Ha Ha, Phụ Thân

“Các người đang nói cái gì?” Thanh âm vẫn rất dễ nghe như trước giờ, nhưng mà một chút cũng chẳng thấy có bất kì sự hưng phấn nào trong đó.

“Ha ha ~~~ Diệp Khanh à ~~~ Bạn sao lại ở đây? Bạn đi cùng của bạn là ai?” Tống Cảnh Kiệt không hi vọng tên bạn thân của mình xảy ra chuyện gì không hay, vì vậy tranh thủ dời đi sự chú ý của Diệp Khanh.

Mà Hoàng Cáo nghe được câu đầu tiên của Diệp Khanh thì đã đứng màn hình rồi, may mà có Lâm Hạo đứng bên cạnh nhắc nhở hắn không được thất thần.

“Hoàng Cáo, bạn nói đi, bạn lại không mang điện thoại di động theo phải không!” Mặc dù Diệp Khanh nói ra là một câu hỏi, nhưng mà một chút ngữ khí nghi vấn cũng chẳng hề có, rõ ràng chính là chất vấn mà ~~~

“Hôm nay nhiều chuyện như vậy, tôi làm sao có thể cầm điện thoại di động đi lung tung chứ, hơn nữa hôm nay bận nhiều việc, may mà tôi không có mangtheo.” Hoàng Cáo vì chính mặt mũi của mình, kiên quyết muốn bảo hộ nó. Mặc dù mấy người bọn họ biết chuyện của mình, nhưng mà xung quanh còn rất nhiều người, như thế nào Diệp Khanh lại lớn tiếng như vậy, làm như là sợ người ta không biết vậy đó.

“Eo ~~~ Hoàng Cáo! Bất quá mới có vài ngày, bạn đã học được cách trả treo rồi.” Diệp Khanh nhìn Dạ Hoằng, càng cảm thấy tức giận. Mấy ngày gần đây chẳng thấy bóng dáng Hoàng Cáo đâu, không biết chạy tới chỗ nào tập kịch, rõ ràng là người cùng một lớp, nhưng mà lại không biết người của mình chạy đi đâu, làm hại mình bị mấy con nhỏ trong lớp cười nhạo. Nói người của mình mà cũng không trông nom được.

May mà tiết mục của Hoàng Cáo coi như cũng không tồi, nói cho chính xác là còn muốn tốt hơn so với tiết mục của mình, cơn giận của Diệp Khanh tiêu tan đi không ít, dù sao Diệp Khanh cũng cảm thấy được người đàn ông của mình không tới mức vô dụng, nhưng mà cả ngày hôm nay, Diệp Khanh cũng không có cách nào tìm được Hoàng Cáo, làm hại mình phải cùng thằng mọi khác tới cái vũ hội này, tới nơi thì lại thấy hắn, Diệp Khanh liền nổi điên lên.

“Bạn này là?” Lâm Hạo muốn dời sự chú ý của cuộc nói chuyện, như vậy Hoàng Cáo có thể sống thêm được một chút nữa.

“Chào các bạn, tôi là Miêu Bằng, học khối 2, cũng là học sinh khối nghệ thuật giống Diệp Khanh. Bất quá tôi học âm nhạc, không giống như Diệp Khanh và Hoàng Cáo học múa.” Miêu Bằng cười chào hỏi mọi người.

“Chào bạn. Tôi là Tống Cảnh Kiệt, bạn cùng lớp với Diệp Khanh.” Tống Cảnh Kiệt nói khách sáo.

“Tôi cũng học cùng lớp bọn họ. Tôi là Lâm Hạo.” Lâm Hạo vừa cười vừa nói.

“Tôi là Lam Vũ, tôi không cùng lớp với họ, nhưng mà là bạn cùng phòng với người này, đây là Dạ Hoằng. Còn đây là anh của Dạ Hoằng ???” Lam Vũ còn chưa có nói xong, Miêu Bằng đã cắt ngang lời hắn.


“Tôi biết, đây là Dạ Tường, là huyền thoại của khối 2 chúng tôi, lúc nào cũng đứng nhất khối, hơn nữa không môn nào chịu đứng thứ hai. Chỉ thật không ngờ em của bạn lại đáng yêu như vậy.” Miêu Bằng vừa cười vừa nói. Hắn có xem Dạ Hoằng diễn kịch, vừa mới vào đã nhìn thấy nguyên nhóm tuấn nam mĩ nữ này, hắn đã muốn lại đấy, làm quen với thiếu niên này, hắn còn đang suy nghĩ lấy lí do gì để tiếp cận nhóm Dạ Tường thì đã thấy Diệp Khanh đi về phía bọn họ.

“Cái gì??? Anh Dạ Tường lợi hại như vậy!” Lam Vũ tò mò nhìn Dạ Tường.

“Thật sao?” Diệp Khanh nghe thấy như vậy không khỏi kì quái. “Dạ Hoằng tại sao lại học cùng lớp với chúng ta?”

“Anh trai là anh trai, em trai là em trai chứ!” Hoàng Cáo mặc dù nói như vậy, nhưng mà lúc nãy hắn cũng đã nhìn thấy sự lợi hại của Dạ Hoằng rồi. Cũng cảm thấy kì kì, Dạ Hoằng rất thành thạo sử dụng máy tính, đáng lí ra thành tích của Dạ Hoằng cũng phải không tệ chứ. Khi đó đã cảm thấy kì cục rồi, bây giờ mới biết Dạ Hoằng có một người anh xuất sắc như vậy, lại càng cảm thấy kì quái hơn.

“Ha ha, bởi vì Dạ Hoằng chưa từng đi học, trước giờ đều mời giáo viên về nhà dạy thôi, nên không có thành tích ở trung học, thành ra Hoằng mới học lớp các em.” Dạ Tường vừa cười vừa nói.

Dạ Tường không sợ bọn họ sẽ nói cái gì. Dù sao chuyện này chỉ cần điều tra một chút cũng sẽ biết, hơn nữa giáo viên cũng biết Dạ Hoằng không có thành tích, hoàn toàn là dựa vào quan hệ của Dạ Tường mới có thể vào trường này.

“Không ngờ, người hù chết toàn bộ giáo viên lại là em của thần thoại sống trường chúng ta à!” Miêu Bằng nói chọc ghẹo.

Miêu Bằng vừa nói xong, liền làm cho năm người nào đó sôi máu.

“Ha ha ~~~ ai bảo Dạ Hoằng của chúng ta trời sinh xinh đẹp, không như ai đó có cố làm cái gì cũng chẳng thể đạt được tiếng tăm gì.” Lam Vũ vừa cười vừa nói.

Lần này tiết mục của Miêu Bằng chính là một tiết mục ca múa, nhưng mà hết sức rõ ràng, thoạt nhìn qua thì cũng đẹp đấy. Nhưng mà cũng chẳng có gì hay ho.

Bất quá Lam Vũ chỉ đơn giản nói một câu, đã chọc giận Miêu Bằng. Bởi vì đúng như Lam Vũ nói, Miêu Bằng mặc kệ làm cái gì, trong nhà cũng chẳng coi trọng hắn, hơn nữa mặc kệ hắn làm cái gì cũng chẳng có ai tán thưởng. Cứ cảm thấy bọn họ lúc nào cũng may mắn tốt đẹp hơn mình.


“Mày có ý gì?” Miêu Bằng nói âm trầm.

“Chữ gì ý nấy thôi.” Tôi xin anh, Dạ Hoằng lúc nói chuyện lúc nào cũng lạnh như băng, trình độ của anh còn chưa bằng một phần ba của Dạ Hoằng! Đây việc gì phải sợ.

“Bọn mày!” Miêu Bằng hoàn toàn bị chọc tức không biết phải nói cái gì.

Bất quá may mà ngay lúc đó giọng nói của Tử Thụy đã vang lên khiến cho cơn bão ở đây sắp bùng lên bị dập đi không ít.

“Chào các em, thật vui vì hôm nay có rất nhiều em có thể đếm tham dự vũ hội này.” Tử Thụy nhìn đám học sinh một chút, mặc dù không tới một nửa, nhưng mà cũng được vài trăm. So với dự tính của bọn họ còn nhiều hơn một chút. Dù sao trường này cũng có không ít người không muốn tham dự vào vũ hội như thế này.

“Bây giờ cô tuyên bố, vũ hội bắt đầu. Nếu đã là vũ hội thì không thể không nhảy rồi, cho nên hôm nay các em cố gắng nhảy nhé. Nhảy cho tận tình vào!” Tử Thụy vui vẻ nói. Dù hôm nay bản thân pk với một người khác, mặc dù thua, nhưng mà vẫn rất vui vẻ.

Dù sao trường mình lại có cao thủ máy tính như vậy, có thể làm tê liệt hệ thống thông tin, thủ đoạt cực cao, ngay cả một cái đuôi cũng không rờ tới được, mặc dù sau đó cũng biết là ai rồi, dù sao mình dùng một chút thời gian buổi trưa so tài cao thấp tính ra cũng lời.

Cho nên Tử Thụy rất vui mừng, bản thân có đối thủ rồi. Thành ra tâm tình Tử Thụy hôm nay rất tốt, cô ta còn muốn sau này được so chiêu với y thêm lần nữa. Mặc dù cơ hội thắng không lớn, nhưng mà vẫn rất muốn khiêu chiến.

Nghe thấy Tử Thụy nói, mọi người ở đây liền vỗ tay.

“Hoằng?” Dạ Tường ngồi cạnh Dạ Hoằng vốn không thích mấy trò nhảy nhót này, mặc dù khiêu vũ của Dạ Hoằng là do đích thân vũ sư tiếng tăm hướng dẫn, đương nhiên cũng chính là mình, nhưng mà Dạ Hoằng là một người không thích khiêu vũ. Ngoài trừ lúc bắt buộc phải học ra, cũng chưa có bất kì ai nhìn thấy Dạ Hoằng khiêu vũ cả.

“Uh, tôi nhảy bước nữ.” Dạ Hoằng thản nhiên nói.


Mặc dù Dạ Hoằng chỉ nhỏ hơn một tuổi so với Dạ Tường, nhưng mà Dạ Tường cao hơn Dạ Hoằng một cái đầu. Ngay cả mấy người khác cũng cao hơn Dạ Hoằng, bất quá, Dạ Hoằng khi còn bé khớp xương bị tổn tương, cơ hội cao lên cũng không nhiều lắm.

Nghe thấy Dạ Hoằng nói như vậy, Dạ Tường lặng đi một chút, lập tức tươi cười, vươn tay làm ra tư thế mời nhảy.

Nhìn thấy động tác của Dạ Tường, Dạ Hoằng đưa tay đặt vào trong tay Dạ Tường.

Dạ Tường dắt Dạ Hoằng đến trung tâm đại sảnh, liền cất bước, những bước chân hoa lệ.

Mặc dù Dạ Hoằng không phải là mặc váy dài, nhưng hai người một đen một trắng kết hợp với nhau, hơn nữa lại là áo đuôi tôm, còn có tóc tết thành bộ bó dài, hai người ăn ý bước đều. Chưa có ai cảm thấy hai người đàn ông này phối hợp thua kém bất kì một cặp nam nữ nào, có thể nói, trong đại sảnh khiêu vũ lúc này, hai người Dạ Hoằng trở thành trung tâm chú ý của tất cả mọi người.

“Lâm Hạo, chúng ta cũng nhảy đi?” Lam Vũ nhìn thấy hai người Dạ Hoằng nhảy đắc ý như vậy, chính mình cũng rất muốn nhảy.

“Vậy thì bạn nhảy bước nữ nha, tôi bước của nam nhảy còn không tốt, đừng nói tới bước của nữ.” Lâm Hạo đúng là nói thật. Hắn ở trường học khiêu vũ căn bản chỉ được một chút, chưa từng học tử tế một buổi nào.

“A! Nhưng mà tôi cũng không biết, tôi cũng chỉ học một ít ở trường, trong giờ học thể dục á.” Lam Vũ buồn bực nói.

“Tôi cũng vậy…”

“Ha ha, để chúng tôi chỉ hai người.” Hoàng Cáo cười nói. Nói thật, hắn cũng rất muốn nhảy thử.

“Bạn nói cái gì! Hoàng Cáo, chẳng lẽ bạn muốn đem tôi vứt qua một bên?” Diệp Khanh tức giận nói. Trước không tìm được hắn còn chưa tính, bây giờ tìm được rồi, hắn còn dám vứt mình đi sao.

“Nhưng mà chẳng phải bạn có bạn nhảy rồi, chẳng lẽ bạn định vứt anh ta sang một bên sao.” Hoàng Cáo hỏi.

“Cái này.” Diệp Khanh nhìn Miêu Bằng một chút, hi vọng hắn ta nói có việc phải đi.

Nhưng mà Miêu Bằng vốn không để cho cô ta được như ý nguyện: “Đúng vậy, Diệp Khanh, bạn đừng nói là sẽ vứt bỏ tôi đấy chứ!”


“Ha ha, như thế nào lại có thể chứ?” Diệp Khanh vội nói.

“Vậy là tốt rồi, chúng ta nhảy đi!” Miêu Bằng kéo tay Diệp Khanh đi, hắn cũng chẳng muốn nhìn thấy mấy tên tiểu tử thúi này.

“Oh ~~ đi.” Lam Vũ nhìn bóng lưng hai người, trêu chọn nói. Lập tức xoay người, hướng về Hoàng Cáo nói: “Chúng ta chia cặp thế nào?”

Hoàng Cáo nhìn thấy hai tròng mắt lòe lòe sáng của Lam Vũ, liền cảm thấy đau đầu, vì vậy mới mở miệng nói: “Tôi với Lâm Hạo, bạn với Cảnh Kiệt một cặp.”

“Ôi chao ~~~ Nhưng mà người ta muốn một cặp với bạn!” Lam Vũ làm ra vẻ đáng yêu nói.

“Lâm Hạo, chúng ta đi thôi!” Hoàng Cáo làm như không có nghe Lam Vũ nói, lôi Lâm Hạo đi.

“Thật là, không biết thương hương tiếc ngọc gì cả.” Lam Vũ ra vẻ tiếc hận nói.

“Được rồi, bạn cũng đừng ghẹo cậu ấy nữa, chưa thấy cậu ấy rất sợ bạn sao.” Tống Cảnh Kiệt nhìn thấy hai người bọn họ là buồn cười.

“Sợ tôi! Giỡn hoài, còn chưa có đủ!” Lam Vũ nhìn theo bóng lưng Hoàng Cáo nói.

“Vậy bạn muốn thế nào, tôi á ~~~ muốn chỉnh chết cậu ta!” Lam Vũ hung hăng nói.

Bất quá Tống Cảnh Kiệt không nói gì thêm, hắn biết Lam Vũ cũng chỉ nói giỡn.

“Được rồi, bạn không phải muốn nhảy sao? Tôi mời bạn.” Tống Cảnh Kiệt thay đổi chủ đề.

“Đi thôi!” Lam Vũ cùng Tống Cảnh Kiệt gia nhập vào vũ hội.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận