Ban đêm, đèn đường lúc này mới lên.
Vu Hạ vẫn là lần đầu tiên thấy cảnh đêm ở Lâm Giang, thành phố Lâm Giang có thể coi là khu vực rất phát triển trong năm nay.
Ngoài ra KTV này còn nằm trong khu vực sầm uất, hai bên đường có rất nhiều tòa nhà cao tầng, những ánh đèn nhỏ hòa vào nhau thành một biển ánh sáng rực rỡ.
Ngay cả những ngôi sao trên bầu trời cũng đều ảm đạm đi vài phần.
Trên xe taxi, Vu Hạ và Quý Thanh Dư ngồi ở hai ghế phía sau.
Sau khi lên xe Quý Thanh Dư liền dựa vào ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, mà Vu Hạ lần đầu tiên cùng Quý Thanh Dư ở chung một không gian chật hẹp như vậy.
Giống như ngồi trên đống than, ngay cả hô hấp cũng trở nên cẩn thận hơn vài phần.
Không gian bên trong xe taxi nhỏ và chật hẹp, năm giác quan của con người đặc biệt trở nên rõ ràng trong bóng tối, ngay cả hơi thở nhẹ nhàng của Quý Thanh Dư cũng không thể thoát khỏi tai của cô.
Chiếc ghế bên cạnh cô khẽ lún xuống theo những chuyển động nhỏ của Quý Thanh Dư, giống như trái tim cô không biết từ lúc nào cũng nhẹ nhàng chìm xuống.
Chỉ trải qua mười mấy phút ngắn ngủi trên xe mà Vu Hạ giống như trải qua một thế kỷ dài vậy, cô ghét tâm trạng thận trọng lúc này và mong xe có thể nhanh đến nơi, nhưng cũng lưu luyến khoảng thời gian khó khăn lắm mới có được này.
Trong lúc nhất thời đã bị mắc kẹt sâu trong những cảm xúc rối ren và mâu thuẫn không thể thoát ra được.
Mười năm phút sau, xe taxi dừng ở cổng trường Nhất trung Lâm Giang.
Quý Thanh Dư thanh toán tiền rồi cùng Vu Hạ xuống xe.
Vu Hạ nhìn xe taxi rời đi, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Quý Thanh Dư: “Cậu không về nhà à?”
Quý Thanh Dư cởi áo khoác cầm áo bằng một tay đứng dưới ánh đèn đường, nhìn không rõ vẻ mặt của cậu: “Đưa cậu về trường học trước.”
Vu Hạ chớp mắt, có chút ngơ ngác không biết phải làm sao, cô lấy vài tờ tiền lẻ trong ví ra: “Cái kia......Tiền xe vừa nãy để tớ trả một nửa cho.”
Quý Thanh Dư rũ mắt nhìn cô vài giây liền lập tức cười khẽ.
Dưới ánh đèn đường mờ mờ, Quý Thanh Dư cúi đầu nhìn cô, vẻ mặt không giống như đang đùa giỡn, giọng cậu trầm thấp: “Vu Hạ.”
Giọng nói thiếu niên chậm rãi, lời nói rõ ràng: “Cậu với ai cũng đều khách sáo như vậy sao?”
Đèn hai bên đường mờ ảo, ánh sáng vàng ấm áp đổ xuống vô hình tạo thêm cho người ta cảm giác mơ hồ.
“Cái gì?” Vu Hạ không hiểu ý của cậu, tiếng hít thở dường như át đi tiếng nhịp tim.
Dừng vài giây, tầm mắt Quý Thanh Dư dừng trên chiếc váy mỏng manh của cô, cười khẽ: “Hay là chỉ khách sáo với tôi?”
Trong ấn tượng của cậu, người bạn cùng bàn mới này sẽ kiên nhẫn chỉ bài cho người khác, cũng sẽ chăm chỉ vì lớp mà làm việc, thỉnh thoảng cũng đùa vui vài câu với các bạn học cùng lớp.
Không biết có phải cậu suy nghĩ nhiều rồi hay không, nhưng tới lượt mình lại luôn cảm thấy mọi thứ trở nên khác, giống như có một lớp màng mỏng ở giữa không thể buông bỏ được.
Nhưng rõ ràng là cậu đối với cô......hình như cũng không tệ? Ít nhất cũng giống Tống Dao.
Vu Hạ mấp máy môi, nắm chặt ví tiền nhất thời không biết nên nói cái gì mới tốt.
Giữa tháng mười, thành phố Lâm Giang đã bước vào thu, nhiệt độ giảm mạnh vào ban đêm, gió đêm mát mẻ khiến lá cây hai bên đường phát ra tiếng xào xạc, ánh trăng lạnh lẽo chiếu nhẹ qua những ngọn cây.
Cứ như vậy giằng co vài giây, Quý Thanh Dư bỗng nhiên cười ra tiếng tiện tay cầm áo khoác ném cho cô: “Đi thôi, nếu muộn hơn ký túc xá sẽ đóng cửa.”
Vu Hạ không hề phòng bị, đột nhiên bị chiếc áo khoác màu đen kia ném vào lồng ngực.
Cô sửng sốt một chút, vô thức ngửi thấy mùi hương trên áo khoác.
Cô ôm áo khoác có chút không hiểu: “Vậy tiền xe......”
Quý Thanh Dư mỉm cười nhìn về phía trường học: “Không cần trả, tôi không có thói quen để cho con gái trả tiền.”
“......”
Vu Hạ cúi đầu nhìn thoáng qua áo khoác trên tay, có lẽ vì Quý Thanh Dư đã cầm trên tay rất lâu nên cô vẫn mơ hồ cảm nhận được hơi ấm còn xót lại trên áo khoác.
Cô chớp mắt.
Nếu Quý Thanh Dư không cần cô trả tiền taxi nên cô giúp cậu cầm áo khoác một lát......hình như cũng không bị thiệt.
Nghĩ đến đây Vu Hạ liền ôm áo khoác, nhấc chân đuổi theo bước chân của Quý Thanh Dư.
Vào thời điểm này, sân trường dường như không có người, chỉ có vài ngọn đèn ở dưới tầng ký túc xá của nữ sinh.
Vu Hạ chậm rãi đi sau lưng Quý Thanh Dư, tựa hồ cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ, lần đầu tiên cô chủ động mở miệng: “Giang Bình Dã và Tống Dao làm hòa rồi sao?”
Quý Thanh Dư ‘ừ’ một tiếng: “Xem là vậy đi.”
Bắt đầu từ khi học cấp hai cậu sớm đã quen với việc thấy Giang Bình Dã và Tống Dao cãi nhau hàng ngày, hòa giải đều là trong dự kiến.
“Nhưng mà.” Quý Thanh Dư dừng bước, xoay người nhìn qua không chút để ý cười: “Lần này bọn họ có thể làm hòa, không thể không có công của cậu.”
Vu Hạ cúi đầu, cô biết Quý Thanh Dư đang nói chính là chuyện cô lén báo tin.
Nhưng......Cô cũng là vì muốn Tống Dao và Giang Bình Dã có thể làm hòa, nên coi như đó là một lời nói dối trắng trợn đi.
Tầm mắt Quý Thanh Dư dừng trên người Vu Hạ, giây tiếp theo nhìn chiếc áo khoác ném cho cô mặc, giờ phút này lại được cô gấp cẩn thận ôm vào lòng.
Chóp mũi của thiếu nữ bị gió lạnh làm cho đỏ bừng, chiếc áo dệt kim mỏng mặc bên ngoài váy không đủ sức chống chọi với cơn gió lạnh giảm xuống vài độ vào ban đêm.
Cậu không biết nên tức giận hay buồn cười: “Áo khoác là đưa cho cậu mặc, cậu ôm nó làm gì?”
“......”
Vu Hạ nhất thời yên lặng, là cho cô.....mặc sao?
Ngay tại lúc cô đang không biết trả lời, vừa hay nhìn thấy cách đó không xa Trương Nguyệt Như đang đi về phía cửa ký túc xá.
Đồng thời tầm mắt của Trương Nguyệt Như cũng nhìn lại về phía này, cô như đang ôm củ khoai lang nóng liền nhanh chóng nhét áo vào ngực Quý Thanh Dư: “Tớ nhìn thấy bạn cùng phòng, cảm ơn cậu hôm nay đã đưa tớ về, tớ đi trước đây.”
Nói xong Vu Hạ cúi đầu chạy như bay về dưới tầng ký túc: “Trương Nguyệt Như.”
“Vu Hạ.” Trương Nguyệt Như nhìn thấy cô cùng Quý Thanh Dư ở cùng nhau ánh mắt có chút tối sầm xuống, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì: “Sao bây giờ cậu mới trở về.”
Tim Vu Hạ đập loạn xạ, cô vô thức quay đầu nhìn Quý Thanh Dư lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt: “Hôm nay sinh nhật Tống Dao cho nên trở về hơi muộn.”
Theo tầm mắt Vu Hạ, Trương Nguyệt Như liền nhìn thấy được phía sau cách đó không xa Quý Thanh Dư vẫn còn đang đứng ở trên sân trường.
Lưỡng lự một lát, Trương Nguyệt Như mới mở miệng nghi ngờ nói: “Là Quý Thanh Dư đưa cậu về sao?”
Tim Vu Hạ bỗng chốc chậm một nhịp, lại đang không biết nên giải thích như nào: “Không, tiện đường thôi.”
Nói xong Vu Hạ kéo Trương Nguyệt Như đi vào trong: “Đi nhanh thôi, lạnh chết rồi.”
Trương Nguyệt Như gật đầu, chờ lúc cô ta quay đầu lại sân trường đã không còn ai, cô ý vị thâm trường nhìn nhìn chỗ Quý Thanh Dư vừa đứng sau đó mới quay đầu cùng Vu Hạ đi lên tầng ký túc.
Tới phòng ký túc, Vu Hạ vội vàng thay một bộ quần áo ngủ dày cộp.
Vì hôm nay là sinh nhật Tống Dao hoặc cũng có lẽ vì biết tối hôm nay Quý Thanh Dư sẽ tới, nên dù xem dự báo thời tiết nhưng cô vẫn cố tình mặc một chiếc váy mà chưa bao giờ mình muốn mặc.
Sau khi rửa mặt xong, Vu Hạ mới vừa ngồi xuống điện thoại di động trên bàn liền rung.
Vu Hạ vươn tay qua lấy, là Tống Dao nhắn tin cho cô.
[Tống Dao: Hạ Hạ cậu về đến ký túc xá chưa?]
Vu Hạ cúi đầu trả lời: [Đã về tới rồi, cậu đã tỉnh rượu chưa?]
[Tống Dao:??? Ai nói với cậu tớ uống nhiều?]
Vu Hạ ngạc nhiên chớp mắt: [Không phải bởi vì cậu uống nhiều nên Giang Bình Dã mới đưa cậu về nhà sao?]
[Tống Dao: Tớ biết rồi! Chắc chắn là Quý Thanh Dư nói có đúng không, tớ không uống nhiều tớ chỉ uống có một chai bia thôi, là Giang Bình Dã thế nào cũng phải nói do tớ uống nhiều.]
Sau đó Tống Dao gửi qua hai cái biểu cảm tức giận.
Vu Hạ bị cô nàng chọc cười: [Cậu không uống nhiều là tốt rồi.]
[Tống Dao: KTV cách trường học xa như thế cậu trở về như nào vậy?]
[Vu Hạ: Đi về cùng với Quý Thanh Dư.]
[Tống Dao: Vậy còn được, nếu không cậu một mình đi xa như vậy tớ có chút lo lắng.]
Sau đó Vu Hạ lại cùng Tống Dao hàn huyên hai câu rồi chúc nhau ngủ ngon.
Đèn trong ký túc xá nữ sẽ tắt vào lúc 10h tối, thừa dịp đèn chưa tắt, Vu Hạ thu dọn đồ đạc rồi cầm một cuốn sách leo lên giường.
Cô ngồi ở trên giường, cô vừa mới dịch được hai trang, ngẩng đầu liền phát hiện Trương Nguyệt Như ở phía đối diện không biết vì cái gì mà đang nhìn chằm chằm cô.
Vu Hạ hoảng sợ, còn tưởng trên mặt mình dính gì chưa sạch, cô nâng tay lên sờ mặt: “Chuyện gì vậy?”
Trương Nguyệt Như hoảng sợ lắc đầu: “Không có gì, tớ......tớ vừa mới hơi ngẩn người thôi.]
Vu Hạ bán tín bán nghi gật đầu hai lần: “Nếu cậu cảm thấy thân thể có chỗ nào không tốt thì nhớ báo cho tớ biết.”
Trương Nguyệt Như lên tiếng ‘được’, sau đó vén chăn nằm lên giường ngủ.
Vu Hạ cũng không quan tâm nhiều, nghĩ chắc là do căng thẳng vì kỳ thi hàng tháng sắp tới, cô đọc sách một lát rồi xuống giường tắt đèn.
Trong bóng tối, cô vừa mới nằm xuống chưa được bao lâu, Trương Nguyệt Như lại đột nhiên gọi cô một tiếng.
Vu Hạ: “Làm sao vậy?”
“Cậu và Quý Thanh Dư quan hệ tốt lắm sao?”
Vu Hạ sửng sốt chớp mắt một cái: “Sao dột nhiên lại hỏi như vậy?”
Cô và Trương Nguyệt Như tuy rằng đã ở chung phòng gần được nửa tháng nhưng quan hệ ở mức bình thường, hơn nữa Trương Nguyệt Như không hay nói chuyện, thế nào đi nữa cũng chưa đến mức có thể tâm sự.
Trương Nguyệt Mai vẫn kiên trì hỏi những câu hỏi không thể trả lời: “Hôm nay là Quý Thanh Dư đưa cậu về trường đúng không? Các cậu buổi tối hôm nay ở cùng nhau sao?”
Vu Hạ nhíu mày, sợ có tin đồn bừa bãi mới kiên nhẫn giải thích: “Hôm nay là sinh nhật Tống Dao, ngoài tớ và Quý Thanh Dư còn có rất nhiều bạn học khác đều tới dự sinh nhật của Tống Dao, Quý Thanh Dư đưa tớ về chỉ là tiện đường.”
“Là như vậy sao.”Trương Nguyệt Mai như lẩm bẩm một câu gì đó, sau đó ngại ngùng nói: “Cái kia...thật xin lỗi cậu Vu Hạ, tớ chỉ là có chút tò mò.”
Vu Hạ tuy rằng trong lòng không quá thoải mái nhưng vẫn mở miệng nhỏ giọng nói: ‘Không có việc gì, ngủ đi.”
Buổi sáng ngày hôm sau, Vu Hạ trở về ngõ Thanh Bình một chuyến.
Mấy ngày trước Vương Nguyệt Mai gọi điện thoại cho cô nói hôm nay không phải lên lớp bảo cô về nhà một chuyến, cô cũng vừa lúc muốn trở về ăn cơm với bà thuận tiện về lấy luôn mấy cái áo khoác dày.
Buổi sáng Vu Hạ vừa rời giường liền gọi điện cho Vương Nguyệt Mai, về đến nhà đúng lúc Vương Nguyệt Mai đang chuẩn bị cơm trưa.
“Mẹ con về rồi đây.”
Vu Hạ từ xa đã ngửi thấy mùi đồ ăn.
Vương Nguyệt Mai ngẩng đầu nhìn cô một cái: “Về rồi sao, có phải còn chưa ăn sáng đúng không, đi rửa tay trước rồi chuẩn bị ăn cơm.”
Vu Hạ gật đầu, cô nhìn thời gian mới vừa 10h sáng, cũng không biết rối cuộc là bữa sáng hay bữa trưa đây.
Sau khi rửa tay xong, Vu Hạ trở về phòng tìm vài chiếc áo khoác nhét vào cái túi to.
Trước khi ra ngoài cửa lơ đãng nhìn thấy chai Bắc Băng Dương kia ở trên bàn, do dự vài giây Vu Hạ quay trở lại lấy chai Bắc Băng Dương nhét vào trong túi đựng áo.
Lúc đi ra ngoài, Vương Nguyệt Mai đã chuẩn bị xong cơm trưa, hai món một canh, đối với hai người mà nói đã rất phong phú rồi.
Vu Hạ kéo ghế ra ngồi xuống: “Hôm nay sao lại làm nhiều món như vậy ạ?”
Vương Nguyệt Mai nhìn cô: “Đều là món con thích ăn, nếm thử một chút.”
Vu Hạ gật đầu, gắp một củ sen xào cho vào miệng, hương vị vẫn quen thuộc như cũ.
Vương Nguyệt Mai ngồi ở đối diện cô: “Gần đây ở trường học có hòa hợp với các bạn không?”
“Rất tốt ạ.”
“Còn quan hệ trong kí túc xá thì sao? Phòng ngủ có mấy người, ở chung như thế nào?”
Vu Hạ ngẩn người, tuy rằng cảm thấy hôm nay Vương Nguyệt Mai bất thình lình quan tâm có chút kỳ lạ nhưng cô vẫn trả lời: “Phòng ngủ chỉ có con và một người bạn cùng lớp, tổng cộng có hai người, ở chung cũng không tệ lắm.”
Vương Nguyệt Mai gật đầu: “Vậy thì tốt rồi.”
Vu Hạ theo lễ phép hỏi lại: “Còn mẹ? Gần đây công việc mới có thuận lợi không?”
“Rất thuận lợi, đồng nghiệp cũng rất tốt.”
Vu Hạ gật đầu không nói gì nữa liền cúi đầu ăn cơm.
Vương Nguyệt Mai nhìn Vu Hạ cúi đầu ăn cơm không khỏi trầm ngâm, bà mở miệng nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Thẳng đến lúc sắp ăn cơm xong, Vương Nguyệt Mai mới quyết định nói: “Tiểu Hạ, mẹ muốn nói với con một việc.”
Vu Hạ buông đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Vương Nguyệt Mai tựa hồ như đoán trước được nội dung: “Mẹ nói đi.”
Vương Nguyệt Mai suy đi nghĩ lại mới nói: “Mẹ dự định kết hôn với chú Trương.”
Nhanh như vậy.
Tuy rằng trong lòng Vu Hạ đã sớm chuẩn bị nhưng nghe chính miệng Vương Nguyệt Mai nói muốn kết hôn, trái tim Vu Hạ đột nhiên trầm xuống chìm thẳng vào đáy biển, suýt nữa khiến cô ngạt thở.
Cái này có ý nghĩa từ hôm nay trở đi, cô có thể không có nhà nữa.
Kéo dài một lúc lâu, Vu Hạ mới không dễ dàng nặn ra một nụ cười, cô gật đầu nói: “Ừ, vậy cũng rất tốt, chúc mẹ tân hôn vui vẻ.”
Thấy phản ứng của Vu Hạ, Vương Nguyệt Mai cuối cùng cũng thở nhẹ nhõm một hơi, bà cười: “Cho dù mẹ kết hôn, con cũng vĩnh viễn là con gái duy nhất của mẹ.
Chú Trương cũng rất thích con, cuối tuần cũng rất hoan nghênh con tới nhà chơi.”
Vu Hạ kéo kéo khóe môi, đột nhiên cảm thấy có chút mỉa mai, nhưng từ “hoan nghênh” dùng cũng khá chính xác, dù sao thì cũng chỉ có người ngoài mới cần hoan nghênh.
Cô cười cười: “Cám ơn, vậy không còn chuyện gì thì con quay về trường học trước.”
Nói xong Vu Hạ cũng không nhìn biểu cảm của bà, đứng dậy quay về phòng ngủ lấy túi đựng quần áo xoay người rời đi.
Thấy thế Vương Nguyệt Mai ngăn cô lại: “Sao nhanh như vậy đã muốn đi, con còn chưa ăn gì mà.”
Nghĩ đến mục đích của bữa cơm này, dạ dày Vu Hạ liền sóng cuộn biển gầm: “Trường học còn có việc, mẹ tự ăn đi.”
“Từ từ đã!” Nói xong Vương Nguyệt Mai đi lấy ví tiền, lấy ra mấy tờ 100 tệ cũng không thèm đếm mà đưa luôn cho cô: “Tiền mẹ đưa cho con lần trước có phải cũng hết rồi không, con cầm chỗ này để sinh hoạt đi, không đủ thì lại gọi cho mẹ.”
Vu Hạ thấy Vương Nguyệt Mai đưa tiền cho cô, nhất thời cảm thấy ánh mắt đặc biệt chua chát, cô dùng sức hít một hơi cắn răng nhận tiền: “Mẹ, sau này con sẽ trả lại cho mẹ.”
Nói xong, Vu Hạ đi nhanh hai bước ra hướng cửa sau đó dừng lại, quay đầu nhìn Vương Nguyệt Mai cười một cách khó khăn: “Chúc mẹ tân hôn vui vẻ.”
Vu Hạ nhịn xuống cảm giác chua chát trong lòng, đem tiền Vương Nguyệt Mai vừa đưa cho cô tùy ý cuộn lại nhét thẳng vào túi quần, xoay người rời đi.
Thẳng đến khi ra khỏi ngõ Thanh Bình, nước mắt Vu Hạ không nhịn được mà tràn ra.
Cô nâng tay lau, đi nhanh về phía trường học.
Ngay cả trải qua những cuộc cãi vã ngày đêm giữa Vương Nguyệt Mai và Vu Cường hay Vu Cường tai nạn tông xe rồi bỏ trốn, hoặc là Vu Cường cùng Vương Nguyệt Mai ly hôn.
Nhưng Vu Hạ chưa bao giờ cảm thấy giống như ngày hôm nay, như khoảnh khắc này cô thật sự cảm nhận được sự thật rằng cô là một đứa trẻ mồ côi.
Cơn gió lạnh sau khi sang thu quất vào mặt cô như lưỡi dao, nhưng cô không cảm thấy lạnh càng không thấy đau, chỉ cảm thấy toàn thân suy sụp đến mức gần như nghẹt thở.
Chỉ là Vu Hạ thật không nghĩ đến cô luôn gặp Quý Thanh Dư vào tời điểm cô đang chật vật.
Trong gió lạnh, Vu Hạ hít cái mũi, quay mặt đi lau nước mắt: “Sao cậu lại ở đây?”
Quý Thanh Dư vẻ mặt ngưng trọng không trả lời vấn đề: “Cậu khóc cái gì? Bị ai bắt nạt?”
Vốn dĩ cậu đang đợi Giang Bình Dã đến tiệm nét ở quán trà sữa trên phố nhưng lại bị Giang Bình Dã thả bồ câu, cậu vừa mới định về nhà ngủ liền gặp được Vu Hạ.
Vu Hạ lắc đầu: “Không có.”
Quý Thanh Dư hơi mím môi lại, tầm mắt dừng ở túi đựng quần áo trên tay Vu Hạ, lại ngẩng đầu nhìn về hướng mà Vu Hạ vừa đi ra.
Là ngõ Thanh Bình.
Quý Thanh Dư cúi đầu nhìn Vu Hạ một lát, sắc mặt có chút không tự nhiên, cậu không có kinh nghiệm dỗ dành người khác, nhất thời cũng không biết nên làm gì trong tình huống này.
Tạm dừng một lúc lâu, Quý Thanh Dư lấy từ trong túi áo ra một gói khăn giấy, mở ra đưa qua: “Lau nước mắt trước đi đã.”
Vu Hạ giơ tay nhận lấy, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Quý Thanh Dư rũ mắt nhìn cô, khóe môi âm thầm cong lên, bỗng dưng nhớ đến lần gặp cô ở tiệm nét, ánh mắt thiếu nữ hồng hồng giống như con thỏ bị dọa sợ.
Lần đó......cũng là khóc?
Nghĩ đến đây Quý Thanh Dư rũ mắt cười: “Làm sao? Lại lạc đường?”
Vu Hạ lau nhanh nước mắt trên mặt, sau khi bình tĩnh lại mới phát giác cảm thấy khóc trước mặt Quý Thanh Dư là một việc rất xấu hổ.
Cô tiến hai bước đem khăn giấy ném vào thùng rác bên đường rồi quay lại, lúc nói chuyện vẫn còn giọng mũi khàn khàn: “Không có.”
Vu Hạ không giải thích nhiều: “Hôm nay không phải là cuối tuần sao, sao cậu lại ở gần trường học?”
Quý Thanh Dư sửng sốt, như là nghĩ tới cái gì đó rồi thu hồi tầm mắt, vừa lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, vừa chậm rì rì nói: “Ừm......Đang đợi Giang Bình Dã với Tống Dao đi trung tâm giải trí.”
Nói xong cậu ngước mắt lên, trên mặt không lộ vẻ nói dối, nghiêm túc nói: “Tống Dao không gọi cậu sao?”
“Hả?” Vu Hạ bỗng chốc hơi do dự, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có.”
Thấy thế Quý Thanh Dư trưng ra bộ dáng à thì ra là thế, ‘à’ một tiếng sau đó cười cười: “Vậy thì cũng có thể cậu ấy chưa kịp gọi cho cậu, ngày hôm qua đã nói xong rồi.”
“......”
Không đợi Vu Hạ nói chuyện, Quý Thanh Dư liền đưa tay cầm túi đồ của cô, sau đó tiện tay đưa trà sữa nhét vào trong tay Vu Hạ: “Đi thôi, thừa dịp bọn họ còn chưa đến thì mang cho cậu túi đồ này về trường học trước.”
Đi được hai bước Quý Thanh Dư đột nhiên nghĩ đến ngày hôm qua lại quay đầu nói một câu nữa: “Uống trà sữa đi, đừng lãng phí.”
Vu Hạ chậm chạp nhìn cốc trà sữa trên tay, cách hộp nhựa, nhiệt độ trà sữa hình như vẫn vẫn ấm, một dòng hơi ấm lan tỏa truyền đến lòng bàn tay, trong cơn gió lạnh đi thẳng vào tận đáy lòng.
Tới dưới tầng ký túc xá, Quý Thanh Dư mới đem trả túi đựng quần áo về lại tay Vu Hạ: “Cậu đem túi đựng quần áo lên trước đi, tôi ở dưới tầng chờ cậu, lát nữa chúng ta đi tìm Tống Dao và Giang Bình Dã.”
Tầm mắt Quý Thanh Dư nhìn qua cốc trà sữa pudding đã uống được một phần ba kia, sau đó khóe môi cong lên nhưng không bị phát hiện ra.
Vẫn rất nghe lời.
Vu Hạ nhận lại túi quần áo sau đó gật đầu, nhỏ giọng nói cảm ơn rồi xoay người đi vào trong ký túc xá.
Tại chỗ, Quý Thanh Dư nhìn Vu Hạ đi vào mới cầm điện thoại gọi cho Tống Dao.
Tống Dao nhận điện thoại sau đó kích động thốt ra tiếng: “Cái gì? Bây giờ sao?”
Quý Thanh Dư liếc nhìn tòa nhà ký túc xá nữ rồi bình tĩnh trả lời: “Ừ, bây giờ.”
“Sao lại đột nhiên vậy, cậu nghĩ gì mà bảo hiện tại đến trung tâm giải trí?”
Quý Thanh Dư trả lời một nẻo: “Cuối tuần ở nhà nhàm chán, cậu gọi điện bảo Giang Bình Dã ra đấy luôn.”
Tống Dao cười: “Không thành vấn đề, vậy không còn việc gì tớ đi thay quần áo.”
Quý Thanh Dư ‘ừ’ một tiếng, lại nói thêm một câu: “Gọi cho Vu Hạ nữa.”
Tống Dao không nghĩ nhiều, lên tiếng xong liền tắt điện thoại cúi đầu nhắn cho hạ một đoạn tin, sau đó liền vui vẻ đi thay quần áo xinh đẹp.
Bên này, Vu Hạ vừa tới cửa phòng ngủ liền nhận được tin nhắn của Tống Dao.
[Tống Dao: Hạ Hạ lát nữa cậu có rảnh không? Chúng ta cùng nhau đi trung tâm giải trí nhé!]
Vu Hạ mím môi cúi đầu trả lời một chữ ‘được’.
Sau khi cất quần áo xong Vu Hạ đi rửa mặt rồi thay một bộ quần áo mới, trước khi rời đi còn lưu luyến uống thêm một ngụm trà sữa nhỏ.
Lúc Vu Hạ đi xuống tầng dưới ký túc xá, Quý Thanh Dư vừa gọi điện xong: “Tống Dao cùng Giang Bình Dã tới rồi, bảo chúng ta đi thẳng đến trung tâm giải trí.”
Vu Hạ gật đầu ‘ừ’ một tiếng.
Quý Thanh Dư không nói gì nữa, xoay người theo hướng đi ra ngoài trường.
Mặc dù nhiệt độ ban ngày hôm nay có giảm vài độ so với mấy ngày trước nhưng ánh nắng vẫn chiếu rọi, ánh sáng mặt trời chiếu trên người khiến cảm giác trở nên ấm áp dễ chịu.
Toàn thân Vu Hạ lúc này nhẹ nhàng bay bổng, đi theo sau Quý Thanh Dư từng bước cứ như đang bước đi trên mây.
Mặc dù yêu thầm là buổi biểu diễn cẩn thận từng li từng tí của một người, nhưng tại thời điểm này, cô vẫn coi đây là ân huệ duy nhất còn sót lại mà ông trời dành cho mình.
–
Vu Hạ trước kia chưa từng tới trung tâm giải trí, lúc đầu nghe Quý Thanh Dư nói đi trung tâm giải trí cô còn tưởng là đi chơi điện tử.
Tới nơi rồi mới biết bản thân mình đã nghĩ sai hơi nhiều.
Trung tâm giải trí nằm trên tầng năm, mới vừa ra khỏi thang máy, Vu Hạ đã nghe thấy tiếng nhạc chói tai từ khu trò chơi điện tử.
Ngay bên ngoài là một dãy máy gắp gấu bông màu hồng rất bắt mắt, bên trong có đủ loại gấu bông.
Ngoài ra còn có một chiếc máy đổi xu ở lối ra vào.
“Giang Bình Dã mới nhắn qua, nói bọn họ đã tới rồi chúng ta vào tìm bọn họ thôi.”
Vu Hạ gật đầu, theo Quý Thanh Dư đi vào.
Đi vòng qua một chiếc máy mà cô không biết tên, Vu Hạ nhìn một cái liền thấy Tống Dao đang nhảy trên máy.
Tuy rằng chỉ là một cái bóng dáng, nhưng Vu Hạ liếc mắt một cái liền nhận ra cô gái năng lượng hoạt bát kia.
Giang Bình Dã ở bên cạnh rất nhanh cũng liền nhìn thấy bọn họ: “Lão Quý các cậu tới rồi.”
Nói xong Giang Bình Dã liền vẫy tay chào cô: “Hi, Vu Hạ.”
Chào đón xong, Giang Bình Dã lại nhìn về phía Quý Thanh Dư cười nói: “Sao hôm nay cậu lại đột nhiên......”
Nói chưa xong đã bị Quý Thanh Dư khoác tay qua vai, tay trái trực tiếp bịt mồm cậu: “Đi đi đi, đi mua xu.”
Nói xong hai người lôi lôi kéo kéo đi ra hướng máy đổi xu.
Vu Hạ đứng tại chỗ liền không biết làm sao, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ đáng kinh ngạc, lại vụt mất trong nháy mắt.
Rất nhanh, chẳng bao lâu sau Tống Dao nhảy xong liền đi xuống khỏi máy nhảy tìm Vu Hạ: “Hạ Hạ, sao bây giờ các cậu mơi đến? Tớ chơi được nửa ngày rồi!”
“Bởi vì tớ phải quay lại trường cất đồ nên mất chút thời gian, xin lỗi nha Dao Dao.”
Tống Dao khoát tay: “Không sao, không có việc gì.”
Nói xong cô nhìn qua máy nhảy phía sau một cái, thấy vẫn còn chỗ liền hỏi Vu Hạ: “Hạ Hạ, cậu biết nhảy không? Chúng ta cùng lên chơi đi.”
Vu Hạ vẻ mặt bỗng chốc mất tự nhiên, sau đó lắc đầu.
“Không sao.” Tống Dao cười: “Cái này rất đơn giản, tớ dạy cho cậu!”
Vu Hạ ngẩng đầu nhìn những người nhảy ở xung quanh, hai má đột nhiên có chút nóng, cô lắc đầu: “Vẫn là không cần đâu, chúng ta đi chơi trò khác đi.”
Thấy thế, Tống Dao cũng không kiên trì nữa: “Hai người kia đâu? Sẽ không bỏ chúng ta đi chơi một mình chứ?”
“Không phải, bọn họ đi mua xu.”
Đang nói, Quý Thanh Dư và Giang Bình Dã mỗi người một cầm một cái hộp nhỏ đựng xu trò chơi trở về.
“Công chúa nhảy xong rồi?” Thấy Tống Dao, Quý Thanh Dư trêu chọc một câu.
Tống Dao hiện tại đã tiếp nhận cái tên gọi ‘công chúa’ này rồi, cô gật đầu: “Nhảy xong rồi, không nhảy nữa, mệt chết rồi.”
Quý Thanh Dư nhướn mày, ánh mắt rơi vào Tống Dao cùng những người xung quanh cô: “Vậy hiện tại thì sao? Muốn chơi gì?”
Tống Dao nghĩ nghĩ: “Gắp gấu di, tớ vừa đến trung tâm giải trí liền nhìn thấy một hàng gấu bông mới, rất đẹp nha.”
Nói xong Tống Dao liền nhìn về phía Vu Hạ: “Cậu nói xem Hạ Hạ?”
“Tớ thế nào cũng được.”
Quý Thanh Dư gật đầu: “Cũng được, đi thôi.”
“Từ từ đã.”Tống Dao dùng sức nuốt nước bọt: “Tớ khát, cổ họng đều khô hết rồi, chúng ta đi mua nước trái cây rồi trở về gắp gấu.”
Giang Bình Dã chen vào nói: “Các cậu gắp trước đi, tớ cùng lão Quý đi mua cho các cậu.”
Nói xong, Giang Bình Dã còn nhìn thoáng qua Quý Thanh Dư: “Cậu nói xem?”
Quý Thanh Dư không có ý kiến gì: “Đều được.”
Tống Dao ‘ờ’ một tiếng: “Vậy thì tốt, tớ mệt sắp chết rồi, vậy tớ cùng Hạ Hạ ở đây chờ các cậu.”
“Uống cái gì?”
Tống Dao: “Tớ uống nước ép dưa hấu.”
Giang Bình Dã gật đầu: “Còn cậu Vu Hạ.”
Vu Hạ mở miệng, ma xui quỷ khiến nói: “Nước chanh đi.”
Nghe vậy, Tống Dao nhịn không được trêu chọc: “Cậu với Quý Thanh Dư thật đúng là trời sinh một cặp, đều thích ăn cái vị kem sữa kia cũng đã đành, bây giờ lại cùng yêu cái đồ uống nước chanh này nữa.”
Không khí yên lặng vài giây, Quý Thanh dư bỗng chốc mở miệng: “Đi thôi, đi mua đồ uống.”
Nói xong, đưa cho Tống Dao một hộp tiền xu: “Các cậu đi trước, không cần đợi bọn tôi.”
Thẳng đến lúc thấy Quý Thanh Dư đi xa, thân thể cứng ngắc của Vu Hạ mới dần thả lỏng.
“Hạ Hạ cậu làm sao vậy?” Cảm nhận được trạng thái của Vu Hạ có chút không đúng, Tống Dao cẩn thận nói: “Tớ vừa nãy không để ý, thật xin lỗi, cậu đừng giận, tớ quên mất cậu có người mình thích sau này tớ không nói như vậy nữa.”
Vu Hạ sửng sốt một lúc mói hiểu được ý Tống Dao khi nói ‘cậu có người mình thích’, nếu Tống Dao không nhắc đến cô gần như đã quên mất.
Hồi phục lại tinh thần, Vu Hạ mím môi lắc đầu: “Không liên quan, tớ không tức giận.”
Tống Dao nghi ngờ nhìn cô một cái: “Thật sao?”
Vu Hạ gật đầu: “Thật sự.”
Nghe vậy, Tống Dao yên lòng: “Vậy thì tốt, chúng ta đi gắp gấu, tớ vừa nhìn có một cái máy có rất nhiều hello kitty.”
Vu Hạ chưa gắp gấu lần nào, nhưng cô thích hello kitty, liền gật đầu cùng Tống Dao đi gắp gấu.
Tống Dao cầm tiền xu đi đến máy có chứa Hello kitty nhét vào trong máy hai xu, bắt đầu cao hứng gắp gấu.
Nhưng mà cố gắng gắp liên tục bốn năm lần đều không được, trong đó một lần nhìn thấy sắp gắp được rồi, nhưng kết quả là con gấu bị giật lên rồi trực tiếp rơi xuống.
Ngay khi Tống Dao định nhét hai xu cuối cùng vào, đúng lúc thấy Quý Thanh Dư và Giang Bình Dã cầm đồ uống trở lại.
Quý Thanh Dư cầm hai chai nước chanh giống hệt nhau, Giang Bình Dã cầm hai cốc nước ép dưa hấu đỏ đỏ đi tới.
Cậu đưa nước chanh cho Vu Hạ, sau đó liếc mắt nhìn Tống Dao một cái: “Gắp con nào?”
Tống Dao hung hăng hút một ngụm nước dưa hấu, chỉ chỉ cái máy gắp chứa đầy Hello kitty kia: “Cái này, gắp nửa ngày rồi vẫn không được, tiêu tốn nhiều xu quá.”
Quý Thanh Dư ngẩng đầu nhìn cô một lát, tiện tay đưa chai nước chanh cho Giang Bình Dã sau đó nhét hai xu trong tay Tống Dao vào trong máy gắp.
Cúi đầu căn chỉnh thao tác nhắm vào chỗ dễ gắp nhất, ấn nút.
Ngay sau đó, móng vuốt nghịch ngợm không nghe lời trong tay Vu Dao chậm rãi hạ xuống, bám chặt vào con Hello kitty mặc quần màu xanh nhấc nó lên cao và cuối cùng rơi thẳng xuống lỗ.
“A a a a a____”
“Gắp được rồi gắp được rồi___”
Tống Dao nhìn thấy hét chói tai, ngay cả Giang Bình Dã cũng mở to mắt nói đỉnh.
Vu Hạ không khỏi mỉm cười, chàng trai cô thích, mặc kệ ở đâu, phương diện nào cũng nổi bật, sự tồn tại hiếm có.
Tống Dao cúi đầu lấy gấu bông ra, hưng phấn nói: “A a a a a a a Hạ Hạ, gắp được rồi, chúng ta gắp được rồi, hơn 10 xu vừa nãy bỏ ra cũng không uổng phí mà! Đều là nhờ Quý Thanh Dư!”
Vu Hạ cười gật đầu: “Đúng vậy.”
Đều là nhờ Quý Thanh Dư.
Đang nói chuyện, Giang Bình Dã liền định cầm con gấu bông từ tay Tống Dao: “Cho tôi xem xem.”
Tống Dao thấy thế liền trực tiếp đem con gấu bông giấu ở phía sau: “Không cho!”
“Sao cậu nhỏ mọn như vậy, tớ không thèm cướp, chỉ nhìn thôi!”
Tống Dao làm mặt quỷ với cậu: “Không cho cậu xem! Lêu lêu lêu!”
Thấy thế, Giang Bình Dã cười ra tiếng: “Ấu trĩ!”
Nói xong thừa dịp Tống Dao không chú ý liền đoạt lấy: ‘Tớ cứ xem!”
Hai người họ vừa đi vào khu trò chơi vừa trêu đùa nhau.
Tại chỗ, Vu Hạ cong cong khóe môi, đột nhiên có chút hâm mộ Tống Dao.
Phút chốc, một tiếng nói mát lạnh đánh gãy suy nghĩ của cô —-
“Cậu muốn con nào? Tôi gắp giúp cậu.”
Vu Hạ không kịp nghĩ nhiều, nâng tay chỉ cái máy đầy Hello kitty kia, cẩn thận nhìn qua: “Cái này, được không?”
Quý Thanh Dư cười cười, đưa chai nước chanh của mình cho cô: “Được, tôi thử lại xem.”
Vu Hạ gật đầu, trái tim đập ‘thình thịch’.
Trên tay áo của cậu có mùi hương thoang thoảng, không giống với mùi xà phòng lúc trước.
Nó giống như nước hoa mùi gỗ nhẹ nhưng không hăng.
Đúng như phán đoán, Quý Thanh Dư tùy ý nhét hai xu vào, cúi đầu thao tác cẩn thận điều khiển giống hệt lần trước, cuối cùng lấy tay ấn nút.
Một con Hello kitty mặc quần màu hồng bị móng vuốt vững vàng kẹp lên, sau đó lọt vào trong hố.
Một khoảnh khắc kia, trong lòng Vu Hạ nhảy nhót như có đồ vật gì đó sắp trào ra.
Thế cho nên, sau khi Vu Hạ cầm con Hello kitty mặc quần màu hồng trên tay, vẫn cảm thấy không chân thật.
Sau khi Quý Thanh Dư dùng búp bê đổi lấy chai nước chanh, cầm số xu còn lại nói: “Đi thôi, đi xem bọn họ chơi cái gì.”
Vu Hạ gật đầu: “Được.”
Đi được vài bước, Quý Thanh Dư đột nhiên quay đầu hỏi cô: “Tâm trạng cậu đã tốt lên được chút nào chưa?”
“Cái gì?”
Tiếng nhạc trong khu trò chơi quá lớn nên Vu Hạ không nghe thấy gì.
Dừng một chút, Quý Thanh Dư cười cười: ‘Không có gì, đi thôi.”
Vu Hạ cũng không nghĩ nhiều, vừa uống nước chanh vừa đuổi theo bước chân của cậu.
Không biết vì điều gì mà cô bỗng nhiên cảm thấy nước chanh hôm nay so với mấy lần uống trước kia lại ngọt hơn, con Hello kitty mặc quần màu hồng có vẻ đẹp hơn con mặc quần màu xanh của Tống Dao.
–
Không biết có phải cô ảo giác hay không, sau ngày hôm đó Vu Hạ mơ hồ cảm thấy được quan hệ giữa cô và Quý Thanh Dư dường như đã ngấm ngầm bước vào giai đoạn khác, giống như đã thật sự trở thành bạn bè.
Cơn mưa đầu tiên của mùa thu rơi vào trước kỳ thi tháng, ngày hôm sau nhiệt độ giảm mạnh, kéo dài từ cuối hè đến cuối thu chỉ trong một đêm.
Mùa thu ở phía Nam không giống với phía Bắc, đặc biệt là hôm sau khi trời mưa, hơi thở của gió lạnh ẩm thổi buốt tận vào trong xương.
Vu Hạ cố ý thay một chiếc áo nỉ dày, một chiếc áo khoác khác, cuối cùng mặc áo đồng phục mới đi ra ngoài cửa.
Phòng thi tháng được chia theo thành tích lớp, Vu Hạ vừa mới chuyển tới đây học nên chưa có thành tích nên bị sắp xếp vào phòng thi cuối cùng.
Thí sinh ở phòng thi cuối cùng là những thí sinh xếp ở nhóm 40 cuối bảng, phần lớn đều đã vứt bỏ tài liệu, mỗi ngày không có lý tưởng, phần lớn đều làm xong phần trắc nghiệm rồi nằm xuống bàn ngủ.
Chỉ cần không gây mất trật tự phòng thi thì giám thị đều không quản họ làm gì.
Kỳ thi ở chỗ nào đối với Vu Hạ mà nói cũng không có gì khác nhau, phòng thi cuối ở trường học trước của cô còn loạn hơn như này nhiều.
Buổi sáng thi môn Ngữ Văn và Toán học, môn Ngữ Văn với Vu Hạ thì không có gì khó khăn nhưng môn Toán mới là điểm yếu của Vu Hạ.
Đặc biệt tới mặt sau là toán hình học không gian, trí tưởng tượng không gian của cô không được tốt, không thể nhìn ra được mối quan hệ giữa đường thẳng và mặt phẳng.
Thẳng tới một giây cuối khi thời gian thi kết thúc, Vu Hạ vẫn nhìn vào câu hỏi thứ hai về hình học không gian rồi thở dài.
Thi xong, Vu Hạ và Tống Dao hẹn gặp ở của nhà ăn cùng nhau đi ăn trưa.
Lúc Vu Hạ đến cửa nhà ăn, Tống Dao đã tới rồi.
Cô nhiệt tình khoác tay Vu Hạ đi vào trong nhà ăn: “Hạ Hạ, hôm nay cậu ăn cái gì vậy?”
Trong đầu Vu Hạ toàn là bài toán hình học khó hiểu đó, suốt dọc đường như đi vào cõi thần tiên, lại thêm âm thanh lộn xộn trong nhà ăn, cô căn bản không nghe thấy Tống Dao nói cái gì.
Thấy vậy Tống Dao dùng khuỷu tay đẩy đẩy cô: “Nghĩ gì mà say mê vậy?”
Hồi phục lại tinh thần, Vu Hạ thở dài: “Mấy câu hỏi của đề hôm nay cậu làm được không?”
“Mấy câu nào?”
Tống Dao lắc đầu: “Làm được câu thứ nhất nhưng không biết có đúng không, câu hỏi thứ hai quá khó là được chuẩn bị cho 10 học sinh đứng đầu, không cần xem tớ cũng biết tớ chắc chắn không làm được, cũng lười lãng phí thời gian.”
Đối với thành tích của Tống Dao thì áp lực luôn luôn không lớn, cô đã sớm chuẩn bị thi năng khiếu rồi, đối với môn văn hóa chỉ cần vượt qua ranh giới là được.
Vu Hạ mấp máy môi không nói chuyện, hai người đi đến cạnh cửa sổ lấy hai cái ly sau đó tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống ăn cơm trưa.
Thấy tâm trạng Vu Hạ không được tốt, Tống Dao gắp một viên khoai môn và khoai lang đặt vào bát của Vu Hạ: “Đều đã thi xong rồi đừng lo lắng nữa, đỡ ảnh hưởng đến bài thi chiều nay, chiều nay thi tiếng Anh không phải là điểm mạnh của cậu sao, làm bài thi thật tốt.”
Trong chuyện học tập, Tống Dao không biết an ủi cô thế nào, ngay tại thời điểm cô đang không biết nói thế nào liền nhìn thấy Quý Thanh Dư và Giang Bình Dã ở đối diện bưng đồ ăn đi tới.
Tống Dao hưng phấn mà vẫy tay về phía họ: “Đến đây ngồi!”
Vu Hạ nghe tiếng liền ngẩng đầu, vừa vặn thấy Quý Thanh Dư bưng khay cơm ngồi xuống bên cạnh cô, Giang Bình Dã chân dài trực tiếp ngồi ở phía đối diện cùng với Tống Dao.
Không biết có phải bởi vì trong lòng cô ngầm thừa nhận Tống Dao và Giang Bình Dã là một đôi rồi hay không, cô chợt cảm thấy cách ngồi này có vẻ rất thích hợp.
Mà vừa vặn lại đem cô cùng Quý Thanh Dư thành một đôi.
Những tia nắng xen qua kẽ lá từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, vầng sáng loang lổ lốm đốm chiếu vào giữa không gian của bọn họ như thể thêm một bộ lọc cho bọn họ.
Mà giờ phút này điều đó bất thình lình xảy ra, đủ để làm lỗ tai của t đỏ bừng, trái tim rung động không ngừng.
Buổi chiều vừa mới bắt đầu thi, bên ngoài trời bắt đầu mưa nhỏ tí tách, một trận gió lạnh thổi qua khiến Vu Hạ rùng mình.
Môn tiếng Anh và khoa học toàn diện đối với Vu Hạ không có gì khó khăn, sau khi thi xong hai môn cô cũng mới lấy lại được tự tin.
Mãi đến khi giải xong câu cuối cùng của môn khoa học toàn diện, lo lắng trong lòng Vu Hạ mới bắt đầu tản dần đi.
Sau khi kỳ thi kết thúc, mưa bên ngoài cũng đã ngừng.
Vu Hạ vừa cầm điện thoại lên bật nguồn, màn hình hiện ra có một tin nhắn đến, là Tống Dao hỏi cô thi xong có muốn đi ra ngoài trường ăn lẩu cay tê không.
Hôm nay thi, buổi tối không cần lên lớp tự học, cô cúi đầu suy tư rồi lại hồi phục.
Vu Hạ trả lời tin nhắn, lại thu dọn giấy bút và tập vở vào túi xãch, mang theo ra khỏi phòng học.
Mới vừa tạnh mưa, gió lạnh như lùa thẳng vào trong xương, lạnh đến mức da đầu run lên.
Vu Hạ theo bản năng kéo áo lên, lúc cô đi đến cổng trường đã không còn nhiều người lắm.
Cô liếc mắt liền nhìn thấy Quý Thanh Dư và Tống Dao, cách chỗ bọn họ không xa còn có mấy nam sinh mặc áo đồng phục của trường trung học số 13.
Bên cạnh sát vách Nhất trung chính là trung học số 13, bầu không khí ở trường học số 13 bình thường, những trận đánh nhau thường xuyên xảy ra, tuy là trường cấp ba phổ thông nhưng cũng chỉ nhỉnh hơn trường dạy nghề một chút.
Bởi vì hai trường ở sát vách nên có thể thường xuyên nhìn thấy nam sinh nữ sinh mặc đồng phục của trường số 13 đứng dưới gốc cây hút thuốc.
Vu Hạ cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy, chẳng qua hôm nay nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc nên cô mới nhìn nhiều hơn một chút.
Sau đó cô từ bỏ ý định, thành phố Giang Bình xa như vậy người đó sao có thể ở đây được.
Cùng lúc đó, tầm mắt của Quý Thanh Dư cũng nhìn ra chỗ cô.
Ánh mắt cùng nhìn thấy nhau, bỗng Vu Hạ nghe thấy đằng sau có người gọi cô—–
“Vu Hạ!”.