Ha Ha, Phụ Thân

Gia Anh, một trong hai trường học nổi tiếng nhất thành phố S. Một trường khác chính là Thánh Anh học viện.

Kì thật hai trường học đều là sản nghiệp của Hồng thị, sở dĩ tách ra làm hai bởi vì Thánh Anh học viện chính là học viện dành cho Quí tộc chính cống, mi phải là nhà có tiền thì mới có thể mơ vào học trong đó, cho nên Thánh Anh cũng chính là một trường học rất có chất lượng, bởi vì tất cả vốn là thuộc về hai thế giới, trong nhà chỉ cần có tiền, mặc kệ mi xài như thế nào, chỉ cần không cần đến trường vung tiền là được, y như là ở đây không cần xài tiền vậy đó. Bất quá, may mắn là trong Thánh Anh toàn là những người chuyên tâm học tập.

Cũng giống như Thánh Anh, Gia Anh tốt hơn nhiều lắm, đó là chỗ có tiền cũng chưa chắc có thể vào được, mặc kệ mi có nhiều tiền hay không, nhưng mà nếu như thành tích không thể vượt qua tiêu chuẩn của bọn họ, như vậy thì thì mi nhất định không thể vào đâu. Mà Dạ Hoằng này thì chả có bất cứ thành tích nào thì làm sao vào vậy? Được như vậy chính là nhờ vào ông anh trên danh nghĩa của Dạ Hoằng – Dạ Tường.

Dạ Tường là người có thành tích tốt nhất trung học năm kia, tất cả giáo viên đều phải nể mặt hắn, dù sao Gia Anh chính là trường học tốt nhất thành phố S, cho nên Dạ Tường có thể nói là có thành tích cao nhất của thành phố này. Dạ Tường nói hắn có một đứa em trai muốn tới học, hắn sẽ hỗ trợ. Trường học dưới uy bức của Dạ Tường, không thể không đáp ứng. Bọn họ lúc đầu nghĩ, nếu là em trai của Dạ Tường, thành tích cũng không đến mức nào đâu, nhưng mà sau khi nhìn hồ sơ của y, mọi người cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, bởi vì Dạ Hoằng không có bất cứ ghi chép học tập nào cả. Nhưng mà sau đó hội đồng cũng đồng ý. Rất hiển nhiên, mấy người trong hội đồng chắc chắn là có quan hệ với mỗ rồi, dưới hai tầng áp lực, giáo viên cũng phải đáp ứng, Dạ Hoằng chính thức nhập học.

Gia Anh mỗi khối đều có hai mươi lớp, nhưng mà sỉ số mỗi lớp mỗi lớp không đều nhau, lớp 1 là khá nhiều người, rồi tới mấy lớp ở giữa thì ngày càng đông, nhưng tới lớp cuối cùng, thì số người ít xỉn. Mà nguyên tắc chia lớp chính là dựa trên thành tích, mỗi lớp tương ứng với một thành tích khác nhau, mà mỗi tháng kiểm tra có thể có cơ hội đổi lớp, có thể lên hoặc xuống. Hơn nữa điều kiện học tập của mỗi lớp đều giống nhau, giáo viên cũng không quản thành tích của mi là tốt nhất hay có bao nhiêu ngu ngốc. Nhưng mà tất cả những gì giáo viên dạy mọi người đềuhiểu, nếu có cái gì thắc mắc tất cả mọi người đều có thể hỏi sau giờ học, hoặc là tan học đến phòng giáo viên mà hỏi, mà ở phòng giáo viên trên cơ bản chính là những giáo viên chuyên nghiệp, bọn họ có thể bằng tốc độ nhanh nhất giải quyết những vấn đề của học sinh. Đây là phương pháp dạy học của Gia Anh, chủ động học tập.

Hôm nay vốn là ngày khai giảng, không ít xe tư nhân dừng trước cổng trường học, dù sao học phí ở đây cũng không tới mức nằm ở trên trời, nhưng cái gì cũng có cái giá của nó. Sở dĩ học phí cao như vậy vẫn có người đâm đầu vào học, đó là bởi vì nơi này được những công ti lớn đầu tư, bọn họ thường thường ở đây lựa chọn nhân tài cho công ti, cho nên ở chỗ này đạt được thành quả, như này sau này làm cái gì cũng đều không cần lo lắng.

Trong một đống xe riêng dừng trước cổng trường, một loạt xe màu đen, loại xe này hầu như gia đình nào cũng có thể mua được. Dạ Hoằng chậm chậm từ trên xe đi xuống, mặc dù kĩ thuật của tài xế không tồi, nhưng mà bởi vì không phải mấy hiệu xe y nổi tiếng y vẫn thường đi, ghế ngồi không có êm, hơn nữa đây là xe mới, mùi bên trong không tốt chút nào, cho nên thói quen lên xe là lăn ra ngủ của Dạ Hoằng hôm nay không có thực hiện được, cứ thế trợn mắt nhìn phong cảnh bên ngoài.

Một tuần trước Hồng Tiêu nói cho y biết y cần tới trường này đi học, hơn nữa Dạ Hoằng cũng không có được tiết lộ thân phận của mình, Hồng Tiêu nói với con, cứ xem như là một gia đình bình thường, Dạ Hoằng cũng hiểu không có vấn đề gì, y cũng muốn thử trải qua cuộc sống như vậy, cho nên y cũng đồng ý, hơn nữa không phải Dạ Tường cũng ở chỗ này sao? Y không cần phải lo lắng gì cả.

Tài xế chở Dạ Hoằng đi đến kí túc xá.


Kí túc xá trường này không sắp xếp phòng ở theo lớp cố định mà là cứ ai đến trước thì sắp trước. Hơnn nữa vốn là hai tòa nhà năm tầng, một cho nam sinh, một cho nữ sinh. Trong mỗi nhà tập thể đều có bốn phòng một sảnh, một bếp. Mỗi phòng hai người ở.

Bởi vì chú Phúc đã báo danh từ sớm cho Dạ Hoằng, cho nên phòng của Dạ Hoằng ở ngay Phòng 1, tầng 1, giường cũng số 1 luôn. Hai ngày trước chú Phúc cũng có nói Dạ Hoằng sẽ ở chung với 1 người khác, chuyện này Dạ Hoằng không có phản ứng gì, Hồng Tiêu cũng không có gì, bởi vì bọn họ lúc trước đều là mỗi người một phòng, cũng chính vì nguyên nhân này, Hồng Tiêu mới cảm thấy Gia Anh tốt hơn Thánh Anh, dù sao Thánh Anh cũng rất khoa trương, kí túc xá gì mà ai cũng có thể tự lựa chọn phòng cho mình, lại có thể đổi ý mỗi ngày, Dạ Hoằng như vậy, không khéo cái đám ăn chơi trác táng sẽ tranh nhau được ở bên cạnh Dạ Hoằng. Mặc dù bản lãnh Dạ Hoằng có thể làm cho bọn đó bỏ cái ý định chết tiệt kia ra khỏi đầu, nhưng khó đảm bảo là Dạ Hoằng không bị làm phiền hù cho bỏ chạy. (Em nói Hồng Tiêu, anh đọc sách cho nhiều để làm gì, dân cư mà tưởng nhiều như gạo quơ đâu cũng có sao. Vất vả!)

Nhưng Hồng Tiêu lúc thấy Dạ Hoằng nhìn mình, Hồng Tiêu cũng không nói gì thêm nữa, dù sao đương sự cũng không nói gì. Kì thật Dạ Hoằng không có nói cái gì là bởi vì, y trước kia mỗi lần đích thân đi ra ngoài nhiệm vụ, thường thường ở cùng với Dạ Tường chung một nhà, mặc dù phần nhiều là khi y làm việc ở vùng hẻo lánh, hay là phải thuê phòng bên ngoài.

Dạ Hoằng vừa đi, vừa đang nghĩ về chuyện xảy ra ở nhà tối hôm qua.

Tối hôm qua, Dạ Kì đưa đến tất cả hồ sơ của giáo viên trong Gia Anh. Hồng Tiêu nhìn một nùi đồ đạc ấy, không khỏi cảm khái tác phong nhanh chóng của Dạ Kì, xem một chút còn thấy cả người ta thích ăn cái gì cũng điều tra nhất thanh nhị sở, mà tài liệu về bảy tám nam sinh sẽ ở chung một khu với Dạ Hoằng lại càng làm cho Hồng Tiêu trố mắt đứng màn hình, ngay cả trên người có bao nhiêu vết thương, tổ tông tám đời cũng điều tra được rõ ràng không sót một mống. Hồng Tiêu thật sự nhìn không ra được mấy cái đó có tác dụng gì, câu trả lời của Dạ Kì làm cho Hồng Tiêu chỉ biết câm nín.

“Mấy ngày nay rất rảnh rỗi, biết chủ nhân cần đi học, tiện thể xem một chút mấy người này có cái gì thú vị không đó mà. Dù sao cũng điều tra, nhân tiện thì đem mớ tài liệu qua đây! Hơn nữa người ta nhớ chủ nhân rồi.” Đây là trả lời của Dạ Kì.

May mà Hồng Tiêu được dạy dỗ tốt, bất quá ở đây Hồng Hàn ở đây thì không có nhẫn nại được, đứng lên chuẩn bị mắng cho Dạ Kì một trận, nhưng mà bị Dạ Tường kéo lại, Dạ Tường thản nhiên nói: “Cô lần này bất quá chỉ điều tra có những người mới nhập học với giáo viên thôi, vậy mà cũng mất nhiều thời gian như vậy, Dạ Kì thụt lùi rồi.”

“Cái gì? Trước kia em cũng đã điều tra qua?” Nghe được Dạ Tường nói vậy, Hồng Hàn kích động hỏi. Mà Dạ Hoằng cũng chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Dạ Kì.


“Uh! Năm ngoái cô ấy mượn mấy thứ này cho em.”

“Ke ke!” Dạ Kì xoắn xoắn tóc mình cười cười, kì thật cô cũng không muốn đâu, nhưng mà chuyện tình lần này cũng không thể trách cô, nhưng mà Dạ Kì không thể nói, vậy thì mặt mũi còn biết để đâu, động tác có hơi chậm một tí, không có cái gì nghiêm trọng.

“Kì Kì, thương thế của cô không cần lo sao!” Dạ Hoằng lạnh lùng phán một câu.

“Ngài làm sao mà biết được?” Dạ Kì kinh ngạc nhìn Dạ Hoằng.

“Tư thế bước đi của cô rất kì cục! Còn có mùi máu.”

“Ke ke ~~~~ Chủ nhân lần này cậu sai rồi! Phụ nữ mỗi tháng đều có vài ngày trên người có mùi máu tươi nha! Về phần tư thế bước đi rất quái lại ~~~~ ” không có chờ Dạ Kì nói xong. Hồng Hàn liền chen ngang vào.

“Chuyện đó là bởi vì trên người có thêm một ít đồ đó mà! Ha ha ~~~” Hồng Hàn vốn trước giờ không biết làm thế nào để chỉnh Dạ Kì, lần này bắt được cơ hội làm thế nào mà bỏ qua cho Dạ Kì chứ.


“Anh ~~~~” Dạ Kì tức giận trừng mắt nhìn Hồng Hàn, đảo mắt suy nghĩ, như vậy cũng tốt, mở miệng nói: “Anh lắm mồm như vậy làm gì!”

“Vậy trên cổ như thế nào lại có máu bầm.” Dạ Hoằng tiếp tục nói.

Thật ra Dạ Kì hôm nay mặc chính là một bộ đồ cao cổ, nhưng mà bây giờ còn rất nóng, nếu như mặc cổ áo hơi cao đã bị người khác nghĩ rằng não có vấn đề rồi, bất quá may cũng có thể che lại được một dấu vết, nhưng mà Dạ Hoằng lại thấy được, bởi vì lúc Dạ Hoằng từ trên lầu xuống nhìn thấy Dạ Kì đang đứng dưới cầu thang, mà từ góc độ đó, cái gì Dạ Kì muốn che khuất đi đều hiện lên rõ mồn một dưới mắt Dạ Hoằng.

“Cái kia ~~~ cái kia là do muỗi cắn!” Dạ Kì chối đây đẩy.

“Oh” Dạ Hoằng buồn chán đáp một câu.

Bất quá trải qua nhiều vấn đề như vậy, mấy người khác cũng rõ ràng Dạ Kì rốt cuộc có chuyện gì, chỉ là phản ứng của Dạ Hoằng đúng là khó nói mà, bất quá Dạ Kì biết Dạ Hoằng nhất định sẽ không biết rõ, bất quá y không có hỏi nữa thì tốt rồi. Tối thiểu trước mặt Dạ Hoằng, vẫn cần bảo vệ mặt mũi a.

Mà Hồng Hàn nghĩ chính là, không biết tên nào chán sống thật là dũng cảm muốn con tắc kè bông này a!

Bất đồng với ý nghĩ của Hồng Hàn, Dạ Tường nghĩ chính là, Dạ Hoa rốt cuộc đã đem nha đầu này ra ăn tuốt rồi.

Mà Dạ Kì có lẽ là cảm giác bị bêu xấu, cũng sớm rời khỏi Hồng gia. Khi Dạ Kì đi rồi, Dạ Hoằng cũng cầm lấy hồ sơ Dạ Kì đem tới về phòng xem, cuối cùng là Hồng Tiêu đi lên nhắc Dạ Hoằng đi ngủ, Dạ Hoằng mới tắt đèn ngủ. Mà Hồng Tiêu cũng không có quay trở về phòng của mình.

Dạ Hoằng đi tới trước cửa phòng ngủ của mình, tài xế đem chìa khóa đưa cho Dạ Hoằng, còn mình thì trở về.


Mở cửa phòng ra, không có gì bất ngờ cả, trong phòng có vài người đứng ngồi lố nhố, thoạt nhìn cũng chỉ có ba người là học sinh, còn những người khác thì là người lớn trong gia đình, Dạ Hoằng cầm theo túi xách nhỏ, đi đến phòng số 1. Bên trong túi xách cũng chỉ có một cái laptop cùng điện thoại di động. Những đồ dùng khác của y, chú Phúc trước đó mấy ngày đã đem tới, sắp xếp trong phòng của y rồi.

Cho đến khi Dạ Hoằng đi vào trong, người trong phòng mới có phản ứng. Vừa mới rồi bọn họ đều bị hình dáng của Dạ Hoằng hấp dẫn. Bất quá sau này cũng sẽ thường nhìn thấy Dạ Hoằng, chắc cũng không tới nỗi như vậy nữa.

Đi tới phòng, trong phòng đã có một người rồi. Nhìn thấy Dạ Hoằng đi vào, liền ngồi dậy.

“Tôi là Lam Vũ! Sau này chúng ta chính là bạn cùng phòng!” Cười ha ha rồi nói, thiếu niên cười rộ lên nhìn rất ngọt ngào.

“Dạ Hoằng.”

Lam Vũ:

Nam sinh năm nhất.

Là thiên tài trời sinh đã gặp qua là không thể quên, thích ăn ngọt.

Ngoài ra: Là cô nhi, được Lam gia nuôi dưỡng, bất quá bản thân hắn cũng không biết. Khi còn bé bị mẹ nuôi ngược đãi, vì thế chán ghét giới nữ, người hắn yêu chính là cha nuôi, bất quá bởi vì hắn cho rằng đó là cha cho nên hết sức mâu thuẫn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận