***
Quay đầu lại, tôi nhìn thấy hàng xóm dắt chó đi dạo về rồi.Tôi ngồi trong sân nhà sau mưa, vừa nhâm nhi chén rượu vừa đọc hết lá thư có thể được định nghĩa như một lá thư tình.
Tôi phải thừa nhận người viết thư không chỉ chân thành mà văn chương cũng rất xuất sắc.Sự thật chứng minh, bạn tưởng rằng mình đã dậy sớm rồi thì thể nào cũng có người còn dậy sớm hơn bạn.
Tôi không có thời gian nói nhiều lời, cậu ấy không sợ dầm mưa nhưng tôi thì sợ.Ví dụ như hàng xóm của tôi.
Cậu ấy gật đầu.
Cậu ấy không muốn để ý đến tôi, vậy thì tôi cũng chẳng thèm để ý cậu ấy làm gì.Hay như người viết “thư tình” cho tôi.
Quan trọng là tôi không dám tin tưởng vào bản thân.
Chương 5
Trước nay tôi không phải là người mẫn cảm với nước hoa.
Hai năm trước dũng cảm làm việc nghĩa để rồi bị đâm chấn thương não, tôi vẫn luôn cảm thấy khả năng ghi nhớ của mình ngày một giảm sút.
Thế nhưng, khi tôi rút giấy viết thư ra ngửi kỹ càng, tiếng sấm đùng đoàng vang lên bên tai.
Nguyên gốc But thy eternal summer shall not fade, trích từ bài Sonnet 18 (Anh có nên ví em với ngày mùa hạ) của William Shakespeare.Tôi có đặt một chiếc ghế thư giãn trong vườn, mặc dù hôm qua trời mưa nhưng đến giờ cũng đã khô rồi.Tôi cầm báo và thư, vẫy tay chào hỏi hàng xóm.
Tôi đứng ở nơi đó, tay cầm cây xẻng của cậu hàng xóm, đọc xong lá thư tình kia.
Nhưng mà tôi thích chú chó bự của cậu ấy lắm, có lần chú chó chơi một mình trong sân, tôi còn bám vào hàng rào đùa với nó.
Lần này phong thư không ướt, nét chữ không bị nhòe.
Tôi có thể chắc chắn một trăm phần trăm, phong thư này và phong thư ngày hôm qua của cùng một người.Cậu ấy dắt chó chậm rãi đến gần, nhìn lướt qua tôi mà chẳng nói gì, gật đầu một cái sau đó đi luôn.
Biểu cảm của cậu ấy rất hoang mang.
Có điều cũng không nghiêm trọng lắm, khi tôi mặc áo mưa lao ra ngoài, cậu ấy vừa mới đi tới trước cổng nhà tôi.
Tôi thực sự không được hoan nghênh thế sao?
Tôi quay đầu nhìn sang vườn nhà bên, cậu hàng xóm còn không chịu giới thiệu tên của bản thân cho tôi biết đang bê hoa của cậu ấy từ trong phòng ra ngoài.
Cậu ấy như thể bị dọa nhảy dựng, quay đầu nhìn tôi:Nói thật, từ nhỏ đến lớn tôi đều tự cảm thấy bản thân không tệ.
Mặc dù không thể trở thành “con nhà người ta”, song ít ra tôi đẹp trai, thành tích học tập cũng không có vấn đề gì.
Tuy rằng mấy năm nay không được hot như ngày xưa, nhưng trước đây năm nào cũng có mấy cô tỏ tình với tôi.
Mấy hôm trước tôi ra ngoài mua đồ, khi về nhà còn nhìn thấy cậu ấy nói chuyện với bảo vệ khu nhà.
Khi ấy cậu ấy dắt chó, vừa đi vừa nói chuyện với người ta, thoạt nhìn có vẻ tự nhiên lắm.
Tôi thầm nghĩ, người này coi tôi như đối tượng để trút bầu tâm sự.
Người đó nói với tôi bà cụ mà mình luôn giúp đỡ đã mất tối qua, người đó không nói quá chi tiết về chuyện này, chỉ cảm khái, biến cố trong cuộc đời con người quá nhiều, không biết sẽ kết thúc vào thời khắc nào.Kể từ khi gặp cậu hàng xóm này, sự tự tin của tôi giống như quả bong bóng bị kim châm bục lỗ xì hơi.
Tôi không có thời gian nói nhiều lời, cậu ấy không sợ dầm mưa nhưng tôi thì sợ.Ngó lơ tôi cũng được, tôi cũng chẳng thèm để ý đến cậu ấy.
Tôi gác chân, hưởng thụ không khí trong lành, thời gian nhàn nhã cùng với hương rượu thơm ngọt.
Tôi có đặt một chiếc ghế thư giãn trong vườn, mặc dù hôm qua trời mưa nhưng đến giờ cũng đã khô rồi.
Tôi đang suy nghĩ, xa xa một tia sét xẻ ngang bầu trời biến nó thành một món đồ sứ nứt toác thảm thương.
Nước mưa chảy vào hòm, thư từ bên trong ướt sạch.
Cậu ấy mỉm cười với tôi, nụ cười cực kỳ miễn cưỡng.
***Tôi cầm tờ báo tôi vốn chẳng định đọc cùng lá thư tôi nóng lòng muốn đọc ngồi lên ghế.
Lúc bóc thư, tôi cảm thấy giờ phút này cần một chén rượu mơ hảo hạng làm bạn cùng tôi.
Lần này phong thư không ướt, nét chữ không bị nhòe.
Tôi có thể chắc chắn một trăm phần trăm, phong thư này và phong thư ngày hôm qua của cùng một người.
Nét chữ rất đẹp, nhưng không phải nét chữ tôi quen.
Thú vị ghê.Vẫn là phong thư và giấy viết thư giống như lúc trước, tôi rút xấp giấy chỉnh tề ấy ra, ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng.
Đi tới cạnh ghế thư giãn của mình rồi mới nhớ ra mục đích quan trọng nhất của tôi không phải mượn xẻng mà là ngửi mùi hương trên người cậu ấy.
Tôi đứng ở đó, nhìn nó rồi chợt mỉm cười, chưa nhìn thấy ai phơi áo mưa như vậy bao giờ.Khoảng chừng hai giây, tôi bỗng cảm thấy mình như bị điện giật.
Cậu ấy nói chuyện với tôi rất khách sáo, tôi cũng chỉ đành trả lời khách sáo.
Trước nay tôi không phải là người mẫn cảm với nước hoa.
Hai năm trước dũng cảm làm việc nghĩa để rồi bị đâm chấn thương não, tôi vẫn luôn cảm thấy khả năng ghi nhớ của mình ngày một giảm sút.
Thế nhưng, khi tôi rút giấy viết thư ra ngửi kỹ càng, tiếng sấm đùng đoàng vang lên bên tai.
Tôi có quen biết người nào như vậy không nhỉ?
– Mặt trời mọc từ đằng Tây hả?Tôi quay đầu nhìn sang sân nhà bên, cậu hàng xóm còn không chịu giới thiệu tên của bản thân cho tôi biết đang bê hoa của cậu ấy từ trong phòng ra ngoài.
Tôi cầm giấy viết thư lên, mùi hương bên trên đã nhạt đi không ít.
Tôi cảm thấy mùi hương này vô cùng giống với mùi tôi vừa ngửi được trên người người kia, song tôi thực sự không dám chắc chắn.
Đây cũng là lý do mình chọn tên “Ngày hạ” cho truyện thay vì để nguyên Hán Việt là Trường Hạ
Từ đầu tới cuối cậu ấy đều không nhìn vào mắt tôi, mấy phút hai chúng tôi đứng chung với nhau tự dưng lại trở nên vô cùng mất tự nhiên.Chúng tôi đều trồng rất nhiều hoa, tôi trồng thẳng ngoài sân luôn, trận mưa to quét qua phá sạch của tôi rồi.
Cậu ấy thông minh hơn tôi nhiều, trồng trong chậu, thời tiết xấu thì bê vào trong nhà.
Tôi sờ túi một hồi nhưng lại chẳng tìm thấy chìa khóa đâu.
Tôi cầm điện thoại lên xem giờ, không ngờ mới chỉ có mười một giờ.
Cậu hàng xóm của tôi đã chuyển tới đây nửa năm rồi, có vẻ cũng ở một mình giống tôi.
Tuy vậy so với tôi, người ta có hơn một chú chó Alaska bầu bạn.– Chào buổi chiều.
– Tôi vẫy tay chào cậu ấy theo thói quen.Nhưng đây không phải nguyên nhân tôi nhìn cậu ấy.
Trời mưa còn dắt chó ra ngoài đi dạo, về nhà nhất định phải thu dọn nửa ngày trời.
Tôi đưa lọ nhỏ tới trước mũi ngửi, sau đó phun vào không khí trước mặt.Lý do tôi nhìn về phía cậu ấy chính là vì mùi hương trên giấy viết thư gần như… giống hệt với hương nước hoa tôi ngửi thấy trên người cậu ấy ngày hôm qua.
Ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ tôi đã cảm thấy cậu ấy rất ốm yếu, vừa trắng vừa gầy, gió thổi một cái là gục luôn.
Tôi không dám chắc chắn, hơn nữa càng muốn nhớ ra mùi hương trên người cậu ấy thì càng cảm thấy mơ hồ.
Tôi quay đầu, thấy cậu hàng xóm đứng nhìn tôi cách hàng rào.
Tôi thực sự không được hoan nghênh thế sao?
Cảm giác này giống hệt như lúc bạn nhìn chằm chằm vào một chữ hồi lâu sẽ sinh ra cảm giác rõ ràng mình có biết chữ đó nhưng lại cảm thấy càng cố gắng thì càng không nhớ nổi.
Điều này khiến tôi cảm thấy mình bị nhắm trúng rồi.
Dường như cậu ấy hơi rối, tôi bèn đùa cậu ấy:
Tôi nhìn bông hoa đáng thương bên ngoài cửa sổ, ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu hàng xóm của mình che ô ra ngoài.Nhãi con này vẫy đuôi với tôi, tôi biết ngay nó định làm gì.Tôi ngồi ở đó, nhắm mắt hít sâu một hơi tờ giấy kia rồi buông xuống, đứng dậy đi về phía hàng rào ngăn cách hai nhà.
Chẳng bao lâu, tiếng sấm cũng tới.
Tôi không ngờ cậu ấy sẽ hỏi tôi, vì thế chỉ đành gật đầu.Tôi đi tới, đứng ở nơi đó nói với cậu ấy:
Tôi không chịu được cảm giác này bèn cầm chiếc xẻng nhỏ nói câu cảm ơn rồi vội vàng chạy biến.
– Ngại quá, cậu có thể cho tôi mượn cái xẻng trồng hoa không?
Bỏ vào đây từ lúc nào vậy?
Vẫn là phong thư và giấy viết thư giống như lúc trước, tôi rút xấp giấy chỉnh tề ấy ra, ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng.
Tôi bấm ngón tay tính, đây là câu thứ mười cậu ấy nói với tôi trong vòng nửa năm nay.Cậu ấy nghe thấy giọng của tôi, lập tức dừng động tác, sau đó quay sang nhìn tôi.
Bấy giờ cậu ấy mặc một chiếc áo sơ mi cotton, xắn tay áo lên đến khuỷu, chuẩn bị cúi người bê chậu hoa lên.
Dẫu vậy, khi nâng chén rượu nhìn sân nhà sau cơn mưa, trong đầu tôi chợt nảy ra một câu thơ: Nhưng mùa hạ của em vĩnh viễn không điêu tàn.
Tôi hỏi cậu ấy:Cậu ấy nhìn tôi, dường như do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Biết nhà tôi, có thể vào trong khu nhà.
Đang lúc nghi ngờ, tôi chợt nghe thấy có tiếng động phía sau lưng mình.
Tôi quay đầu nhìn, hóa ra hàng xóm đã dắt chó đi dạo về rồi.Không ngờ cậu ấy lại nói:Cậu ấy đặt chậu hoa xuống, cầm chiếc xẻng nhỏ đi tới, tôi cố ý bước lên trước, sau đó ngửi thấy mùi hương trên người cậu ấy.
Tôi nói:
– Cậu dùng nước hoa gì thế? Mùi thơm lắm, tôi cũng muốn mua một lọ.Bọn họ vào nhà rồi, tôi bỗng nghĩ bầu không khí bên ngoài lúc này thật trong lành, bèn ngồi ngoài sân chơi.Chú chó Alaska nhà bên xộc ra khỏi phòng, đứng trong vườn vẫy đuôi với tôi.– Cảm ơn nhé.
Tôi sờ túi một hồi nhưng lại chẳng tìm thấy chìa khóa đâu.Cậu ấy mỉm cười với tôi, nụ cười cực kỳ miễn cưỡng.
Đang lúc nghi ngờ, tôi chợt nghe thấy có tiếng động phía sau lưng mình.
Tôi quay đầu nhìn, hóa ra hàng xóm đã dắt chó đi dạo về rồi.Nét chữ rất đẹp, nhưng không phải nét chữ tôi quen.Chờ khi cậu ấy xoay người đi, tôi thực sự không nhịn được nữa, hỏi một câu:
– Cảm ơn nhé.– Cậu dùng nước hoa gì thế?
Nhưng mà cũng chưa chắc, biết đâu tướng mạo của tôi vừa khéo đúng điểm mà cậu ấy ghét thì sao?
Chẳng ngờ cậu ấy còn biết làm nước hoa.Cậu ấy như thể bị dọa nhảy dựng, quay đầu nhìn tôi:
– Gì cơ?
Hương nước hoa thoang thoảng, dường như mùi thơm này đã kéo tôi vào trong núi rừng ngày hạ, tiếng suối chảy róc rách vang bên tai.
Cậu ấy nhìn tôi kiểu ấy khiến tôi có hơi lúng túng, vô thức vươn tay cọ mũi:
Chúc mọi người năm mới vui vẻ, dồi dào sức khỏe, gặt hái nhiều thành công.Giấy trắng mực đen, mở đầu viết: Chào anh, mạo muội viết thư này cho anh, nói câu xin lỗi với anh trước đã.
Đây không phải trò đùa dai cũng không phải hứng thú nhất thời, em thực sự rất thích anh.– Cậu dùng nước hoa gì thế? Mùi thơm lắm, tôi cũng muốn mua một lọ.
Cậu ấy nhìn chằm chằm tôi mất mấy giây, sau đó nói:
Tôi không có thời gian nói nhiều lời, cậu ấy không sợ dầm mưa nhưng tôi thì sợ.
– Anh thích à?
Tôi không ngờ cậu ấy sẽ hỏi tôi, vì thế chỉ đành gật đầu.
Đây có thể coi như lần đầu tiên cậu ấy tặng quà cho tôi trong thời gian nửa năm làm hàng xóm.
Vừa đến vườn tôi nhìn thấy một chuyện thật bất ngờ.
Vậy mà chiếc áo mưa tôi cho cậu hàng xóm mượn lại được cậu ấy treo trên dây phơi ngoài vườn.Thực ra trước giờ tôi đều không dùng nước hoa cho nên cũng không nghiên cứu về các loại mùi hương, chẳng qua tôi chỉ muốn tìm chủ nhân của những lá thư mà thôi.
Đương nhiên, cho dù mùi hương trên người cậu ấy rất giống với mùi hương trên giấy, tôi cũng cảm thấy không thể là do cậu ấy viết được.
Tôi cũng thế.
Tôi cầm điện thoại lên xem giờ, không ngờ mới chỉ có mười một giờ.Cậu ấy đâu phải con gái.
Vừa đến vườn tôi nhìn thấy một chuyện thật bất ngờ.
Vậy mà chiếc áo mưa tôi cho cậu hàng xóm mượn lại được cậu ấy treo trên dây phơi ngoài vườn.
Tôi gấp thư lại, mang vào trong nhà.
Vào nhà rồi mới nhớ ra tay vẫn cầm cây xẻng của cậu hàng xóm.Tôi cũng thế.
– Ồ, không phải, tôi không dùng.
Thông tin tiết lộ trong thư không nhiều, thậm chí trừ việc nói với tôi người đó rất thích tôi ra thì không nói thêm gì.Không thể nào có chuyện cậu ấy đã viết hai lá thư kia được.
Vẫn là một phong thư màu trắng, bên trên viết “Gửi Khâu Dương”.
– Cậu dùng nước hoa gì thế? Mùi thơm lắm, tôi cũng muốn mua một lọ.
***– Tôi tự làm.
– Cậu ấy nói có phần tự hào – Hương liệu độc nhất vô nhị.
Tôi không giỏi việc chăm hoa, nhìn nhà hàng xóm trồng đẹp thế kia, thực ra tôi cũng muốn hỏi thăm cậu ấy mấy chiêu.
Nhưng rõ ràng cậu ấy chẳng muốn nói nhiều với tôi, mỗi lần nhìn thấy tôi đều vội vàng xoay người chạy.
Vì thế, những bông hoa đáng thương của tôi chỉ có thể kéo dài chút hơi tàn dưới bàn tay tôi.
Trong vườn có mấy nụ hoa còn chưa kịp nở rộ đã bị cơn mưa bất chợt cuốn phăng đi chỉ còn cành rũ rượi.
Tôi lê dép ra ngoài, tay cầm chìa khóa dự bị của hòm thư.
Người này có cảm giác bướng bỉnh đáng yêu, dường như coi câu nói ấy như một nghi thức không thể thiếu..