dỗ người ta.
– Khâu Dương, anh vẽ cảm xúc này rất tốt, bởi vì anh cũng đang thích ai sao?
Tôi mang theo hai chai rượu mơ, với độ rượu này mình tôi uống hết hai chai không thành vấn đề.
Kết quả, tôi phát hiện cậu ấy có gì đó bất thường.
Tôi chẳng thể nào nghĩ đến điều này.
Tự dưng bị hỏi câu này, tôi chợt ngây người.
Gió đêm thổi rối mái tóc cậu ấy, tôi vừa cúi đầu chợt thấy vài sợi tóc bay bay.
Cậu ấy như thể thở phào một hơi rồi mỉm cười với tôi.
Tôi nói:
Tôi đã vẽ truyện tranh thiếu nữ được mấy năm rồi, không lố khi nói tôi đã kiếm được không ít tiền, bán không ít bản quyền lớn nhỏ.
Nói thật, tôi cảm thấy chưa chắc tôi đã vẽ đẹp, phần lớn nguyên nhân là do tôi đẹp trai.
Thời đại này, có ngoại hình làm gì cũng dễ dàng hơn.
Tôi nhìn cậu ấy, không biết có phải cậu ấy đang đặt bản thân vào đó và bày tỏ cảm xúc không.
– Tôi đã từng xem anh ký tặng.
– Có đâu.
– Tôi về đây, cậu mau vào phòng đi.
Trước đây, chỉ cần có Khâu Dương tôi có mặt, chắc chắn không cần phải lo đến chuyện bầu không khí tĩnh lặng.
Tôi luôn có thể tìm được chủ đề thích hợp để khuấy động làm nóng bầu không khí.
Nhưng ngay giờ phút này, trừ cắm mặt vào ăn cơm ra thì tôi không biết còn có thể làm gì.
Cậu ấy gật đầu:
Cậu ấy cười cười:
– Đùa thôi, mẹ tôi nói đùa ấy mà.
– Anh thích xem phim kinh dị không? – Cậu ấy chợt hỏi.
– Trêu anh thôi.
– Nhưng anh vẽ rất chân thực.
Cơn mưa to nhất tôi gặp trong mùa hè này không phải fcơn mưa suýt nữa đã nhấn chìm sân nhà tôi mà là nước mắt của một người đàn ông tên Hạ Thanh Hòa.
Tôi nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói:
– Cậu vào nhà ngủ đi, để tôi dọn dẹp cho.
– Ừ.
– Cậu ấy nói – Tôi đã từng đọc.
– Nguyên nhân chính chắc do tôi là thiên tài yêu đương..