Ha Ha, Phụ Thân

Mơ mơ màng màng mở mắt ra, đập vào trong mắt chính là khuôn mặt tuấn mĩ của cha.

Nhìn kĩ xem, thật sự không biết dùng từ gì để hình dung, rõ ràng là người cũng đã ba mươi mấy tuổi rồi, nhưng mà mặc kệ thế nào, cũng không giống như là người đã ngoài ba mươi, nói hắn hai mươi bốn chắc cũng có người tin.

Ngẫm lại, hình như Hồng Hàn cũng không có lộ ra vẻ già gì cả.

Dạ Kì nói bọn họ có phương pháp đặc biệt? Như vậy phương pháp kia có hại gì không?

Trong lúc Dạ Hoằng còn đang tự hỏi, Hồng Tiêu cũng dần dần tỉnh lại, nhìn người ở trong lòng, có chút cúi đầu, chắc là đang suy nghĩ gì đó.

“Suy nghĩ gì vậy?” Hồng Tiêu đột nhiên mở miệng.

Lời nói thình lình nhưng mà không có làm cho Dạ Hoằng bị giật mình.

Chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Hồng Tiêu: “Cha nhìn tại sao lại không thấy già?”

“Cái này à! Đương nhiên là do cha con biết cách bảo dưỡng tốt nha!” Cười hì hì nói.

Dạ Hoằng trở mình mắt trợn trắng, chuẩn bị đứng dậy.

Nhìn thấy động tác này của Dạ Hoằng, Hồng Tiêu kinh ngạc quên tuốt định hỏi Dạ Hoằng học động tác này của ai, để cho Dạ Hoằng đi vào phòng tắm mất tiêu.

Mà Hồng Tiêu mãi cho đến khi ngồi vào bàn ăn sáng vẫn chưa có phản ứng trở lại, cái này làm cho cổ họng chú Phúc sáng nay không thể thoải mái.


“Khụ khụ, khụ khụ ~~~”

Trên bàn ăn vang lên một trận ho khan, Dạ Hoằng từ lầu hai đi xuống, nhìn thấy Hồng Tiêu vẫn còn mặc áo ngủ, ngồi ở trước bàn ăn, chú Phúc đứng ở một bên thì giả bộ ho.

“Cha, cha có phải quên cái gì rồi không?” Thật sự là nhìn không được mà, Dạ Hoằng tốt bụng nhắc nhở.

Dạ Hoằng chán ghét mấy cô giúp việc trong nhà này, hai tròng mắt bọn họ cứ thường thường quét đến chỗ Hồng Tiêu. Mặc dù Hồng Tiêu có mặc áo ngủ, nhưng mà áo ngủ làm bằng lụa tơ tằm, loáng thoáng có thể nhìn thấy cơ bụng của Hồng Tiêu. Hơn nữa nguyên nhân là vì chưa có sửa sang lại Hồng Tiêu đã đi xuống dưới, có vài cái nút còn chưa có cài tốt, cho nên có thể nói, nửa người trên của Hồng Tiêu hoàn toàn lồ lộ ra ngoài.

“Oh! Được rồi, con không nói cha cũng quên!” Như mới tỉnh lại từ trong mộng, Hồng Tiêu liền đứng lên.

May mà, còn có tiểu thiếu gia ở đây, nếu không không biết mọi chuyện rồi sẽ thành cái gì nữa. Hồng Phúc thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù trước kia buổi sáng thiếu gia cũng có điểm mơ hồ, nhưng mà không có tới trình độ cỡ này nha! Hôm nay làm sao vậy, bất quá bây giờ tốt rồi, thiếu gia rốt cuộc cũng tỉnh lại.

Nhưng mà?????

“Sáng nay con trợn trắng mắt, con tại sao có thể đối xử với cha con như vậy chứ?” Trịnh trọng giáo huấn hành động lạ của Dạ Hoằng, bất quá một chút uy nghiêm cũng chẳng có a.

“Còn nữa, con học cái đó ở đâu ra vậy!”

“Con nói cha à, cha chính là muốn nói cái này với con?” Lần thứ hai nhắc nhở Hồng Tiêu, dùng hai tròng mắt cảnh cáo mấy cô giúp việc không biết nghe lời.

“Đúng vậy! Còn có chuyện gì sao? Con đừng đánh trống lảng! Cha hỏi con, con còn chưa có trả lời đâu!” Hồng Tiêu vẫn không có buông tha chuyện vừa rồi.

“Con học theo Lam Vũ.” Nhìn thấy tất cả nữ giúp việc trong phòng ăn đã rồi đi, Dạ Hoằng ngồi vào bên cạnh Hồng Tiêu, cầm lấy muỗng trên bàn bắt đầu ăn cháo.


“Lam Vũ? Cái cậu bạn học đáng yêu của con đó hả?” Cũng không tệ lắm, xem ra để cho Dạ Hoằng đi học chính là quyết định đúng đắn mà.

Hồng Tiêu lúc này mới cúi đầu nhìn thấy mình đang mặc cái gì.

Cười cười tự giễu, xoay người chuẩn bị lên lầu.

“Rốt cuộc cũng chú ý tới rồi.”

“Cũng không phải tại con sáng hôm nay làm cha bị đả kích rất lớn sao. Con cũng không phải không biết, cha của con buổi sáng lúc rời giường đầu cũng có hơi hơi không tỉnh táo.” Hồng Tiêu cười trả lời.

Nhìn Hồng Tiêu sau khi lên lầu, Dạ Hoằng lần nữa mở miệng: “Chú Phúc, tôi không muốn người khác bàn ra tán vào.”

Nghe thấy Dạ Hoằng nói, Hồng Phúc đầu tiên là lặng đi một chút, sau đó gật đầu trả lời: “Vâng ạ, tiểu thiếu gia.”

Tiểu thiếu gia đúng là so với thiếu gia còn lợi hại hơn, bất quá hai nha đầu hôm nay đã nhớ rồi, tiểu thiếu gia đã nhắc nhở hai lần, vậy thì nha đầu kia chính là không thể lưu lại. Xem ra lần sau phải đến ám bộ tìm người mới rồi. Đây là lần tham đổi người làm thứ mấy rồi không nhớ nữa.

Trong lúc Hồng Phúc còn đang nghĩ làm sao nói với Hồng Hàn thiếu gia về vụ người ngợm, Hồng Tiêu đã từ trên lầu đi xuống.

Lần này thì không còn bộ dạng lơ ngơ đá ống bơ nữa rồi, cũng giống như Dạ Hoằng, mặc đồ mát màu xám, hơn nữa không phải là âu phục, xem ra hôm nay Hồng Tiêu sẽ không đến công ti rồi.

“Hoằng Nhi, hôm nay chúng ta mặc đồ cha con nha.” Hồng Tiêu cười nói với Dạ Hoằng. Vốn phải nói là đồ tình nhân, kì thật đây đúng là đồ tình nhân, nhưng mà sợ Dạ Hoằng có phản ứng gì đó không tốt, cho nên nói thành kiểu khác.


“Dạ.” Dạ Hoằng không có ngẩng đầu, buổi sáng hôm nay có cháo hoa quả, đúng loại cháo mà Dạ Hoằng thích nhất, thành ra Dạ Hoằng không có để ý đến Hồng Tiêu.

“Hôm nay có chuyện gì không?” BIết Dạ Hoằng sẽ không để ý tới mình, kì thật Dạ Hoằng đối với sự vật xung quanh có cảm giác đặc biệt, một khi có đồ ăn ngon thì mặc kệ có chuyện gì xảy ra đi nữa cũng chẳng thể ảnh hưởng đến y. Hồng Tiêu mở miệng hỏi Hồng Phúc.

Nghe Dạ Kì nói, cái này hình như là di truyền của nhà họ Dạ thì phải.

Hồng Tiêu từng một lần cho rằng, nếu như Dạ Hoằng sinh sống trong một gia đình bình thường, Dạ Hoằng tuyệt đối có thể trở thành một đầu bếp đại tài.

“Có, 10 giờ sáng nay, Dạ Kì tiểu thư muốn đến chào hỏi! Nói là có cái gì đó quan trọng. Ngoài ra không còn gì khác.” Hồng Phúc cung kính trả lời. Trong lời nói sực nức mùi vị buồn bực, sáng sớm hôm nay điện thoại nhà đã kêu ầm ĩ, khi đó Hồng Phúc vẫn còn đang ngủ.

Ngẫm lại bình thường sáu giờ sẽ ngủ dậy, còn trước đó thì sẽ ngủ say sưa. Lúc nghe điện thoại, Hồng Phúc nhìn đồng hồ, mới bốn giờ a.

Bọn họ đúng là không hổ danh là họ Dạ mà, ngay cả làm việc cũng toàn làm ban đêm.

“Dạ Kì?” Có phải là chuyện hôm qua không. “Vậy thì gọi Hồng Hàn đến luôn đi.” Hồng Tiêu phân phó.

“Không cần, dựa theo qui củ, tài liệu ngày hôm qua Dạ Kì đã sớm đưa đi. Hôm nay nguyên nhân chắc chắn là chuyện khác.” Dạ Hoằng thản nhiên giải thích mục đích của Dạ Kì tới ngày hôm nay.

Tốc độ làm việc của Dạ Ảnh đúng là kinh người, hơn nữa vốn sẽ không có đại sự gì, thoáng điều tra một chút sẽ có kết quả. Hơn nữa trong Dạ Ảnh lại có một nhà y học thiên tài là Dạ Hoa, chỉ bất quá xem xét một chút là có thể biết Hồng Linh có phải là con ruột của Hồng Cảnh hay không.

Bất hảo chính là Dạ Hoa lại không có làm chuyện như vấy Ai kêu Dạ Hoa là cẩu tử hehe!

Quả không ngoài dự đoán, Mục đích Dạ Kì tới lần này không phải là chuyện tối qua.

Vừa đến nơi, Dạ Kì liền nhìn Dạ Hoằng.


Rất rõ ràng đây là chuyện nội bộ của bọn họ, không thể cho Hồng Tiêu biết, cho nên Dạ Hoăng liền mang Dạ Kì lên phòng chơi mà Hồng Tiêu làm cho mình.

“Chủ nhân, sự tình hôm nay đối phương nói muốn ngài tự mình giải quyết.” Chỉ có trong lúc bàn công việc Dạ Kì mới gọi Dạ Hoằng là chủ nhân.

“Là chuyện gì.” Chuyện như vậy rất nhiều, năng lực của Dạ Hoằng trog giới xã hội đen rất nổi tiếng, rất nhiều người chỉ đích danh Dạ Hoằng đến giúp bọn họ xử lí, mặc dù những người khác trong Dạ Ảnh cũng sẽ giải quyết rất tốt, nhưng mà bọn họ vẫn cảm thấy Dạ Hoằng chủ động ra tay thì cơ hội thành công cao hơn một ít.

“Chỉ là hi vọng ngài có thể giải quyết lão đại của bọn họ. Hôm nay người kia sẽ ở ngốc trong nhà, đó là cơ hội rất tốt, bởi vì chỗ đó rất hẻo lánh, ẩn nấp rất tốt, cũng rất thuận tiện để xuống tay.

“Không có yêu cầu gì?” Hỏi như vậy cũng không có gì kì quái, bởi vì đại bộ phận đều để cho Diệp Hồng Quang tự mình chủ động, trên cơ bản cũng phải có yêu cầu đặc biệt nào đó.

“Rất đơn giản, chính là phải bắn gã ta trong nhà????” Dạ Kì lấy tay lau cổ.

“Biết rồi, cho tôi tư liệu cụ thể! Còn nữa không được nói cho cha.” Y liếc liếc Hồng Tiêu, dù sao Hồng Tiêu đối với mình làm cho Dạ Hoằng có cảm giác được bảo hộ hết sức mãnh liệt, chuyện này nếu để cho hắn biết, hắn nhất định phản đối.

“Được, tôi đã cho Dạ Tường thám thính trước, tôi nghĩ hôm nay ngài sẽ động thủ.” Dạ Kì bổ sung.

“Uh, tôi biết rồi.”

Chuyện này Dạ Kì làm rất hợp lí, mặc dù bề ngoài xem như không có chỗ nào là không ổn, nhưng mà Dạ Hoằng có cảm giác chỗ nào đó không đúng, có lẽ do trực giác mỗi lần đi săn người mà có đi.

Cho nên lúc trước nếu Dạ Kì nói như vậy, y sẽ ngăn cản, nhưng hôm nay y không có làm như vậy, luôn luôn cảm giác Dạ Kì có cái gì không ổn mới làm như vậy.

Đêm đó, Dạ Hoằng đến tổng bộ xử lí một ít chuyện rồi rời đi, đến chủ trạch Hồng Gia.

Dạ Hoằng di chuyển trong bóng tối, tự nhiên như là gió thoảng qua, không có bất kì kẻ nào cảm thấy được trong đêm đen có cái gì không ổn, đương nhiên điều kiện tiên quyết là gã phải thấy được cái bóng màu đen kia.

Ngay cả Dạ Tường vẫn một mực ẩn núp ở nơi này Dạ Tường cũng không có nhìn thấy Dạ Hoằng đi vào như thế nào, nếu không phải Dạ Tường có earphone thì cũng sẽ không biết Dạ Hoằng đã đi vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận