Chương 38: Phiên ngoại
"Ba, ba, ba bình tĩnh lại đi, KO đúng là nam thật, nhưng con lỡ thích anh ấy rồi." Hách Mi vốn đang rất phấn khởi dẫn KO về nhà mình, kết quả là vừa về đã thấy ông ba của cậu vác dao phay ra ngoài ngỏ.
Cái tư thế như muốn chém bấy bá con người ta đó báo hại cậu sợ đến mức phải lao ra ngăn ông ba nhà mình lại.
"Tôi bảo cậu mang con dâu về, chứ đâu có bảo cậu dắt con rể về, tránh ra mau."
"Ông Hách, ông Hách ơi là ông Hách, ông lo lắng cho nó làm chi.
Đây đã là chuyện riêng con trai mình thì cho nó tự quyết định đi." Bà Hách vừa cản chồng, vừa khuyên lơn.
"Phải đấy ạ, mẹ con nói đúng, ba à, chuyện này ba không hiểu đâu." Ông Hách nhìn Hách Mi một lúc lâu với cái con mắt hận không rèn sắt thành thép nổi, rồi cũng rút dao lại, xoay lưng quay về.
Bà Hách lia mắt sang cậu một cái: "Con còn không mau chạy vào, lo chạy vô vuốt giận ba con đi."
"Dạ dạ dạ, con đi liền đây." Hách Mi ngay lập tức buông tay KO ra, chạy ù vào nhà.
Bà Hách nhìn qua KO: "KO à, ông Hách nhà bác vậy đấy, thực ra ổng thương xót cho Hách Mi thôi, con phải lo lắng nhiều rồi."
"Không sao cả."
"Con trai, con tên KO à, hay đó chỉ là biệt danh thôi?"
"Trương Bân Bân." Biểu cảm trên mặt KO vẫn lạnh tanh không cảm xúc, nhưng thật ra trong lòng anh căng thẳng vô cùng.
"Trương Bân Bân? Được, con lớn lên đẹp trai lắm, tên cũng hay.
Nếu con và Hách Mi ở bên nhau thì con sẽ cần phải lo cho nó nhiều lắm đấy." Bà Hách nói với KO, đầy nghiêm túc.
KO liếc nhìn bà một cái, gật đầu.
"Tới rồi đây, ăn cơm thôi.
Ôi trời, ông Hách ơi, đừng ở đó tự kỷ nữa, qua đây ăn cơm đi."
Bà Hách bưng bát canh ra, đặt lên bàn, bảo: "Tất cả đều do Bân Bân nấu hết đấy.
Mùi vị có vẻ không tệ, màu sắc trông cũng đẹp mắt nữa."
Ông hất mặt: "Hừ, nhìn thì cũng được, nhưng chắc là nó ngon trăm phần trăm sao."
"Ba ơi, ba không nói câu này được đâu, KO mà nấu cơm là đạt trình như Tam Tẩu luôn rồi đó." Dứt lời, Hách Mi vớ lấy cái cánh gà lên gặm.
Cậu cắn một miếng: "KO nè, vị này là anh học từ Tam Tẩu phải không? Ngon hơn hồi trước nhiều lắm."
KO bưng dĩa thức ăn cuối cùng ra khỏi bếp, để lên bàn rồi nhìn cậu: "Ừ."
"Em nói nè, vị này y hệt như vị Tam Tẩu nấu luôn rồi đó.
Nếu không phải em biết là anh làm thì em còn tưởng là Tam Tẩu tới đây nấu á." Hách Mi lại cúi đầu ăn, KO nhìn cậu khẽ mỉm cười.
Sau khi cơm nước xong, ông Hách gọi KO vào thư phòng.
Hách Mi và mẹ cậu liếc nhìn nhau, rồi cậu khẽ hỏi: "Mẹ ơi, mẹ nói xem ba con có khi nào đánh nhau với KO trong thư phòng luôn không?"
"Nói không chừng, xem dáng vẻ ba con thương xót con thế kia kìa, dám lắm đấy." Bà Hách cười trộm.
"Á, thế không được, con phải lên xem sao."
Nói cái là Hách Mi định đi lên thật, bà Hách nhanh chân chạy tới giữ cậu lại: "Haiz, mẹ đùa với cậu thôi mà, cậu còn chưa rõ ba cậu sao? Ổng mê ăn, mà cơm của KO nấu ngon như vậy, ba cậu đã chịu từ lâu rồi."
Hách Mi ngốc manh ngồi xuống, ngó qua chỗ mẹ mình, bà Hách thấy bộ dạng ngơ ngác của con trai cười rộ: "Ba cậu khi nãy trên bàn ăn là đã ưng rồi, mà vì sĩ diện, nên cứ trơ trơ cái mặt ra.
Ba cậu thương cậu vậy mà, hồi cậu lén thi vào Đại học Trùng Khánh đấy, rốt cuộc ổng cũng có nói gì đâu."
Hách Mi mơ mơ màng màng gật đầu, cuối cùng cậu với KO ra khỏi nhà bằng cách nào thì chính cậu cũng chả rõ.
Khi về đã đến nhà, cậu liền ngồi bên cạnh KO hỏi: "Anh nói gì với ba em thế? Anh nói sao mà ba em thay đổi sắc mặt ngay và luôn vậy?"
"Không gì cả." Nói xong, anh đứng bật dậy vào bếp nấu cơm.
Hách Mi chạy ào tới ôm chầm lấy KO, cậu chỉ vào người anh đầy hung tợn: "Anh...!Anh có nói hay không, còn không là em cho anh đẹp mặt à."
Anh nhướng mày nhìn cậu: "Em muốn làm anh đẹp mặt thế nào đây?"
Hách Mi nhíu mày, hơn nửa ngày trời cậu vẫn chẳng thốt lên được nửa lời.
Đến cuối, cậu quyết định giở tuyệt chiêu làm nũng thần chưởng: "KO ơi, KO à, anh kể cho em nghe đi, em thật sự rất muốn biết mà."
Anh không chịu nổi cảnh Hách Mi làm nũng với mình, đành trả lời: "Thật tình không có gì cả, lúc vào thư phòng, ba em ngồi xuống uống trà, còn anh đứng đối diện.
Rồi một lát sau, ba em nói đồng ý."
Cậu buông tay khỏi anh: "Chỉ đơn giản vậy thôi á?"
"Ừ." KO gật đầu, kế đấy anh vào nhà bếp làm cơm tối, để cậu ở lại một mình.
Sau khi đã kết đôi, anh cũng chẳng khác Tiêu Nại, Vu Bán San hay Khâu Vĩnh Hầu, từ đây bước trên con đường thê nô một đi quên lối về.
Kế tiếp, ta xin dẫn các cô đến với cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của hai người họ.
Phân đoạn một
Hách Mi: "KO ơi, em khát."
KO: "Có đây."
Hách Mi nhìn bóng KO bưng ly trà trong tay: "Cảm ơn anh KO, anh là tốt nhất."
KO: "Còn hơi nóng đấy, chú ý một chút."
Phân đoạn hai (ở công ty)
Hách Mi: "KO ơi, em đói."
KO: "Đợi anh chút, anh sẽ về ngay."
Hách Mi nhìn KO bị ướt vì mưa: "KO, anh giỏi quá, em yêu anh nhất."
KO: "Còn nóng đấy, em mau ăn đi."
Phân đoạn ba
Hách Mi: "KO ơi, cổ em nhức."
KO: "Tới đây."
Hách Mi hưởng thụ bàn tay KO mát xa: "Thoải mái quá, KO ơi, anh lợi hại nhất."
KO: "Còn nhức nữa không?"
Hách Mi: "Đỡ hơn nhiều rồi."
Phân đoạn...
-o0o-
(•Sam•): lâu lâu ghé thăm bộ truyện này, Sam thật hạnh phúc khi thấy mọi người chịu bình chọn nó.
Thế nên Sam nghĩ rằng nên edit một cái gì đó nhỏ nhỏ để cảm ơn mọi người (=^‥^=)