Ha Ha, Phụ Thân

Lúc đoàn người Dạ Hoằng trở về trường thì huy hiệu đã hiện số ra rồi. Còn kèm theo một đống người đứng ở cổng trường ngóng chờ.

Bất quá những người này căn bản không chiếm được bất cứ tin tức gì. Bởi vì Dạ Hoằng cùng Dạ Tường mỗi người kẹp một bên lôi Lam Vũ chạy về phòng ngủ. Thấy vậy đám người ái mộ đang chờ hai người cứ thế mà sửng sốt sửng sốt.

“Nhanh thật ~~~”

“Cũng không có nhìn thấy được mọi chuyện diễn ra như thế nào nữa!”

“Thật lợi hại, ngay cả Lục Phong Đô cũng chẳng thể nhanh như hai bọn họ.”

“Trước kia tại sao không thấy Dạ Tường chạy nhanh như vậy ta!”

?????

Một đám người đứng trước cổng trường nháo nhào.

Ba người chuồn được về phòng ngủ. Kiệt sức ngồi phịch xuống ghế salon.

“Trời ạ! Bọn họ giăng tới mấy vòng đứng chờ nha!” Lam Vũ không còn một tí sức thừa nào, hắn thật là mệt mỏi mà.

“Mười vòng.” Dạ Hoằng lạnh lùng nói.

“Dạ Hoằng bạn không mệt à?” Lam Vũ kinh ngạc kêu lên.

“Anh xin em, em cũng có mất tí sức nào đâu, không phải là anh với Hoằng vác em chạy trốn à.” Dạ Tường thật sự không còn gì để nói với Lam Vũ.

Lúc nãy vẫn là Dạ Hoằng cùng mình kè thằng nhóc con này chạy trốn, bây giờ nó còn dám nói là nó chẳng còn sức đâu, lại còn lăn đùng ra thở. Nó bây giờ nói còn mệt, có lầm hay không vậy!

(Cơm Cơm: nhìn đi, nhìn đi, ngay cả Dạ Tường tính tình hiền hòa nhất còn như vậy, Lam Vũ mi à, thật sự hết thuốc chữa rồi. Lúc rảnh rỗi hãy đi ra ngoài rèn luyện tích cực rèn luyện nghe chưa, chứ bộ dạng cứ như vầy sau này biết làm sao bây giờ hả!


Lam Vũ: ai cần mi lo!

Cơm Cơm: Mi bây giờ đang nói với ai đó?

Lam Vũ: Chính là nói với mi! Mi còn muốn cái gì với ta hử?

Cơm Cơm: Ke ke ~~~ Lam Vũ, mi tiêu rồi. Cơm Cơm là phần tử ác ma nha. Kakaka ~~~~)

“Em không quen mà! người ta lần đầu tiên vận động quá sức như vậy mà!” Lam Vũ gắt gỏng.

“Rầm!” một tiếng, một đám người chạy vội vào trong. Đem cánh cửa đóng lại cấp tốc.

Ba người nhìn ba kẻ đứng ở cửa, không khỏi ngu người đi một chút.

“Tống Cảnh Kiệt, mấy bạn làm gì vậy?” Lam Vũ mở miệng hỏi trước.

“Các bạn không biết, nữ sinh trường chúng ta đúng là vô cùng kinh khủng, một chút rụt rè cũng chẳng hề có.” Hoàng Cáo cười khổ.

Hôm nay bọn họ cũng đi thử lễ phục, nhưng mà mới được một lúc thì nguyên đàn phụ nữ không biết ở đâu xuất hiện trước mặt bọn họ. Mà ý nghĩ duy nhất của bọn họ chính là bỏ trốn, nhưng đám phụ nữ kia cư nhiên trực tiếp đuổi theo không cho bất kì ai thoát khỏi lòng bàn tay, cuối cùng thật sự là không còn bất kì biện pháp nào, đành trốn về phòng ngủ trong kí túc xá, nhìn thấy phòng của Dạ Hoằng sáng đèn, liền trực tiếp xông vào luôn, bọn chọ chạy thiếu điều muốn xỉu rồi.

“Ọc, mấy bạn sao không đưa số huy hiệu của mấy bạn ra? Như vậy bọn họ sẽ không đuổi theo nữa.” Lam Vũ kì quái nói.

“Tôi xin bạn, bạn thật sự không biết hai là giả bộ không biết vậy?” Hoàng Cáo nói nhàn nhạt.

“Cái gì?” Người trả lời là Dạ Hoằng.

“Vấn đề nằm ở chỗ mấy người đó ai cũng có hai cái huy hiệu giống nhau!” Lâm Hạo gào lên.

“Như vậy à.” Đúng vậy, Dạ Tường có thể có hai cái huy hiệu giống nhau, những người khác cũng có thể có được.

Bất quá Dạ Tường vốn là thông đồng từ bên trong mà có được, những người khác làm sao có thì có chúa mới biết thôi.

“Số của các bạn là bao nhiêu vậy?” Tống Cảnh kiệt tìm một chỗ ngồi xuống, mở miệng hỏi.

“598.” Dạ Tường nói.

“Giống vậy.” Dạ Hoằng lạnh lùng nói.

“723, hai người số giống nhau à?” Lam Vũ vừa cười vừa nói. Bây giờ cũng chỉ có Lam Vũ còn đủ sức để cười thôi.

“À! Thật tốt quá, tôi không cần đi tìm nữa rồi.” Lâm Hạo cười nói.

“Trùng hợp vậy?” Đó là Tống Cảnh Kiệt.

“Có lần hay không, tôi còn phải đi tìm!” Đây là Hoàng Cáo.

“Vậy à! Thật là tốt quá.” Mà đây là Lam Vũ.


“Tốt lắm, số của hai người là bao nhiêu.” Dạ Tưởng mở miệng mỏi.

“Em không có định đi, bây giờ em còn không dám ra khỏi cửa.” Hoàng Cáo nói bất đắc dĩ.

“Em cũng vậy.” Tống Cảnh Kiệt phụ họa.

“Chúng ta đều phải đi mà.” Lam Vũ không muốn nhìn thấy Hoàng Cáo thoải mái.

“Còn phải đi sao, thôi bỏ đi, phụ nữ ở đây điên hết rồi.” Tống Cảnh Kiệt nói thất vọng.

Lời Tống Cảnh Kiệt chính là lời nói thật. Hắn phi thường muốn đi, hắn muốn nhìn thấy bộ dáng Dạ Hoằng khi mặc lễ phục.

“Tôi đi đây.” Dạ Hoằng vừa nói liền đứng dậy, đi vào trong phòng.

Dạ Tường cũng đi vào với Dạ Hoằng, bốn người còn lại cũng kéo nhau vào, mặc dù không biết là có chuyện gì tiếp theo.

Vừa vào trong phòng Dạ Hoằng, ba người không thể cảm khái một chút về bố trí xa hoa trong căn phòng này. Bất quá nhìn trang phục Dạ Hoằng mặc những lúc bình thường hoàn toàn có thể lí giải được. Mặc dù Dạ Hoằng không hề mặc hàng hiệu gì cả, nhưng mà mỗi một bộ đồ đều là độc nhất vô nhị, hơn nữa đều là sản phẩm ở tầng thứ năm của Dancer. Hoàn toàn có thể giải thích được nhà Dạ Hoằng có tiền tới cỡ nào.

Dạ Hoằng mở máy tính của mình, chúi mũi gõ gõ.

Không bao lâu, bọn họ nhìn thấy trên màn hình máy tính xuất hiện vô số điểm nhỏ màu xanh lam, lại còn có mấy điểm màu tính.

Sau đó Dạ Hoằng mở miệng hỏi: “Số của mấy bạn là bao nhiêu?”

“049″

“1068.”

Sau đó Dạ Hoằng lại nhập mấy số đó vào trong máy tính.

Một lát sau, bọn họ nhìn thấy trên màn hình của Dạ Hoằng, có hai điểm màu lam biến thành màu đỏ.

Thì ra Dạ Hoằng xâm nhập vào hệ thống máy tính giám sát của trường.

Thêm một lúc nữa, bọn họ lại nhìn thấy Dạ Hoằng dễ dàng xâm nhập vào hệ thống an ninh của trường, nhìn thấy ba người ngoài sửng sốt thì cũng chỉ có sửng sốt. Bọn họ hôm nay đã nhìn thấy năng lực của Dạ Hoằng rồi.


“Tốt lắm, chính là bọn họ.” Dạ Hoằng nói một chút.

“Bọn họ?” Tống Cảnh Kiệt một lần nữa nhìn thông tin trên máy tính Dạ Hoằng.

Trên đó hiện ra thông tin của hai người.

Thanh Phong – Nữ – Khối 3 – Lớp 4 đang bị bao vây ở phòng ăn.

Trình Đinh – Nam – Khối 2 – Lớp 1 đang trốn ở thư viện.

“Xem ra Trình Đinh này sẽ không tham gia hoạt động tối nay rồi!” Hoàng Cáo cười nói.

“Có lẽ vậy.” Tống Cảnh Kiệt đáp lại.

“Hắn ta luôn luôn chẳng bao giờ hứng thú với bất kì chuyện gì.” Dạ Tường ở chung với người kia một năm, tự nhiên hiểu rất rõ người này. Đương nhiên vốn là tương đối ở một khía cạnh nào đó thôi.

“Tôi đi giúp mấy bạn đổi số lại nha.” Lâm Hạo đề nghị. Dù sao mấy người lúc nãy cũng không phải đuổi theo mình, nếu không có bọn họ lôi mình đi trốn, mình cũng không cần chạy.

“Uh. Cảm ơn nhiều!” Tống Cảnh Kiệt bây giờ thật sự không dám đi ra ngoài.

“Lâm Hạo, bạn thật là tốt.” Hoàng Cáo ôm Lâm Hạo nói.

“Bạn cứ nghĩ tối nay nhìn thấy Diệp Khanh rồi làm sao cho tốt đi.” Lâm Hạo vừa cười vừa nói.

“Ôi chao ~~~~” Hoàng Cáo thật sự không dám nghĩ nhiều như vậy.

“Ha ha ~~~” Lâm Hạo cười rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận