Hạ Gục Tể Tướng

Tuy rằng thời tiết đang ở đầu hạ, mặt trởi buổi sáng đã có vẻ nóng
bức. Điều này làm cho Phạm Dương Triệt thân thể vốn không tốt sắc mặt
trở nên tái nhợt. Nhưng, hắn không có thể hiện ra ngoài. Hắn không muốn
trước mặt Phó Vân Kiệt tỏ ra là mình yếu đuối.

Đôi mắt sáng nhìn hắn, chú ý tới gương mặt tuấn mỹ kia đang tái nhợt
cùng có một tầng mồ hôi mỏng, nàng thở dài. Rồi sau đó, nàng nhẹ nhàng
điều khiển, làm cho con ngựa đen dưới thân tăng tốc độ lên.

Mặt trời đã khuất, đoàn người cuối cũng cũng đến chỗ binh doanh của
quân Phó gia trong Nham thành. Ở trong một vùng nói trống trại, có vô số lều trại được dựng lên.

Phạm Dương Triệt mắt mang khiếp sợ nhìn hướng phía trước thấp cao có vô số lều trại kia.

“Tu – ” Bỗng nhiên một tiếng kèn vang lên, cắt đứt vẻ giật mình của hắn.

Đây là tiếng kèn thông báo cho binh lĩnh ta đã tới.” Đôi mắt sáng nhìn binh doanh phía trước giải thích.

Vài phút sau, đoàn người tới đón bọn họ đã đến cửa binh doanh. Phó
Vân Kiệt nhanh chóng xuống ngựa. Nàng vốn định giúp Phạm Dương Triệt,
nhưng mà nhìn thấy trên gương mặt tuấn mỹ tái nhiệt kia là sự quật cường đành phải để cho hắn tự làm.

Phạm Dương Triệt cẩn thận xuống ngựa, lúc xoay người nhìn thấy một
thân hình cao lớn, màu da ngăm đen, diện mạo nam tử tuấn lãng mang theo
mười mấy binh lính tiến lại gần đây.

“Phó tướng quân, ngài đã đến rồi!”

Trên mặt nàng hiện lên vẻ tươi cười sáng lạn : “Ha ha, ta là đặc biệt tới nhìn các ngươi có lười biếng hay không?”

“Yên tâm, một lát xem duyệt binh ngài sẽ biết ta có lười biếng hay không.” Trên mặt nam tử ngăm đen kia hiện ra sự sự tin.

Lúc này, tên nam tử cũng chú ý và đánh giá Phạm Dương Triệt.


Theo tầm mắt của hắn, Phó Vân Kiệt cười rồi giới thiệu hai người bọn
họ: “Trọng Phi, hắn là Lý Triệt, tương lai là một người quan trọng đối
với ta.” Nói đến câu cuối, đôi mắt sáng mang theo một tia nóng rực nhìn
về phía Phạm Dương Triệt.

Gương mặt tuấn mỹ tái nhợt hiện lên một vệt đỏ ửng, hắn lựa chọn coi như không thấy tình cảm trong mắt nàng.

Hành động của hai người tiến vào trong mắt Lý Trọng Phi, khuôn mặt ngăm đen hiện lên rất nhanh một tia ảm đạm.

“Triệt, hắn gọi Lý Trọng Phi, là đội trưởng đắc lực của ta, là bằng
hữu tốt nhất của ta.” Gương mặt màu da lúa mì hiện lên vẻ kiêu ngạo.

Gương mặt ngăm đen rất nhanh hiện lên một vẻ sáng ngời.

“Trọng Phi, binh lính chuẩn bị tốt không?” Trong đôi mắt sáng hiện lên một tia hưng phấn.

“Đã chuẩn bị thỏa đáng, Phó tướng quân mời!” Nói xong, Lí Trọng Phi dẫn đầu đi về phía giáo trường.

Phó Vân Kiệt lén lút đi đến phía bên phải Phạm Dương Triệt, lợi dụng
dáng người cao gầy che khuất một ánh chút ánh sáng mặt trời cho hắn:
“Triệt, ngươi nói một chút hiểu biết về Phó gia quân đi.”.

Phạm Dương Triệt thoáng nhìn người bên cạnh, cuối cùng vẫn lựa chọn
đem hiểu biết của mình nói ra: “Phó gia quân tổng cộng có năm vạn, bộ
binh bốn vạn, kỵ binh một vận. Phó gia quân sức chiến đấu là mạnh nhất ở Cảnh quốc, có thể lấy một địch mười. Nham thành bởi vì có Phó gia quân
bảo vệ mới có thể phòng thủ trở nên kiên cố.”Sức chiến đấu của Phó gia
quân cũng có rất nhiều quyền thần muốn biết. Những lời này, hắn cũng
không nói ra.

“Lấy một địch mười?!” Lông mày anh khí ( khí khái, có khí chất anh hùng) nhíu lại: “Người ta nói tung tin vịt là khuyếch đại sự thật, xem ra là giả.”

Thông minh như Phạm Dương Triệt sao lại không nghe ra lời nói ẩn ý
của nàng. Đôi mắt đen chứa đầy khiếp sợ, quay đầu nhìn gương mặt tràn

đầy tự tin kia.

“Binh không cần nhiều, cần tinh ( ở đây là tinh anh, giỏi).
Thay vì hàng năm bắt buộc trai tráng nhập binh còn không bường huấn
luyện tướng sĩ lấy một địch mười, thậm chí có thể đich một trăm tinh
binh ( binh lính được huấn luyện hơn binh thường). Số lượng binh
lính ít, tương ứng với số binh khí yêu cầu sẽ ít đi. Cái này có thể tiết kiệm tiền bạc cũng có thể đem nhưng binh khí mà binh lính được trang bị đổi thành tốt nhất.Đến giáo trường rồi?” Trên khuôn mặt anh khí kia
hiện ra vẻ tự hào.

Theo tầm mắt của nàng, hắn nhìn thấy một màn rung động lòng người:
Chỉ thấy trên giáo trường rộng lớn kia giờ phút đang đứng đầy hơn một
vạn binh lính đang mặc khôi giáp màu bạc, tay cấm vũ khí. Trên người
binh khí tỏa ra một luồng sát khí khiến hắn không tự chủ mà toát ra mồ
hôi lạnh.

“Những binh lính đều là từ những sư đoàn rút ra một đội.” Nàng cảm
thấy sự nghi hoặc của hắn, liền giải thích: “Ta đem năm vạn binh lính
chia làm năm sư đoàn, từ năm sư đoàn tạo thành từng trung đoàn, mà từng
trung đoàn này phải từ bốn đại đội tạo thành, mà từng đội lại do mười
tiểu đội tạo thành.” Biên chế quân đội này, là nàng áp dụng biên chế
quân đội ở hiện đại.

“Chia nhỏ lực lượng này có một điểm tốt, mỗi binh lính đều có thể có
cơ hội lên làm người lãnh đạo, như vậy có thể trở giúp thêm một phương
diện nữa cho bọn họ. Mặt khác, dù thân là tướng quân ta không thể chỉ
huy bọn họ, bọn họ cũng sẽ không tự loạn trận tuyến.” Binh lính cổ đại
chỉ biết huấn luyện mù quáng, quyết định chỉ ở một người đứng đầu. Chỉ
cần người đứng đầu bị chết hoặc bị thương, quân đội sẽ bị ảnh hưởng.
Trong đó quan nhất chính là tướng quân lãnh đạo binh lính. Trên chiến
trường, bình thường tướng quân đều đứng ở nơi cuối cùng chỉ huy. Nếu
tướng quân bị quân địch giết chết, như vậy quân đội liền mất đi đầu rồng ( kẻ lãnh đạo), sẽ lập tức hỗn loạn. Biên chế quân đội tài tình như vậy có thể tránh cho tình huống này phát sinh.


Trên gương mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ suy nghĩ sâu xa.

Phó Vân Kiệt thấy thế, cũng không quấy rầy hắn, thả người nhảy xuống, phi thân đến trên đài.

Lí Trọng Phi có điểm ngạc nhiên nói: “Tướng quân.”

Phó Vân Kiệt thoáng khởi động một chút, cười nói: “Trọng Phi, ta đã
lâu không chỉ huy binh lính, có chút ngứa tay. Hôm nay để cho ta thỏa
mãn đi!” Nói xong, nàng liền đoạt lý tinh kỳ trong tay Lí Trọng Phi.

Binh lính phía dưới nhìn thấy Phó tướng quân mà mình sùng bái tôn
kính tự mình chỉ huy, nhất thời vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nín thở chờ
đợi.

Nàng dẫn đầu giơ lên cao một cái bạch kì. ( cờ màu trắng không phải cờ hàng nha)

Chỉ thấy binh lính đang sắp hàng chỉnh tề bắt đầu đi về phía bên
trái. Nhất thời, giữa giáo trường xuất hiện một khoảng rộng mênh mông.

Nàng hạ bạch kì xuống, binh lính bắt đầu cầm lấy vũ khí, cước bộ
chỉnh tề nện bước hướng về phía bên phải. Một đội có hai trăm binh lính, từng đội xếp hàng chỉnh tề vô cùng đi về phía bên phải.

Đội hình cưỡng bộ chỉnh tề như thế, vững vàng như thế làm khuôn mặt của Phạm Dương Triệt không dấu được sự khiếp sợ.

Nàng giơ cao hoàng kì (cờ màu vàng), chỉ thấy binh lính binh sĩ đứng
phía bên trái động tác chỉnh tề cầm lấy trường thương trong tay cùng hét lớn một tiếng rồi đâm ra.

Tiếng người la hét phấn khích làm sắc mặt hắn càng thêm khiếp sợ.

Hai tay nàng bắt đầu sử dụng hai cờ, chỉ thấy binh lính bắt đầu buông trường thương trong tay mình, rút cung ở bên hông, tiếp theo rút ra mũi tên ở trong túi tên trên lưng.

Trong lúc này, hắn thấy binh lính tham gia duyệt binh động tác nhanh chóng đứng thành hàng một trăm người chuẩn bị bắn tên.

Khi hai cờ hạ xuống, một trăm binh lĩnh bên phải bắt đầu ngay ngắn
bắn tên trong tay về phía mục tiêu. Sau khi bọn họ bắn sau, lập tức lui
về phía sau một bước chuẩn bị lên tên luân phiên bắn, tiếp theo một đội
binh lính bắt đầu bổ về hướng bắn tiên. Cứ lên xuống như vậy, mưa tên

căn bản không có bị gián đoạn quá.

Mồ hôi lạnh bắt đầu rơi xuống trên gương mặt tuấn mỹ : Rốt cuộc sức
chiến đấu này đáng sợ đến mức nào đây? Ở dưới trận mưa tên như thế, chỉ
sợ không còn một đội quân nào còn có thể sống được. Còn cả tầm bắn thật
đáng sợ. Tầm bắn xa của cung chỉ có thể ở khoảng một trăm bước chân đến
một trăm năm mươi bước thôi. Cho dù người trời sinh có sức khỏe hơn
người, cũng không có khả năng bắn ra mũi tên vượt qua hai trăm bước
chân. Nhưng mà, căn cứ từ những gì hắn nhìn thấy, những đợt tên này của
những binh lính ít nhất là bă trăm bước. Mồ hôi lạnh bắt đầu chảy dọc
theo gương mặt nhỏ. Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao Phó Vân Kiệt nói lời
đồn là giả. Hiện tại nhìn thấy, chỉ sợ Phó gia quân này có thể đạt tới
một địch năm mươi binh bộ.

Trên hai gò má của Phó Vân Kiệt đỏ ửng vì hưng phấn : Mặc kệ nàng đã
duyệt binh bao nhiêu lần, mỗi khi nhìn thấy khung cảnh như vậy vẫn là
khó có thể giữ tâm tình bình tĩnh. Hai tay nàng bắt đầu vung qua vung
lại hai mặt của lá cờ.

Binh lính rất trật tự đi sang hai bên, đem khoảng giữa sân tặng cho
đội cơ binh có cơ hội thể hiện. Trăm con ngựa khí thế ngẩng cao đầu. Kỵ
mượn nhanh chóng siết chặt dây cương trong tay, kiên nhẫn chờ đợi.

Phó Vân Kiệt hai tay dùng sức hạ xuống, thở dốc nhìn những chú ngựa đã muốn chạy.

Chỉ thấy ngựa ở trong giáo trường chạy nhanh trên đường, kỵ binh thể
hiện kỹ năng cưỡi ngựa của mình, hoặc nằm hoặc nghiên xuống bên sường
ngựa hoặc trượt xuống phía dưới của thân ngựa, đợi khi định hình được vị trí, bọn họ đều lấy tên lắp vào cung, đem tên bắn về phía hồng tâm.

Biểu tình trên mặt lúc này của Phạm Dương Triệt chỉ có thể dùng trợn
mắt há mồm để hình dung. Dù sao, ở Cảnh quốc kỵ binh rất lạc hậu có được đội kỵ binh như thế thì phải biết có ý nghĩa trọng đại gì, thân là Tể
tướng so với ai hắn cũng đều biết rõ ràng. Ý nghĩa này là kỵ binh của
Cao quốc không thể uy hiếp đến Cảnh quốc, biên cảnh ( biên giới) cũng sẽ được yên ổn, dân chúng không cần phải gặp cảnh chiến loạn.

Cuối cùng, sau trận duyệt binh chấn động lòng người mặt trởi ở trên
không trung hạ dần xuống kéo màn đêm che phủ. Binh lĩnh đều đứng thẳng.
Trật tự như vậy, yên lặng như vậy. Biểu hiện này đều thể hiện quân đội
được huấn luyện rất nghiêm chỉnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận