“......”
Vu Hạ kiên trì lấy một tập đề thi trên bục giảng chạy chậm theo Quý Thanh Dư ra khỏi phòng học.
Ở giữa hành lang có rất nhiều người, phần lớn là nữ sinh tụ tập ở phía cửa sổ hành lang nói chuyện phiếm.
Mà diện mạo của Quý Thanh Dư mặc dù đặt ở vị trí nào cũng đều nổi bật, Vu Hạ nhắm mắt đi theo sau cậu, chỉ cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đều rơi vào trên người cô.
Mặt cô từ từ nóng dần lên, nhịp tim cũng không tự giác đập nhanh hơn.
Giờ phút này năm mười sáu tuổi ấy cô còn không biết nên che giấu cảm xúc như thế nào, chỉ có thể cẩn thận điều chỉnh lại hô hấp làm cho mình nhìn có vẻ bình tĩnh.
Vu Hạ đi ở phía sau Quý Thanh Dư, phảng phất có thể ngửi được mùi hương dễ chịu trên người cậu.
Mà đầu óc của cô toàn là câu nói kia của Quý Thanh Dư “Thay sách bài tập của tôi nhận lỗi.”
Cô lần đầu tiên gặp qua người như vậy.
Mà nếu không phải như vậy, Quý Thanh Dư cùng cô cũng chẳng thân lại vừa mới biết nhau được mấy ngày, đột nhiên liền cầm giúp cô sách bài tập?
Ngay khi Vu Hạ đang không ngừng suy nghĩ, người đi bộ phía trước không biết từ lúc nào đột nhiên dừng lại.
Chờ cô lấy lại tinh thần, liền thấy khoảng cách đôi giày thể thao trắng trong tầm mắt càng ngày càng gần.
Chưa kịp phanh lại, trực tiếp đập vào lưng của Quý Thanh Dư.
Chóp mũi Vu Hạ đau xót, theo bản năng lùi về sau nửa bước, cúi đầu nhỏ giọng xin lỗi: “Thật xin lỗi, tớ......”
Còn chưa nói xong, đã bị Quý Thanh Dư mở miệng cắt ngang: “Không sao.”
Nói xong, Quý Thanh Dư thu hồi tầm mắt: “Tới văn phòng rồi, vào thôi.”
Vu Hạ đưa tay sờ sờ chóp mũi, cất bước theo sau vào: “Cô giáo, chúng em đến nộp bài tập.”
Ngô Thái Ngọc ngẩng đầu nhìn Vu Hạ một cái, vẫy tay nói: “Đặt bài tập ở đây đi, vừa đúng lúc cô có việc tìm em!”
Nói xong, Ngô Thái Ngọc lấy từ trong ngăn kéo ra một tờ bảng biểu bằng giấy A4 đưa cho Vu Hạ: “Lúc nào em rảnh, đi thống kê thông tin của các bạn trong lớp chúng ta một chút, nộp cho cô trước ngày cuối tuần là được.”
Vu Hạ gật gật đầu: “Vâng em biết rồi cô giáo.”
Nói xong Ngô Thái Ngọc mới nhìn thấy Quý Thanh Dư ở phía sau: “Bạn học Quý Thanh Dư sao em lại tới đây, có chuyện gì sao?”
Giọng điệu Quý Thanh Dư thản nhiên đáp: “Không có chuyện gì, chỉ là giúp lớp trưởng đem bài tập xuống nộp thôi ạ.”
Ngô Thái Ngọc gần đầu không nói thêm gì nữa: “Được rồi, vậy không còn chuyện gì các em trở về đi.”
Thẳng đến khi trở lại phòng học, Vu Hạ mới phát giác lòng bàn tay sớm đã ướt như biển.
Cô nhìn bảng biểu trên mặt bàn, nhịn không được tim đập gia tốc.
Cô thành công rồi, cơ hội của cô tới rồi.
Lần này, cô có thể quang minh chính đại hỏi số điện thoại của Quý Thanh Dư.
–
Vào tiết tự học, Ngô Thái Ngọc lại đến bầu cử cán bộ lớp một lần.
Mới vừa khai giảng có nhiều việc, học kỳ này trường học lại có hoạt động lớn hơn nữa còn dồn rất nhiều nhiệm vụ giảng dạy và nghiên cứu lên người giáo viên.
Thường xuyên phải đi họp nên Ngô Thái Ngọc nghĩ đến việc chọn thêm một vài cán bộ để lớp có tổ chức kỷ luật khi không có giáo viên.
Tuổi trẻ 16,17 tràn đầy năng lượng ai chẳng muốn ở trong lớp có một chức vụ, hơn nữa cuối kỳ còn được cộng thêm điểm hạnh kiểm.
Không giống các chức vụ phải nịnh nọt lấy lòng như lớp phó trưởng, bí thư liên đoàn linh tinh gì đó bình thường thỉnh thoảng phải đi họp ban cán bộ, nhiều người trong lớp đều tranh giành bầu cử.
Giang Bình Dã nóng lòng muốn tranh cử cán bộ môn thể dục liền quay đầu kéo phiếu cho mình: “Lão Quý, Vu Hạ lát nữa nhớ bỏ cho tôi một phiếu!”
Vu Hạ mỉm cười tay ra hiệu dấu “ok” cho cậu.
Quý Thanh Dư nâng mi mắt lên, tựa vào ghế phía sau lưng nghiên đầu nhìn cậu.
Suy nghĩ một hồi lâu, giọng điệu vừa thản nhiên vừa kiêu ngạo: “Gọi bố đi, tâm trạng tốt hơn sẽ bỏ cho cậu một phiếu.”
“......” vẻ mặt Giang Bình Dã suy sụp trong nháy mắt, “Cậu là con người?”
“......”
Không qua mấy phút, Giang Bình Dã lại quay đầu lại cợt nhả: “Sắp bỏ phiếu rồi, bố Quý nhớ bỏ cho con một phiếu ạ!”
Giang Bình Dã chơi cùng Quý Thanh Dư từ hồi cấp hai, gọi đùa một tiếng “bố” này từ việc chơi game.
Giang Bình Dã không phục nên muốn solo cùng Quý Thanh Dư nếu ai thua thì phải gọi người kia là bố.
Kết quả rõ ràng, sau này trò đùa đó vẫn tiếp tục.
Quý Thanh Dư rút chân lại vươn vai, cúi đầu xé một mảnh giấy viết tên Giang Bình Dã như rồng bay phượng múa lên đó.
Viết xong trực tiếp bỏ lên bàn: “Viết xong rồi.”
Giang Bình Dã: “Chính là bố Quý của tôi tốt nhất!” Nói xong quay đầu tiếp tục kéo phiếu cho mình.
Sau khi Quý Thanh Dư viết xong, Vu Hạ cũng cúi đầu xé ra một tờ giấy viết tên Giang Bình Dã lên trên.
Cuối cùng bỏ phiếu kết thúc, Giang Bình Dã lấy được thắng lợi với số áp đảo 25 và 13 thuận lợi lên làm cán bộ môn thể dục.
Tống Dao bên này cũng không nhàn rỗi, có đến ba nữ sinh muốn làm cán bộ môn văn nghệ.
Tiến lên bục giảng bỏ phiếu, cô ở bên dưới tự bỏ cho mình một phiếu.
Kết quả tranh cử cuối cùng cũng đã tới, số phiếu của Tống Dao và Lương Tư Kì bằng nhau, hai người chỉ có cách bỏ phiếu lại từ đầu.
Giang Bình Dã một bên viết tên, một bên nhỏ giọng nói: “Cậu đây là đang đối đầu với Lương Tư Kì sao!”
Tống Dao trợn mắt: “Cậu câm miệng đi, tớ chính là không tin tớ có thể thua con nhỏ đó, dù sao tuyển chọn là cán bộ môn văn nghệ, quan trọng nhất chính là so tài nghệ!”
Tống Dao nói lời này là có sức lực, cô từ nhỏ đã đi học khiêu vũ cổ điển, cả thân hình lẫn tài năng đều vượt trội hơn.
Lúc có kết quả bỏ phiếu lần hai, Tống Dao thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Lương Tư Kì ở trên lớp sức hút bình thường, cuộc bỏ phiếu hòa vừa rồi là do cô ta gây ra.
Hiện tại thiếu một người cạnh tranh, số phiếu vừa rồi của người kia đều bỏ lên người Tống Dao, vững vàng đè ép Lương Tư Kì một điểm.
Cuối cùng trước khi tan tiết tự học, cán bộ theo thứ tự được quyết định.
Tiết tự học thứ hai Ngô Thái Ngọc không ở lại liền bố trí ra bài thi, giải thích những gì sẽ học vào sáng mai sau đó nộp lại.
Vu Hạ thừa dịp lúc này đem bảng biểu thống kê thông tin gia đình mà sáng nay Ngô Thái Ngọc giao cho cô ra, dựa theo số thứ tự lần lượt đi qua lấy thông tin.
Trước khi tan học buổi chiều, Vu Hạ nói trước với Tống Dao rằng cô phải thu dọn lại phòng ngủ nên hôm nay không thể đi về cùng nhau được.
Bỏ hết sách vở vào trong balo, Vu Hạ trước hết rời khỏi phòng học rồi trực tiếp trở về ngõ Thanh Bình.
Vu Hạ về lúc Vương Nguyệt Mai không ở nhà, cô thu dọn một ít quần áo vào hành lý, lại lấy mấy thứ sữa rửa mặt cùng khăn tắm, đồ vật linh tinh của cô không nhiều lắm.
Phòng ngủ có sẵn chăn đệm nên cô cũng giảm được chút gánh nặng, lặt vặt cộng lại chỉ bằng hai túi.
Hôm nay là thứ tư, cuối tuần cô mới chuyển qua ở nên còn phải ở nhà ngủ hai tối nữa.
Sau khi thu dọn xong Vu Hạ cẩn thận kiểm tra lại một chút, xác định không còn xót thứ gì mới trở về trường học.
Tới dưới tầng ký túc xá, Vu Hạ báo cho dì quản lý ở đó điền một tờ thông tin cơ bản.
Nhận một tấm thẻ ra vào sau đó liền đi lên tầng ba.
Vu Hạ về phòng ngủ thời điểm bên trong không có ai, giường ngủ ở phía trên còn bên dưới là bàn học, phòng bốn người nhưng hiện tại chỉ có một người ở, tính cả cô nữa là hai người.
Cô chọn chiếc giường nằm cạnh cửa sổ trong số ba chiếc giường còn trống, sau đó liền trèo lên sửa sang lại chăn đệm.
Bên kia, Tống Dao, Giang Bình Dã và Quý Thanh Dư ba người cùng đi ra cổng trường.
Vừa đi qua một cái đèn xanh đèn đỏ Tống Dao liền quay đầu nói: “Hai cậu hôm nay tan học có lên lịch gì không?”
Giang Bình Dã lắc đầu, cà lơ phất phơ cười: “Không có, lịch trình lớn nhất hôm nay là sau khi tan học đưa cậu về nhà.”
Tống Dao trợn mắt không thèm để ý đến cậu, ngẩng đầu nhìn Quý Thanh Dư: “Còn cậu?”
Quý Thanh Dư: “Không có việc làm sao vậy?”
Tống Dao cười: “Nếu hai cậu đã không có việc gì, không thì chúng ta đi giúp Vu Hạ sửa sang lại phòng ngủ ký túc xá đi.
Học kỳ mới vừa khai giảng, phòng ngủ vừa bẩn vừa lộn xộn, cậu ấy chỉ có một mình sợ là dọn dẹp mãi không xong.”
Sợ Quý Thanh Dư từ chối, Tống Dao còn cố ý nhìn tới hướng Giang Bình Dã trừng mắt, muốn cậu nói tốt giúp mình.
Giang Bình Dã sửng sốt: “Hả?”
Không đợi Gang Bình Dã nói, Quý Thanh Dư thản nhiên đáp: “Đi thôi, trở về cũng là nhàn rỗi.”
Giang Bình Dã cũng liền hứng thú: “Cậu biết cậu ấy ở khu nào không?”
“Biết, nhà số một phòng 301!”
Tống Dao không có số điện thoại của Vu Hạ nên chỉ có thể trực tiếp đi lên tìm cô.
Nhưng là ký túc xá của nữ sinh nên nam sinh không được vào, Quý Thanh Dư và Giang Bình Dã bị ngăn lại ở dưới lầu.
Lúc Tống Dao đến phòng 301 Vu Hạ vừa chỉnh lại chăn gối xong, đang treo quần áo lên.
“Dao Dao?” Vu Hạ bỗng chốc kinh ngạc: “Sao cậu lại tới đây?”
Tống Dao bỏ balo xuống đặt trên ghế, cười nói: “Tớ đến giúp cậu nha! Phòng ngủ vừa bẩn vừa lộn xộn tớ sợ cậu dọn mãi không xong.”
Không đợi Vu Hạ mở miệng Tống Dao liền nói tiếp: “Quý Thanh Dư và Giang Bình Dã cũng đến đây nhưng bọn họ là nam sinh nên không vào được đang đợi ở dưới tầng.
Cậu còn thiếu thứ gì chưa mua không? Có thể bảo hai người họ làm chân chạy vặt.”
“......”
Vu Hạ thụ sủng nhược kinh, về phần cho Quý Thanh Dư làm chân chạy vặt.....!hay là thôi đi.
Cô lắc đầu: “Không cần, không còn thiếu gì đâu.
Cậu ngồi một lát đi, tớ thu dọn nốt quần áo là xong.”
Tống Dao cầm một cái móc áo cùng cô nói chuyện: “Đã đều đến đây rồi còn ngồi gì nữa, cậu đêm nay có ngủ lại ở đây luôn không?”
“Cuối tuần cơ, tớ phải về nói với mẹ một tiếng đã, hôm nay chỉ là mang quần áo đến rồi thu dọn một chút thôi.”
“Như vậy à.” Nói xong Tống Dao nhìn thoáng qua giường đối diện: “Bạn cùng phòng của cậu là ai? Không có ở đây sao?”
Vu Hạ lắc đầu: “Tớ cũng không biết, lúc tớ tới đã không có người rồi.”
“Được thôi.” Tống Dao cũng không nhìn nhiều quay đầu giúp cô treo quần áo, một bên nói: “Đúng rồi Hạ Hạ, cổng trường mới mở một tiệm kem cuộn, lát nữa chúng ta cùng nhau đi ăn thử được không?”
“Được.”
Ở dưới tầng ký túc xá nữ.
Giang Bình Dã nhàm chán đá mấy viên sỏi ven đường: “Các cậu ấy nửa ngày rồi còn chưa thấy xuống, có muốn tôi gọi điện thoại cho Tống Dao không?”
Quý Thanh Dư liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của cậu, cười nhạt: “Muốn đánh một trận thì đánh thôi.”
Giang Bình Dã liền lấy điện thoại ra nhưng lại nhét lại: “Thôi bỏ đi, đợi thêm một lúc nữa nếu không tổ tông sẽ lại khó chịu.”
Quý Thanh Dư liếc mắt nhìn cậu cười không nói chuyện.
Đồ của Vu Hạ không nhiều lắm, hai người rất nhanh liền đem quần áo cùng đồ dùng hàng ngày sắp xếp xong, sau đó khóa cửa phòng bắt đầu đi xuống dưới tầng.
Vừa rẽ vào góc cầu thang, Vu Hạ cách tấm cửa kính liền nhìn thấy bóng dáng của Quý Thanh Dư.
Nam sinh mặc đồng phục trắng ngắn tay, trên khuỷu tay còn vắt một chiếc áo khoác màu xanh lam, vai đeo balo một bên, thân hình cao lớn.
Cậu đút hai tay vào túi quần dựa nửa người vào bồn hoa, mái tóc rối bù xù lấp lánh dưới ánh mặt trời lặn.
Mà lúc này, anh đang uể oải nhìn cô qua tấm cửa kính..