Hạ đỏ

Chương 22
Sau một tuần chăm chỉ học tập, Dư đã thuộc hăm bốn con chữ cái. Út Thêm học nhanh hơn bởi vì trước đây nó đã từng học qua. Tôi bắt đầu dạy hai chị em đánh vần. Trước tiên là vần xuôi. A cờ ac, ă cờ ăc, â cờ âc, rồi o i oi, ơ i ơi, ô i ôi... Càng về sau, không khí buổi học càng mất vẻ nghiêm trang và thay vào đó là sự gần gũi và đầm ấm.
Việc tôi biến mất mỗi buổi chiều chẳng bao lâu khiến Nhạn và Dế chú ý. Một hôm, Nhạn hỏi:
- Chiều hôm qua anh đi đâu vậy ?
Đã chuẩn bị sẵn, tôi đáp tỉnh:
- Tao lên chơi nhà nhỏ Thơm.
Đúng như tôi nghĩ, nghe động tới bà La Sát, Nhạn im re. Dòm mặt nó, biết nó nửa tin nửa ngờ nhưng tôi biết chắc rằng Nhạn sẽ chẳng dám đi gặp nhỏ Thơm để điều tra.
Dế khác Nhạn. Nó chơi thân với nhỏ Thơm. Tôi quên khuấy mất điều đó nên khi Dế hỏi, tôi cũng đáp y như vậy. Vì vậy, tôi bị hố to.
Nghe tôi nói, Dế khịt mũi:
- Anh nói xạo!
Tôi trừng mắt:
- Tao xạo mày làm gì! Không tin mày đi hỏi nhỏ Thơm cho coi!
Dế cười hì hì:
- Cần gì hỏi! Chiều hôm qua em ở chơi trên nhà chỉ chứ đâu!
Câu trả lời của Dế khiến tôi lạnh toát sống lưng. Tôi ấp úng:
- Chiều hôm qua mày ở trển thật hả ?
Dế gật đầu:
- Ừ. Em ở chơi với chỉ suốt cả buổi. Chỉ còn hỏi em sao dạo này anh không lên chơi với chỉ.
Tôi chớp mắt:
- Nó còn hỏi vậy hả ?
- Ừ.
Tôi ngó ra ngoài ngõ, chép miệng:
- Khi nào gặp nó, mày nói là dạo này tao bận.
Dế dòm tôi lom lom:
- Anh bận gì vậy ?
Tôi nhún vai:
- Tao bận gì kệ tao, mày hỏi làm gì!
Dế ranh mãnh:
- Anh không nói, em cũng biết!
Tôi giật thót:
- Mày biết gì?
Dế nheo mắt:
- Biết dạo này anh hay xuống xóm Miễu chứ biết gì!
Tôi không giấu được vẻ kinh ngạc:
- Ai bảo mày vậy ?
- Cần gì ai bảo! Nhìn hai ống quần của anh dính đầy cỏ may là em biết liền. Ở làng này, chỉ có trảng cỏ dẫn xuống xóm Miễu là có cỏ may thôi.
Phát hiện của Dế khiến tôi bàng hoàng. Và tôi không thể không thán phục nó. Ở làng Hà Xuyên quê kiểng này, Dế là một nhân vật đặc biệt. Nó không giống những đứa trẻ khác. Dế thông minh và quỉ quái. Nếu sống ở thành phố, chắc chắn Dế sẽ là một học sinh ưu tú. Và với óc nhận xét tinh tế của mình, lớn lên hẳn nó sẽ trở thành một thám tử tài ba không thua gì những nhân vật tôi đã xem trong phim.
Dế cắt đứt những suy nghĩ viển vông trong đầu tôi:
- Sao, em nói đúng không?
Tôi thở dài:
- Đúng.
- Anh xuống đó chi vậy ? - Dế hỏi tiếp.
Tôi nghiêm mặt:
- Mày hứa mày giữ bí mật, tao mới nói.
Dế liếm môi:
- Em hứa. Rồi, anh nói đi!
Tôi kề sát miệng vào tai Dế, hạ giọng:
- Tao đi do thám.
- Do thám?
- Ừ. Do thám tụi thằng Dư. Xem thử tụi nó đang tính giở trò gì với tụi mình.
Dế thắc mắc:
- Vậy việc gì phải giữ bí mật?
Tôi hừ mũi:
- Mày ngốc quá! Không giữ bí mật, tụi nó biết tụi nó cứa cổ tao liền.
Dế gãi cằm:
- Thì giữ bí mật với tụi nó thôi! Còn với anh Nhạn, anh Thể...
Tôi nóng nảy cắt ngang:
- Với ai cũng phải giữ bí mật hết! Thường những chuyện quan trọng như thế này, người ta giấu cả phe mình. Cái đó gọi là bí mật tuyệt đối, mày hiểu không?
- Hiểu.
Dế gật đầu và mỉm cười nhìn tôi. Không hiểu sao nụ cười tươi như hoa của nó khiến tôi cảm thấy lo lo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui