Ha Ha, Phụ Thân

Bảy giờ sáng, Dạ Hoằng trong vòng tay Hồng Tiêu tỉnh lại, tối hôm qua Hồng Tiêu lôi kéo Dạ Hoằng điên cuồng một đêm, nếu như không phải Dạ Hoằng nói sáng nay có việc, bây giờ Dạ Hoằng cũng đừng nghĩ đến việc có thể tỉnh lại.

Nói đến chuyện điên cuồng tối qua, Dạ Hoằng cũng cảm thấy mặt đỏ tim đập.

Vốn buổi chiều Dạ Hoằng còn đang giận Hồng Tiêu, cho nên sau khi ăn xong, Dạ Hoằng liền về phòng mình, xem hoạt hình.

Nhưng mà xem chưa bao lâu. Hồng Tiêu đã xuất hiện phía sau Dạ Hoằng, đem Dạ hoằng ôm lấy, để cho y ngồi vào trong lòng mình.

“Hoằng Nhi, con có nhớ cha không?” Hồng Tiêu vùi đầu vào hõm cổ Dạ Hoằng, thấp giọng hỏi.

“Dạ.” Dạ Hoằng nhẹ nhàng gật đầu, nhưng mà ánh mắt thì vẫn dính vào màn hình siêu lớn kia.

“Nhưng mà hôm nay con cũng không có chủ động nói chuyện với cha.” Thanh âm Hồng Tiêu càng thấp, hắn hối hận rồi hắn hôm nay không nên ghẹo Dạ Hoằng, hôm nay Dạ Hoằng không để ý tới mình rồi, càng đừng nói là chủ động nói chuyện với mình.

“Dạ?” Nhìn Hồng Tiêu nghi hoặc, Dạ Hoằng không rõ Hồng Tiêu tại sao lại nói như vậy.

Bọn họ lúc trước không phải cũng như vậy sao?

“Hoằng Nhi, con rốt cuộc nhìn cha rồi, cha còn tưởng rằng mình không có sức hấp dẫn chứ, con cứ xem TV hoài.” Hồng Tiêu kéo mặt Dạ Hoằng lại gần mặt mình.


“Cha.” ý thức được bản thân có thể lại vừa bị lừa, Dạ Hoằng muốn né khỏi người đàn ông xấu xa này xa xa một chút.

“Đừng đi, Dạ Hoằng, cha lần này không có gạt con, cha như thế nào còn dám gạt con chứ?” Dùng sức ôm Dạ Hoằng vào trong lòng, thuận tay tắt TV, ôm lấy Dạ Hoằng, Hồng Tiêu đi về phòng ngủ.

“Hoằng Nhi, cha bây giờ đã không thể quay đầu lại rồi, cho nên Hoằng Nhi, con bây giờ không thể rời bỏ cha, không thể không để ý tới cha.” Hồng Tiêu đem Dạ Hoằng đặt lên giường, nhẹ nhàng nói bên tai Dạ Hoằng.

Thanh âm Hồng Tiêu cũng rất nhẹ, cũng rất thấp, lại còn mang theo một chút nghẹn ngào.

Bây giờ Hồng Tiêu rất lo lắng, hắng sợ, sợ Dạ Hoằng sau khi tiếp xúc với nhiều người nhiều việc sẽ cảm thấy quan hệ giữa hai người vốn là cấm kị, vốn là không được chấp nhận, ghê tởm.

Trước không nói hai người bọn họ là cha con, lại còn là đồng tính.

Hồng Tiêu lo lắng, Dạ Hoằng sẽ cảm thấy con gái tốt hơn hắn.

Hồng Tiêu lo lắng không phải là không có lí do, hôm nay hắn nhận được một tin tức, đó chính là trong lớp có một đứa con gái vẫn là khó Dạ Hoằng, mặc dù không có gây ra chuyện gì lớn, nhưng mà Dạ Hoằng lại không có bất kì phản ứng gì, đây đối với Dạ Hoằng mà bọn họ nhận thức hoàn toàn bất đồng, trong nhận thức của bọn họ, Dạ Hoằng luôn là người có thù tất báo. Nhưng mà Dạ Hoằng lần này một điểm phản ứng cũng không có, làm cho Dạ Kì suốt đêm cũng không biết là tại sao.

“Cha làm sao vậy?” Dạ HOằng cũng chưa có từng nhìn thấy bộ dạng này của Hồng Tiêu, Dạ Hoằng lấy tay sờ sờ lưng Hồng Tiêu, hi vọng Hồng Tiêu có thể tỉnh táo lại.

“Hoằng Nhi, con có biết Tống Tinh Tinh là hôn thê của Tống Cảnh Kiệt gì đó không?” Hồng Tiêu nhất định phải hỏi cho rõ.

“Dạ.” Dạ Hoằng gật đầu, trong lòng nghi vấn càng sâu, Hồng Tiêu tại sao lại nói về chuyện đó.

“Vậy Hoằng Nhi biết chuyện mà cô ta làm chứ!” Hồng Tiêu hỏi lần nữa.

“Dạ biết!” Dạ Hoằng không hề cảm thấy kì quái tại sao Hồng Tiêu lại biết.

“Vậy tại sao Hoằng Nhi lại????” Hồng Tiêu rất kì quái chẳng lẽ là đúng như mình nghĩ sao?”

“So đo với một con ranh làm cái gì?” Dạ Hoằng lạnh lùng nói.

“Như vậy à!” Nghe Dạ Hoằng nói như vậy, Hồng Tiêu không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Cha hôm nay làm sao vậy?” Dạ Hoằng hỏi, Hồng Tiêu hôm nay kì cục muốn chết.


“Chỉ là lo lắng con sẽ bỏ đi, cho nên có điểm thất thố thôi.” Hồng Tiêu không muốn gạt Dạ Hoằng.

Hồng Tiêu cũng có suy nghĩ của Hồng Tiêu, hôm nay hắn muốn biết thái độ của Dạ Hoằng.

“Sẽ không đâu.” Dạ Hoằng nhẹ nhàng nói.

“Thật sự. Hoằng Nhi, con nói như vậy, thì sau này con sẽ không thể đổi ý.” Hồng Tiêu kích động nói.

“Dạ.” Dạ Hoằng gật đầu lần nữa.

“Hoằng Nhi.”

Vừa nói liền hôn lên đôi môi hồng mềm mại của Dạ Hoằng. Tay cũng đưa vào bên trong áo sơ mi của Dạ Hoằng.

Đêm đã khuya, tình cũng thật sâu lan tràn đến cả hai người.



“Hoằng Nhi? Tỉnh rồi?” Thanh âm Hồng Tiêu vang lên trên đầu Dạ Hoằng.

“Dạ.” Dạ Hoằng hôm nay không giống như những lần trước, vừa ngủ dậy liền chạy vào phòng tắm, bởi vì tối hôm qua sau khi xong, Hồng Tiêu đã ôm Dạ Hoằng ngủ lơ mơ vào trong phòng tắm.


“Con còn có thể ngủ thêm một lúc, lát cha đưa con đi.” Hồng Tiêu nhẹ nhàng nói bên tai Dạ Hoằng. Dạ Hoằng mấy hôm nay rất mệt mỏi, tối hôm qua đáng lẽ mình cũng phải nhẫn nại một chút, nhưng mà đêm qua Dạ Hoằng thật sự quá đáng yêu, thành ra Hồng Tiêu nhịn không nổi.

“Dạ.” Dạ Hoằng trả lời Hồng Tiêu, lại ngủ tiếp.

Chờ đến khi Dạ Hoằng hoàn toàn tỉnh táo lại, đã ngồi trước bàn ăn rồi.

Chậm rãi ăn cháo đậu xanh.

Chờ sau khi ăn xong bữa sáng, Hồng Tiêu mới cười nói.

“Hoàng Nhi, con không vội sao?”

“Cũng chưa tới giờ mà, hơn nữa cũng không gấp tới mức đó.” Đúng vậy, cho dù bây giờ Dạ Hoằng có sốt ruột, Hồng Tiêu cũng không để cho y sốt ruột đâu.

“Ha ha! Hoằng Nhi đúng là con ngoan mà. Tốt lắm, chúng ta đi thôi.” Hồng Tiêu cười nắm tay Dạ Hoằng, đi ra ngoài xe.

Quả nhiên như Dạ Hoằng dự đoán, khi bọn họ đến cũng đã hơn 10 giờ.

Hoàng Cáo tức giận đến muốn đánh người, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Hồng Tiêu, liền đem tất cả lửa giận nuốt trọng trở vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận