Ha Ha, Phụ Thân

Buổi tối, đám người Dạ Hoằng rốt cuộc cũng gian nan đột phá vòng vây đi tới hội trường tổ chức vũ hội. Bên trong hội trường có một đại sảnh cực lớn, hoàn toàn có thể chứa hơn một ngàn người tới đây khiêu vũ, bất quá số người có thể tới hôm nay sẽ không quá nhiều.

Đến trước cửa đại sảnh, đám người Dạ Hoằng đưa ra số huy hiệu, sau khi kiểm tra một chút nguyên bầy cứ thế mà thuận lợi đi vào trong.

Ba người Hoàng Cáo vốn mặc âu phục, thoạt nhìn cũng khá trưởng thành, hơn nữa Hoàng Cáo lại có chuyên viên thiết kế riêng, năm người vừa vào liền trở thành tiêu điểm của mọi ánh mắt bên trong.

May mà ở đây không có quá nhiều người, cũng chỉ vài chục mà thôi, đếm đi đếm lại cũng chưa tới một tră,. Không tới nỗi hỗn loạn cho lắm.

(Các người cũng chẳng chịu xem lại một chút nhân khí của bản thân. Mục tiêu của năm nhất tất nhiên là các ngươi rồi, mà mục tiêu của năm hai chính là Dạ Tường, mà năm ba thì chả có ý định gì cả, mục tiêu của bọn họ là kết quả thi a.)

Bất quá, có lẽ là bọn Dạ Hoằng tới hơi sớm thì phải. Một lát sau, một đám người mới lục đục tiến vào. Nhưng mà từ trên người Dạ Hoằng tỏa ra khí lạnh, làm cho người khác không dám tới gần.

Chờ đoàn người tìm được chỗ dừng chân.

Lam Vũ nhân tiện ghẹo Hoàng Cáo: “Hoàng cáo nếu như Diệp Khanh nhà bạn này biết được bạn này đến đây một mình mà lại không có cô ta, bạn có thể bị mắng không.”

Kì thật Lam Vũ nói rất hàm súc, Hoàng Cáo không mời chắc là không bị mắng rồi, mà là sẽ bị đánh, ai chẳng biết Diệp Khanh của Hoàng Cáo chính là một con cọp cái, nếu không phải Hoàng Cáo say mê như vậy, Diệp Khanh như thế nào có thể khống chế được đây?


“Ke ke ~~~ Còn hơn vậy!” Hoàng Cáo run rẩy nói.

Kì thật hắn cũng nghĩ tới Diệp Khanh sẽ đối phó với mình như thế nào, nhưng mà tới nước này rồi, Hoàng Cáo thật sự không có biện pháp khác. Nhưng mà Hoàng Cáo biết chắc sẽ rất bi thảm, bởi vì hôm nay hắn không có mang điện thoại di động theo, nếu như Diệp Khanh mà tìm, thì hắn sẽ rất rất rất bi thảm đây.

“Hoàng Cáo, một đứa con gái như vậy mà bạn có thể chịu đượcsao, như thế nào lại không thử đổi người khác xem.” Lam Vũ tiếp tục chia rẻ.

“Cái này mọi người cũng không biết, nhà của Hoàng Cáo chúng ta vốn có máu đa tình, kết quả mỗi lần không cẩn thận, mang theo đứa con gái được mệnh danh là cọp cái kia đi bar một lần, nhân tiện từ đó chạy không thoát.” Tống Cảnh Kiệt bật mí.

Cái gì??? Mọi người ở đây kinh ngạc nhìn Hoàng Cáo, nhìn thấy Hoàng Cáo chỉ cam chịu không có phản bác lại.

“Không thể nào, bạn học Hoàng à, không ngờ bạn cao tay vậy, bất quá bạn có phải đã chọn nhầm đối tượng không?” Lam Vũ nhướng mắt nói.

“Đúng vậy! Lúc đầu cậu ta hối hận vô cùng! Ai kêu Diệp Khanh đem chuyện đó nói cho mẹ của Hoàng Cáo, làm hại Hoàng Cáo giờ muốn bỏ cũng không xong.” Tống Cảnh Kiệt tiếp tục nói.

“Đi bar làm gì?” Dạ Hoằng thấp giọng hỏi.


Y nhìn Hoàng Cáo không phải bằng ánh mắt kinh ngạc mà là khó hiểu, y thật đúng là không biết đi bar lại có thể nguy hiểm như vậy.

“Hoằng, bạn thật là đáng yêu quá đi!” Lam Vũ nghe thấy câu hỏi của Dạ Hoằng, liền nhào đến ôm ngang người Dạ Hoằng.

“Uh.” Dạ Tường cũng chỉ cúi đầu, cười gượng gạo.

“Dạ Hoằng, bạn không biết gì sao!” Lâm Hạo kì quái nhìn Dạ Hoằng.

“Hoằng từ nhỏ không có tiếp xúc với chuyện bên ngoài, không biết cũng rất bình thường thôi, các bạn cũng đừng nhìn cậu ta như vậy, như là Dạ Hoằng đang làm cái gì không bằng!” Lam Vũ kéo Dạ Hoằng ra phía sau, không cho những người này dùng ánh mắt lộ vẻ kì quái nhìn Dạ Hoằng.

Ba người Tống Cảnh Kiệt biết sơ chuyện nhà Dạ Hoằng cho nên y không có tình thân gì, bất quá Tống Cảnh Kiệt không có bất kì lí do gì nói với Dạ Hoằng, nhà của mình chẳng phải cũng như vậy sao, hơn nữa nhà Dạ Hoằng hẳn là cũng nhiều chuyện. Dù sao chẳng phải càng có tiền thì càng không có tình thân sao?

“?????” Dạ Tường nói vào tai Dạ Hoằng cái gì đó.


Thật là, Lam Vũ tuy đứng bên cạnh Dạ Hoằng cũng không nghe được Dạ Tường nói cái gì, bất quá nhìn thấy mặt Dạ Hoằng trong nháy mắt đỏ lên, liền biết Dạ Tường nói với Dạ Hoằng cái gì rồi (Mọi người thử đoán xem Dạ Tường nói cái gì đi ~~~~O(∩_∩)O ha ha ~) may mắn, Dạ Hoằng ở phía sau Lam Vũ, ba người kia không có nhìn thấy bộ dáng này của Dạ Hoằng.

“Cái kia, Lam Vũ cậu tiếp đi, không cần lo cho tôi.” Dạ Hoằng thấp giọng nói. Thanh âm thấp chỉ đủ cho một mình Lam Vũ nghe được.

Lam Vũ biết Dạ Hoằng bây giờ đang mắc cỡ rồi, bộ dáng thẹn thùng kìa, nói chuyện mới có thể gia tăng “cái kia”

“Tôi nói các người đừng có nói sang chuyện khác, Dạ Hoằng bạn cũng vậy, như thế nào lại gạt chúng tôi ta! Quay sang nói chuyện khác giúp bọn họ?” Lam Vũ đột nhiên giả vờ tức giận nói.

Cái đó với thái độ vừa rồi của Lam Vũ đúng là khác nhau một trời một vực.

Bất quá ba người kia biết là Lam Vũ đang giúp Dạ Hoằng nói lãng sang chuyện khác. Cho nên chưa người nào muốn ngưng đề tài này lại ở đây. Dù sao trong mắt trong lòng bọn họ, Dạ Hoằng bây giờ chính là một thiên sứ thuần khiết nhất quả đất rồi.

“Tôi nói cho mấy bạn biết, lúc mới bắt đầu Hoàng Cáo cũng rất vui vẻ, dù sao Diệp Khanh cũng rất đẹp, vóc dáng cũng rất tốt, hơn nữa ~~~” Tống Cảnh Kiệt không có nói thêm gì nữa, hắn sợ làm ô nhiễm Dạ Hoằng thuần khiết (? Ôi chao ~ Kì thật trong lòng Dạ Hoằng vốn là thuần khiết mà)

“Ha ha ~~~ Hoàng Cáo nhìn không ra nha, bạn còn có diễm phúc như vậy à!” Khóe môi Lâm Hạo có chút cong lên nói.

“Ha ha ~~~ Bây giờ có hối hận cũng không còn kịp rồi, có phải không?” Hoàng Cáo cúi đầu bất đắc dĩ nói.

“Nói vậy cũng nói.” Lam Vũ càu nhàu một tiếng, mở miệng hỏi: “Bạn thật sự thích cô gái đó à?”


“Không thể nói là thích, nhưng mà bây giờ cũng phải thử thích thôi, có phải không?” Hoàng Cáo thật sự rất xui xẻo, lần này không có bất cứ biện pháp gì, vài người thống nhất nếu như chuyện đó xảy ra với mình, bản thân muốn phản đối cũng không có bất kì cơ hội nào.

Hoàng Cáo thật là càng ngày càng không thích Diệp Khanh, vốn là ngay từ cũng chẳng thể nói là thích, chính là cô gái này cũng không tệ lắm, ngày đó đi ra ngoài cũng cố gắng chủ động, mà bản thân cũng chẳng phải là lần đầu tiên, cảm giác cũng chẳng có gì lạ, hơn nữa bản thân cũng chẳng thể lên phòng mình, vì vậy hai người kéo nhau đi bar, nhưng mà ai biết, đứa con gái đó cứ bám lấy mình không tha.

Hơn nữa, mẹ của Hoàng Cáo vốn là một diễn viên múa, hết sức yêu thích Diệp Khanh, cảm giác được Diệp Khanh rất có tương lai, vì vậy cũng đồng ý chuyện hai người, nói thật, chuyện Diệp Khanh, Hoàng Cáo thật ra khổ không thể nói thành lời.

Nhìn bộ dáng mất mát của Hoàng Cáo, Tống Cảnh Kiệt đem chuyện vừa mới kết thúc nói ra cho mấy người nghe.

“Ai ~~~ nói tóm lại, đây cũng là lỗi của bạn.” Dạ Hoằng nhẹ giọng nói.

“Uh, chia buồn.” Lam Vũ mặc dù cảm thấy Hoàng Cáo rất đáng thương, nhưng mà giống như Dạ Hoằng nói đó, nếu như Hoàng Cáo không chọc Diệp Khanh thì cũng chẳng có chuyện như vậy.

“Đúng vậy, chỉ là mấy con t*ng trùng.” Lâm Hạo – Bạn cùng phòng của Hoàng Cáo nói rất tự nhiên, Hoàng Cáo trong tuần kể lại ngủ bao nhiêu lần, Lâm Hạo mặc dù không rõ Hoàng Cáo có thể cùng Diệp Khanh một chỗ kiểu gì, nhưng mà mỗi sáng trở về Hoàng Cáo đều nói như thế, chỉ biết là tối qua lại quấn quít với Diệp Khanh rồi.

“Ha ha ha ~~~ thân làm bạn tốt, tôi rất đồng cảm với cậu.” Tống Cảnh Kiệt đem nguyên văn câu nói lúc trước trả lại cho Hoàng Cáo.

“Các người đang nói gì vậy?” Đột nhiên vang lên một giọng nói, làm cho mọi người ngừng thảo luận, đầu đồng loạt quay sang nơi phát ra tiếng nói kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận