Sau khi kỷ niệm trường kết thúc điện thoại của Vu Hạ cũng hết pin.
Hôm nay là cuối tuần, theo lý thuyết phải ở lại tăng ca, cho nên sau khi kết thúc liền mang theo máy quay cùng đồng nghiệp quay trở lại đài truyền hình.
Từ đài truyền hình đi ra bầu trời rất nhiều mây, mây đen trên đỉnh đầu tầng tầng lớp lớp, có vẻ như sắp có một trận mưa to.
Thừa dịp trời còn chưa đổ mưa Vu Hạ chạy đến ven đường bắt một chiếc taxi.
Tới cửa tiểu khu, mơ hồ có thể cảm nhận được vài giọt mưa, Vu Hạ kéo áo khoác lên, bước nhanh vào đại sảnh.
Mới vừa ra khỏi thang máy Vu Hạ liền nhìn thấy cửa nhà đang khép hờ, còn tưởng là có trộm nhưng nghĩ đến an ninh ở Minh Đô Hoa Thành tốt như vậy chắc không đến mức có trộm, có lẽ là Quý Thanh Dư trở về quên đóng cửa.
Vu Hạ mở cửa, thăm dò gọi vào phòng một tiếng: “Quý Thanh Dư?”
“Anh đây.”
Âm thanh truyền ra từ phòng để đồ.
Giọng của anh hơi khàn khàn, mang theo giọng mũi giống như chưa tỉnh ngủ hoặc giống như vừa mới khóc.
Vu Hạ thay dép đi vào: “Anh đang làm gì vậy?”
Quý Thanh Dư đứng dậy, từ bên trong đi ra: “Không có gì, anh sắp xếp lại vài thứ thôi.”
Trên thực tế anh vừa mới dọn xong đống đồ mà anh làm loạn.
Vu Hạ gật đầu không để ý lắm: “Anh về từ lúc nào thế, sao em không nhìn thấy?”
“Sau khi phát biểu xong.”
Quý Thanh Dư ngẩng đầu nhìn thấy tóc cô hơi rối: “Bên ngoài đang mưa to hả?”
Vu Hạ gật đầu: “Vâng, chắc đang mưa mau.”
Quý Thanh Dư nhìn cô: “Lần sau gặp chuyện như vậy nhớ gọi anh đi đón em.”
Có lẽ cảm nhận được tâm trạng của anh đang hơi trầm xuống, Vu Hạ gật đầu chưa kịp nói gì Quý Thanh Dư lại mở miệng một lần nữa, anh thấp giọng gọi tên cô: “Vu Hạ.”
“Dạ?” Vu Hạ: “Sao vậy?”
Yết hầu của anh lăn nhẹ, giọng nói có chút khàn: “Sau khi lên phát biểu xong anh đã gặp Trương Nguyệt Như.”
Nghe vậy biểu cảm trên gương mặt của Vu Hạ có chút cứng ngắc, cô nhìn gương mặt của Quý Thanh Dư, đột nhiên có một trận hỗn lọan không thể kiểm soát ở tận trong đáy lòng.
Môi Vu Hạ hơi mấp máy, bởi vì giờ phút này suy nghĩ có hơi hỗn loạn nên trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói điều gì.
Bốn mắt nhìn nhau.
Quý Thanh Dư không kiêng dè nhìn cô chằm chằm, giống như muốn nhìn xuyên thấu ánh mắt của cô xem có thứ gì khác không.
Hồi lâu sau, Vu Hạ mới hạ mắt xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Vậy cô ấy nói gì với anh.”
Anh mắt của Quý Thanh Dư không duy chuyển, yết hầu lăn nhẹ: “Cô ta nói muốn xin lỗi em, còn có...!em có một cuốn sổ nhật kí......”
Nói đến đây anh dừng một chút: “Nội dung cuốn nhật kí đó viết về anh.”
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi nghe thấy những lời nói này trong lòng cô vẫn trầm xuống.
Giống như bí mật chôn giấu rất lâu rồi bị người ta đào lên, Vu Hạ theo bản năng nhìn về phía phòng ngủ.
Nhìn thấy món đồ trên đầu giường, trong lòng Vu Hạ liền hiểu rõ.
Cô chớp chớp mắt, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng: “Anh đọc rồi.”
“Ừm.” Giọng nói của anh có chút khàn: “Anh đọc rồi.”
Vu Hạ không nói gì, xoay người chậm rãi bước vào phòng ngủ.
Chiếc hộp kia từ lâu cô không lấy ra xem nữa, lâu đến mức cô đã không còn nhớ rõ thời gian cụ thể.
Ba năm?
Năm năm?
Hay bảy năm?
Cô chỉ nhớ rằng lần cuối cùng mở chiếc hộp đó ra là trước lúc quay mv ở đại học, bởi vì khi cô nhớ đến điều này mới khiến cô sinh ra nhiều cảm xúc.
Nhưng từ lần đó về sau, cô không mở lại chiếc hộp đó ra nhìn nữa.
Mặc dù rất nhiều năm không mở ra xem nhưng cô vẫn nhớ từng món đồ bên trong chiếc hộp, bên trong có vài chiếc bút đã qua sử dụng, có bao nhiêu tờ nhật kí bị xé ra, thậm chí còn có vỏ hộp sữa không được sản xuất nữa, cô đều nhớ một cách chính xác.
Mặc dù tâm trạng bây giờ khác lúc đó rất lớn nhưng khi cô cầm cuốn sổ nhật kí nặng trịch kia, nhìn vào ý nghĩa khó hiểu của tình yêu khi còn trẻ, những ngày tháng bước đi thận trọng trên tảng băng mỏng, hiện ra rõ ràng ở trước mắt.
Nhìn thoáng qua lúc còn trẻ, cô dịu dàng ấm áp suốt năm tháng đó, mà vài nét chữ trong cuốn nhật kí ố vàng kia năm cô mười sáu tuổi đã cất giữ bí mật lớn nhất thời thanh xuân của mình.
Mà mười năm về sau tình yêu thầm kín này cuối cùng cũng được lộ diện trong hôm nay.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, không biết qua bao lâu trong phòng vốn dĩ đang yên lặng lại vang lên giọng nói của Quý Thanh Dư.
“Thật xin lỗi......”
Hốc mắt anh đỏ lên, giọng trầm thấp mang theo chút khàn khàn: “Lúc trước anh...!thật sự không biết em thích anh.”
Vu Hạ buông cuốn sổ nhật kí trên tay xuống, mấp máy môi trấn an anh: “Chuyện này không phải lỗi do anh.”
Không thích em, cho đến hiện tại đều không phải lỗi do anh.
Nghe vậy chóp mũi của Quý Thanh Dư cay cay, anh trầm giọng, nghẹn ngào nói: “Thật xin lỗi, lúc trước anh không thể ở bên cạnh em.”
Khiến em phải gánh chịu mọi điều ác ý mà ngay từ đầu em không nên gánh chịu.
Nhìn vào ánh mắt của anh, bỗng mắt của Vu Hạ nóng lên, những ủy khuất tích góp từ lâu như đột nhiên vỡ òa, nước mắt không nhịn được nữa liền chảy xuống: “Lúc đó mọi người đều không có ở trường, không có ai ở bên cạnh em, cũng không có ai giúp em......”
Nhắc lại chuyện này, cô không khỏi cảm thấy tủi thân và buồn bã: “Rõ ràng không phải là lỗi của em, nhưng bọn họ đều trách em, bọn họ bắt em phải giải thích......”
Giờ phút này cô rốt cục có thể tháo dỡ tất cả lớp ngụy trang xuống.
Động tác của Quý Thanh Dư khựng lại, sau đó nghiêng người nhẹ nhàng ôm cô vào lòng an ủi: “Anh biết, không phải là lỗi của em.”
“Thật xin lỗi, là anh không thể ở bên cạnh em lúc đó.”
Anh cẩn thận lau khô nước mắt trên mặt cô từng chút từng chút, yết hầu nhẹ nhàng lăn.
“Nhưng mà.”
Quý Thanh Dư ngẩng đầu, ánh mắt chậm rãi dừng trên mặt cô, nhìn cô một cách nghiêm túc: “Biết người em thích là anh, anh thật sự rất vui.”
Bốn mắt nhìn nhau.
Cô mím môi, giọng nói có chút khó khăn, sau nhiều năm, cuối cùng cô cũng thể nói câu kia với ánh trăng cao cao tại thượng—–
“Em thích anh.”
Giọng nói của cô dịu dàng lại kiên định: “Từ khi bắt đầu yêu thầm cho đến bây giờ trái tim của em luôn là anh.”
“Suốt thời thanh xuân năm cấp ba đều thích anh.”
Mặc dù đã đọc nhật kí của cô nhưng khi nghe chính miệng Vu Hạ nói câu ‘thích’, anh vẫn không thể diễn tả được cảm xúc vui sướng lúc này.
Ngoài cửa sổ mưa dần lớn hơn, hạt mưa tí tách đập vào trên cửa sổ.
Trong căn phòng tràn ngập tiếng mưa, tiếng hít thở cùng với tiếng nức nở trầm thấp.
Quý Thanh Dư nâng mặt cô lau nước mắt, hơi thở của anh hơi trầm xuống, cẩn thận giữ khuôn mặt của cô.
“Vu Hạ.”
Anh gọi cô bằng âm giọng khàn khàn.
Dứt lời anh nâng cằm cô lên, sau đó ấn xuống môi cô một nụ hôn: “Xin hãy cho anh trở thành ánh trăng của em một lần nữa.”
Cảm nhận được hơi thở phả vào mặt, đầu óc Vu Hạ nhất thời trống rỗng, lúc cô phản ứng lại, Quý Thanh Dư đã cạy răng cô ra, không kiêng nể nuốt trọn hơi thở của cô.
Khác với nụ hôn hời hợt lướt qua như cô tưởng tượng, nó mang theo dục vọng chiếm hữu mãnh liệt.
Cô theo bản năng hơi rụt người lại, sức mạnh đột ngột khiến tim cô bối rối đập nhanh, theo bản năng ngửa về sau nhưng không cẩn thận mất trọng tâm ngã trực tiếp xuống giường, hương thơm nồng nàn theo sau đó đè lên.
Sợ cô bị thương, Quý Thanh Dư một tay đỡ gáy cô, tay còn lại ôm bả vai cô.
Có lẽ cảm nhận được toàn thân cô hơi cứng ngắc nên Quý Thanh Dư giảm nhẹ lực xuống một chút, dịu dàng từng chút từng chút hôn nhẹ lên môi cô, giống như báu vật, vô cùng kiên nhẫn.
Cho đến lúc cảm nhận được cánh tay Vu Hạ đặt lên vai anh, anh mới lấy lại kiểm soát mà hôn sâu hơn lần nữa.
Có lẽ nụ hôn này quá tuyệt vời nên từng phút từng giây Vu Hạ cảm thấy như đang bước lên mây, toàn thân nhẹ nhàng bay bổng.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, lâu đến mức cô quên cả hít thở, giống như cơn nghiện khiến người ta sa vào mà chẳng rõ lí do.
Rất lâu về sau Vu Hạ vẫn nhớ rõ buổi chiều thân mật dịu dàng này.
Ngòai cửa sổ mưa vẫn tí tách rơi, mà trong phòng chỉ có tiếng tim đập dồn dập cùng hơi thở đan xen.
–
Cởi bỏ khúc mắc này Vu Hạ cảm thấy tình cảm của hai người thân mật thêm mấy phần.
Sáng hôm sau, lúc Vu Hạ tỉnh dậy Quý Thanh Dư đã ra ngoài, nhưng vẫn mua bữa sáng của quán ăn kia cho cô như bình thường, còn để lại giấy ghi chú nói hôm nay đến phiên anh kiểm tra phòng nên đi trước.
Sau khi rời giường Vu Hạ lấy điện thoại nhắn tin cho anh, biết bây giờ sẽ không nhận được tin nhắn trả lời Vu Hạ cũng không đợi, sau khi gửi xong liền đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Hôm nay Vu Hạ thức dậy sớm hơn bình thường mười phút, vừa kịp ăn sáng xong ở nhà rồi đi làm, đang ăn sáng Vu Hạ nhận được tin nhắn của Tống Dao gửi đến.
[Tống Dao: Mấy ngày nay cậu có rảnh không Hạ Hạ, hai ngày tới tớ có hoạt động nên về Lâm Giang một chuyến, lúc đó tớ đi tìm cậu.]
[Vu Hạ: Ngoại trừ lúc đi làm thì đều rảnh, cậu sắp xếp thời gian rồi báo tớ là được.]
[Tống Dao: Được, đúng rồi, hôm qua Giang Bình Dã nói nhìn thấy cậu ở Nhất trung.]
Dừng vài giây, Vu Hạ mới nhớ tới Giang Bình Dã cũng là một trong số vị khách Quý được mời đến tham dự kỉ niệm trường.
[Vu Hạ: Ừ, hôm qua Nhất trung tổ chức kỷ niệm trường, đài truyền hình bảo tớ qua quay hình rồi phỏng vấn, cậu và Giang Bình Dã hòa hợp rồi sao?]
[Tống Dao:......]
[Tống Dao: Xem như vậy đi, cụ thể lúc gặp cậu tớ sẽ nói rõ, lần này tớ rốt cục cũng không cần bỏ trốn nữa, cũng không phải trốn ở nhà cậu.]
[Vu Hạ: Được.]
Do dự vài giây cô lại cúi đầu giử một tin nhắn qua: [Chờ cậu về tớ cũng có một tin tốt muốn báo cho cậu.]
[Tống Dao: Ok.]
Cũng sắp tới thời gian đi làm nên Vu Hạ không tiếp tục nói chuyện cùng cô ấy nữa, đứng dậy thay quần áo rồi ra ngoài cửa.
Bởi vì hôm qua vừa quay buổi kỷ niệm thành lập trường nên Vu Hạ đã dành cả buổi sáng ngày hôm nay để chỉnh sửa video.
Giờ nghỉ giữa trưa Vu Hạ cầm điện thoại định nhắn tin cho Quý Thanh Dư, cô chưa kịp gõ tin nhắn bên đối diện liền gọi điện tới.
Thấy vậy, Vu Hạ vội trốn vào phòng pha trà.
Nhận điện thoại, giọng nói của người đàn ông truyền qua loa điện thoại: “Đang bận à?”
Trái tim Vu Hạ nhịn không được đập mạnh.
Cô cười: “Không ạ, sao vậy?”
Quý Thanh Dư vắt chéo chân dựa vào ghế, khóe miệng câu lên: “Không có gì, ăn cơm chưa?”
“Ăn rồi.”
Đối diện cúi đầu ‘ừm’ một tiếng, không nói nữa.
Im lặng vài giây Vu Hạ lại cười hỏi: “Anh gọi điện chỉ để hỏi em ăn cơm chưa thôi à?”
Quý Thanh Dư cúi đầu cười khẽ, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn: “Muốn hỏi em tan làm có thời gian đi hẹn hò với bạn trai của em không.”.