Ha Ha, Phụ Thân

“Cục cưng ~~~ các người ở đây à!” Một giọng nữ từ xa vọng tới.

Mọi người nhìn lại.

“Á ~~~” Hoàng Cáo lập tức vọt ra sau Dạ Hoằng.

Tôi xin bạn người phụ nữ này không thể để tới gần bọn mình như vậy, nếu không sẽ nguy hiểm tới tính mạng.

Điều may mắn duy nhất bây giờ chính là Dạ Hoằng ở chỗ này, nếu không, Hoàng Cáo tuyệt đối sẽ chẳng hay ho gì.

“Kì kì? Sao cô lại tới đây.” Dạ Hoằng cũng không biết tại sao Dạ Kì lại xuất hiện ở đây.

Dù sao bây giờ không phải Dạ Kì phải xử lí chuyện của đứa con gái kia sao?

“Cục cưng à, người ta không phải đang quan tâm đến cậu sao, cậu như thế nào lại có thể đối xử với người ta như vậy?” Dạ Kì nói nũng nịu. lại còn cố ý lượn qua lượn lại trước mặt Dạ Hoằng một vòng, nói: “Cục cưng, cậu cảm thấy hôm nay tôi có đẹp không?”

Nghe thấy Dạ Kì nói tới đây, Dạ Hoằng mới cẩn thận nhìn lại trang phục của Dạ Kì.


Mái tóc dài ngang vai cắt lên thành tóc tém, thoạt nhìn hết sức đẹp đẽ đáng yêu, hơn nữa Dạ Kì vốn chăm sóc da rất tốt, một chút cũng nhìn không ra đã 26 tuổi rồi. Hơn nữa Dạ Kì hôm nay còn mặc một bộ đầm xòe màu hồng phấn. Dạ Hoằng rốt cuộc biết mấy người kia tại sao lại phản ứng như vậy rồi.

Có ai 26 tuổi lại mặc như vậy không. Mặc dù từ trên người nhìn không ra có chỗ nào kì cục, nhưng mà mấy người bọn họ đều biết tuổi thật của Dạ Kì là bao nhiêu. Sẽ cảm giác thấy rất kì quái, dù sao bộ đồ xì tin như vậy người này có thể mặc sao, hơn nữa, cho dù không biết tuổi thật của Dạ Kì, chính là ai biết Dạ Kì đều cảm thấy rất kì quái, có thể người duy nhất không cảm thấy gì chắc cũng chỉ có Dạ Hoằng cùng Dạ Hoa.

Mà trong nhận thức của Dạ Hoằng, chỉ cần không quá kì cục, mặc thoải mái là được.

Mà với Dạ Hoa, bởi vì Dạ Kì thường thường mặc đủ loại quần áo khác nhau, kiểu kì cục cỡ nào cũng có, liền không cần phải nói, hôm nay Dạ Kì ăn mặc như vậy vốn có thể được xem là bình thường.

“Đẹp lắm ~~~ có đúng không, Hoằng ~~~” Lam Vũ nhìn thấy Dạ Hoằng còn chưa có phản ứng, liền nhắc nhở Dạ Hoằng.

Bất quá Lam Vũ cũng không có nói sai, dù sao Dạ Kì mặc như vậy đúng là hơi kì lạ, nhưng mà nhìn rất đẹp, bất quá điều kiện đầu tiên là không được quên tuổi của cô ta cũng như con người của cô ta.

“Đúng vậy.” Dạ Hoằng nói theo Lam Vũ.

“Đúng vậy đúng vậy, Dạ Kì à, cô hôm nay mặc vậy nhìn rất đẹp.” Hoàng Cáo nhớ tới những lời lúc nãy Dạ Hoằng nói, cũng cười hì hì. Vừa nói còn dùng khuỷu tay thúc vào Tống Cảnh Kiệt bên cạnh.

“Uh, không tệ chút nào.”

“Nhưng mà ???? Ô ~~~” Lâm Hạo còn chưa có nói xong, chính xác là chuẩn bị nói, đã bị Hoàng Cáo bịt kín miệng.

“Ô ô ô ~~~” Lâm Hạo cố gắng phản kháng, bất quá khí lực của Hoàng Cáo đúng là dọa người, mặc kệ Lâm Hạo vùng vẫy thế nào, cũng không có thoát khỏi kềm tỏa của Hoàng Cáo.

“Hoàng Cáo, cậu sao có thể làm như vậy, cậu để cho Lâm Hạo nói xong nào ~~~” Dạ Kì tiến lên một chút giật tay Hoàng Cáo ra.

“Hô ~~~” rốt cuộc Lâm Hạo đã có thể tự do hô hấp, hít thật sâu một hơi, hung hăng trừng mắt liếc Hoàng Cáo một cái. Vừa mới rồi đúng là mệt chết hắn.

“Được rồi, Lâm Hạo cậu đừng tức giận với Hoàng Cáo, cậu vừa rồi muốn nói cái gì?” Dạ Kì dụ dỗ Lâm Hạo.


“Oh, tôi nói tôi cảm thấy Dạ Kì cô mặc đồ màu trắng, hoặc là màu đỏ nhìn rất đẹp, bởi vì màu da của cô rất hợp với hai màu đó. Đương nhiên đây là cái nhìn của tôi thôi, cô mặc như bây giờ nhìn vẫn rất đẹp.” Lâm Hạo chậm rãi giải thích.

“Như vậy à. Tôi cũng cho rằng như vậy, nhưng mà Dạ Tĩnh nói, tôi nên thay đổi màu sắc một chút, bởi vì trong tủ đồ của tôi toàn hai màu kia. Cho nên cô ấy thay đổi cho tôi. Vì vậy tôi sẽ mặc màu hồng.” Dạ Kì vừa cười vừa nói.

“Hoàng Cáo à ~~~ cậu lúc nãy tại sao không để Lâm Hạo nói vậy?” Dạ Kì xoay người nhìn cái người đang ngó tay hắn chằm chằm.

Mà Hoàng Cáo hoàn toàn giống như là không có nghe thấy gì cả, chỉ nhìn vào tay vừa mới bị Dạ Kì chạm qua.

“Hoàng Cáo, bạn đang làm gì vậy?” Tống Cảnh Kiệt bên người Hoàng Cáo thấp giọng hỏi.

“Hả?” Mờ mịt nhìn Tống Cảnh Kiệt. Hoàng Cáo còn đang bận suy nghĩ Dạ Kì nhìn nhỏ nhắn như vậy tại sao lại có thể gỡ tay mình ra, mình ngày nào cũng luyện võ hết mà.

“Dạ Kì đang hỏi bạn kìa!” Lam Vũ “tốt bụng” nhắc nhở.

“Cái gì?” Hoàng Cáo thật sự không biết Dạ Kì có hỏi mình cái gì hay không.

“Được rồi Kì Kì, cô tới đây làm gì?” Dạ Hoằng cắt đứt Lam Vũ đang đứng một bên xem kịch vui.

“Oh, tôi đến giao tài liệu.” Dạ Kì đưa một cái USB cho Dạ Hoằng.

“Oh. Cái này không cần cô phải đem tới.” Dạ Hoằng nhìn Dạ Kì.


“Ha ha, tôi có thể bán một cái nhân tình không?” Dạ Kì cười rạng rỡ nói.

“Được rồi!” Dạ Hoằng không nói gìnữa, dù sao Dạ Kì cũng sẽ không có nguyhie63m.

“Chiều nay chúng ta sẽ thấy.” Nói xong, Dạ Kì cứ thế đi khỏi tầm mắt mấy người.

Nhìn Dạ Kì rời đi, Hoàng Cáo thở phào một hơi: “Rốt cuộc cũng đ, ai ~~~ đúng rồi, Kiệt, bạn còn chưa về sao?”

“Chắc phải vậy, cũng cần đem chuyện Tống Tinh Tinh nói với mấy người ở nhà một chút.” Tống Cảnh Kiệt bất đắc dĩ nói.

“Vậy thì đem cái này về theo đi!” Dạ Hoằng đưa cái USB Dạ Kì mới đưa cho mình lúc nãy cho Tống Cảnh Kiệt.

Tống Cảnh Kiệt nhìn cái USB một chút, mới rời đi.

Trên thân USB dán một mảnh giấy, ghi ba chữ: “Tống Tinh Tinh”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận