Ha Ha, Phụ Thân

13 Sao xinh

“Các người không phải có chuyện sao?” thanh âm dễ nghe kia vang lên, nhắc nhở những người ở đây không nên lãng phí thời gian.

“Đúng vậy! Chủ nhân!” Dạ Kì đứng lên chỉ vào Hồng Tiêu nói, “Vị này chính là chủ nhân của Hồng thị – Hồng Tiêu!” Dừng lại vài giây Dạ Kì mở miệng: “Cũng chính là cha của cậu!” Câu nói cuối cùng nói ra thật chậm, giống như còn đang đấu tranh tư tưởng, giống như là có nên nói ra hay không.

“Cái gì! Chú em, chú hóa ra lại là cha của cậu ta?” Hồng Hàn kích động chỉ vào Dạ Hoằng kêu to.

Trái ngược với phản ứng của Hồng Hàn, Dạ Hoằng bên này hoàn toàn có thể nói chính là một người cõi trên. Dạ Hoằng đối với những gì Dạ Kì nói chỉ nhẹ nhàng “Ờ” một tiếng. Nhưng là bị cái giọng to đùng kia của Hồng Hàn lấp lướt mất rồi. Nếu không phải thính lực của bọn họ tốt, ta nghĩ căn bản cũng chẳng có ai nghe được.

“Trời ạ! Tôi nói, chủ nhân thân ái của tôi, phản ứng của cậu chỉ là ờ sao?” Dạ Kì bộ dáng muốn hỏng rồi nhìn Dạ Hoằng.

Người kia xoay lại, ngẩng đầu nhìn Dạ Kì. Lúc này mọi người hoàn toàn có thể thấy rõ được hai mắt của người kia. Hai con mắt đen như nhung. Thật to, hình như sáng lên. Hai con mắt to hiện ra trên khuôn mặt thanh tú chẳng hề đột ngột, ngược lại còn rất xinh đẹp, chỉ là hơi mang vẻ nữ tính. Bất quá trên gương mặt đó cũng không có bất kì biểu cảm gì.

“Ôi chao ~~~ ai ~~~” Thở dài thật sâu. “Cậu????”

Dạ Kì mới vừa mở miệng, Hồng Tiêu ý bảo ngừng lại.

Hồng Tiêu đi tới trước mặt Dạ Hoằng, nhìn thẳng vào hai mắt y. Chậm rãi vươn tay, chạm vào gương mặt của Dạ Hoằng. Chậm rãi mở miệng: “Xin lỗi, trễ như vậy mới tìm con, có thể cho cha bù đắp những thiệt thòi trước kia không?” Âm thanh rất thất, tốc độ rất chậm, nhưng mà làm cho người ta rất an tâm.

Dạ Hoằng rất chán ghét bị người khác chạm vào, nhưng mà người này thì không giống như vậy, ánh mắt của ông ta rất thâm thúy, làm cho y rất an tâm. Không giống như những người trước đó, ánh mắt rất dơ bẩn. Giọng nói của ông ta cũng rất ôn hòa, là cho Dạ Hoằng muốn đến gần, muốn thân cận. Tay rất ấm áp, không muốn rời đi.

“Thiệt thòi? Ông thiếu tôi cái gì?”Tay đặt lên tay người kia, bản năng thừa dịp hoạt động..

Tuy không hoàn toàn nắm lấy cổ họng người kia. Bất quá không mở miệng nói tiếp.

“Cuộc sống của một người bình thường! Một gia đình ấm áp! Một cuộc sống hạnh phúc!” Có chút cười nhìn y.


“Bất bình thường? Không ấm áp? Không hạnh phúc?” Vì cái gì người kia lại nói như vậy? Không phải cũng chỉ là nhà sao? Kéo bàn tay trên mặt ra. Bỏ qua cho Hồng Tiêu, hung hăng hình Dạ Kì đang há miệng bên kia.

Dạ Kì bị nhìn chăm chăm lắc đầu: “Tôi cái gì cũng chưa từng nói!”

Hồng Tiêu đi tới bên cạnh Dạ Hoằng, nói: “Cô ấy quả thật là cái gì cũng không nói với cha, bất quá bất luận ai cũng có thể nhìn thấy được toàn bộ cuộc sống của con.”

Dạ Hoằng xoay người, nhìn người đàn ông đang nói chuyện, trong ánh mắt của người đó lộ vẻ xin lỗi cùng nhu tình. Dạ Hoằng đã từng nhìn thấy loại ánh mắt này, có một lần y đi xử lí một gã sát thủ phản bội trong tổ chức, tay sát thủ kia trước khi chết cũng nhìn người yêu gã bằng ánh mắt này. Mà sau sát thủ kia, người yêu của gã cũng tự sát theo.

Y không biết loại ánh mắt này đại biểu cho cái gì, nhưng mà trực giác nói với y, người đàn ông này có thể tin tưởng.

“Theo cha về nhà được không?” Hồng Tiêu nhìn thấy ánh mắt Dạ Hoằng không hề sắc bén hỏi.

“Về nhà.”

“Ừ! Trở về căn nhà mà con nên có!” Hồng Tiêu nói cường điệu.

Dạ Hoằng quay đầu cau mày tự hỏi. Hai người Dạ Kì biết, khi Dạ Hoằng cau mày, chứng tỏ vấn đề này rất phiền toái.

“Chủ nhân! Cậu tiện thể trở về với Hồng tiên sinh đi! Ở đây có chúng tôi!” Dạ Kĩ cũng hiểu rõ, Dạ Hoằng chính là không bỏ được những chuyện ở đâu.

“Đúng vậy! Cơ thể cậu cũng cần nghĩ ngơi một thời gian! Gần đây mưa nhiều, nếu như không nghỉ ngơi tốt, thánh thể của cậu cũng sẽ chịu không nổi đâu!” Dạ Hoa cũng đã mở miệng.

“Cơ thể của con tôi có vấn đề gì sao?”

“Cái đó và tôi đi hay không có quanhe65 sao?”


Hai người đồng thời mở miệng hỏi Dạ Hoa, bất quá nội dung khác xa nhau mười tám ngàn km.

Bởi vì một câu của chủ nhân, một là của người đối với gã mà nói cũng chả phải là người quan trọng gì. Cho nên Dạ Hoa lựa chọn trả lời câu hỏi.

“Tiểu chủ nhân thân ái của tôi, thân là bác sĩ riêng của cậu, tôi rất rõ cậu ở chỗ này mà nghỉ ngơi, cậu sẽ không có khả năng nghỉ ngơi hoàn toàn! Mặc dù tôi không phản đối việc phải vận động một chút, nhưng tôi nghĩ cậu ở chỗ này thật không phù hợp!” Đới với những việc trước đây của tiểu chủ nhân, Dạ Hoa phi thường lo lắng, Dạ Hoằng không dưới một lần không để ý đến nhắc nhở của gã, thường thường làm những chuyện nguy hiểm, Dạ hoa không có khả năng lúc nào cũng chằm chằm theo dõi Dạ Hoằng, hơn nữa Dạ Hoằng cũng có khi dưới tình huống mình không chú ý mà lén trốn đi.

“Đúng vậy đó! Chủ nhân, gần đây thời tiết không tốt lắm, cậu phải nghĩ ngơi thật tốt vào, mới có thể có thể lực tốt nha! Cứ quyết định như vậy đi!” Vừa nói vừa hối Dạ Hoằng đi ra khỏi phòng, lại còn để lại một câu “Chúng tôi đi chuẩn bị quần áo, lát nữa gặp lại dưới lầu ~!”

“Dạ Hoa tiên sinh! Hoằng nó bị làm sao?” Hồng Tiêu nhìn Dạ Hoa, hi vọng gã có thể cho mình biết Dạ Hoằng rốt cuộc bị làm sao?”

“Cậu ta?” Nhìn thoáng qua Hồng Tiêu, cười cười ngồi vào ghế salon, hớp ngụm trà. “Cậu ta khi còn nhỏ, tay của cậu ta bị gãy nát, cơ thể cùng thần kinh đều phải trải qua chữa trị, mặc dù vết thương bây giờ không còn nhìn thấy nữa, nhưng mà không thể dùng sức quá mạnh.” Nói tới đây, Dạ Hoa ngừng lại một chút, nhìn ánh mắt bọn họ.

Không ngoài dự đoán của gã, ánh mắt Hồng Tiêu tràn đầy áy náy cùng vẻ mặt kinh ngạc của Hồng Hàn.

Cười khẽ một chút, Dạ Hoa tiếp tục nói: “Còn có lúc chủ nhân 5 tuổi, bị ngâm trong nước mười ngày, làm cho chủ nhân bị phong thấp nghiêm trọng, đại khái vào những ngày ẩm ướt sẽ rất đau, nhưng mà bởi vì chủ nhân không có ý thức với sự đau đớn, cho nên cũng không có chữa trị tận gốc, mãi cho đến thời gian trước lúc tôi làm kiểm tra toàn thân với cậu ta mới phát hiện được. Bây giờ chữa trị đã chậm rồi!”

“Không có cảm giác đau? Đây là ý gì?” Hồng Tiêu đưa ra nghi vấn của mình

“Tôi đã làm kiểm tra, hệ thống thần kinh của cậu ấy không có vấn đề gì! Nhưng mà đau đớn đối với cậu ta mà nói, chính là không có phản ứng, tôi nghĩ hẳn là bị mất cảm giác trong ý thức!” Dạ Hoa cũng nói rõ là mặc kệ dùng biện pháp gì, Dạ Hoằng cũng sẽ không kêu đau, cho dù hỏi y, Dạ Hoằng nhiều nhất cũng chỉ nói là có chút không thích.

“Như vậy à! Tôi hiểu rồi! Nó lúc nhỏ vượt qua như thế nào chứ?” Ảo não nhìn hai tay của mình.

Hồng Hàn không có ý tứ mở miệng, dù sao bản thân cũng không có cách nào tìm được đứa trẻ này, mới làm cho nó bị nhiều khổ sở như vậy.


Bất quá cái này cũng không thể hoàn toàn trách tội Hồng Hàn, dù sao tổ chức Dạ Ảnh này cũng không để cho người ngoài có thể tùy tiện dò xét tình huống bên trong.

Hồng Tiêu cũng biết như vậy, cho nên hoàn toàn không có trách cứ Hồng Hàn.

“Được rồi, chúng ta xuống dưới trước đi! Đừng để cho bọn họ chờ.” Dạ Hoa đề nghị.

“Ừ!” Gật đầu đồng ý với Dạ Hoa, Hồng Tiêu đứng lên.

Nhìn thấy động tác của Hồng Tiêu, Hồng Hàn cũng đứng lên, hai người đi theo Dạ Hoa, chậm rãi đi xuống phía dưới.

Dọc đường đi Hồng Hàn oán giận không ngừng, bởi vì gã nhìn ra bên ngoài cửa kính. Rõ ràng là ngay trong nội thành, hết lần này tới lần khác Dạ Kì kia để cho bọn họ đến cái khu công nghiệp này, rồi lại vòng ngược vào trong nội thành. Làm hại chân gã lúc này vẫn còn đau. Bọn họ mới đến không bao lâu, Bây giờ nhớ lại mấy tiếng trước. Bọn họ cứ thế từ trong đó đi một lúc đã về, là nên nói đây là con đường này làm ra để dễ đào tẩu, hay là bởi vì con đường vốn là thẳng tắp mới nhanh như vậy, hóa ra phải ngồi xe bốn mươi mấy phút lại có thể nhanh như vậy.

“Ha ha! Các người cũng đừng trách Dạ Kì, đây chính là qui định, nếu như không phải người quan trọng trong tổ chức, không thể đi vào từ cửa chính. Các người ngay cả chẳng phải người bên trong tổ chức, đáng lẽ là chẳng thể đi vào bất kì chỗ nào!” Dạ Hoa cười trêu ghẹo.

“Vậy vây giờ chúng tôi có thể đi bằng cửa chính rồi!” Hồng Tiêu tìm được sơ hở trong lời Dạ Hoa.

“Ha ha! Ông bây giờ chính là cha của chủ nhân chúng tôi, như vậy chúng tôi đương nhiêu không thể bạc đãi ông rồi! Tôi nghĩ Hồng Hàn biết Dạ Ảnh chúng tôi phi thường bảo hộ mà!” Dạ Ảnh vốn là một tố chức kì quái, chỉ cần mi không phạm vào những nguyên tắc của Dạ Ảnh, như vậy Dạ Ảnh sẽ che chở mi cả đời.

“Cái này chính xác!” Hồng Hàn rầu rĩ nói. Phải biết rằng một khi gã cùng Dạ Tường cãi nhau, Dạ Tường bỏ chạy trở về đây, Dạ Ảnh cũng chẳng chừa mặt mũi cho gã, không nói cho gã biết tình huống của Dạ Tường. Trừ phi Dạ Tường hết giận mới thôi.

“Ha ha!” Nhìn thấy vẻ mặt này của Hồng Hàn, Hồng Tiêu đại khái cũng đoán được ở phương diện này gã cũng ăn không ít đau khổ.

“Được rồi chúng ta ở chỗ này chờ bọn họ!” Tới cửa đại sảnh, Dạ Hoa nói.

“Chỗ này của các người thật kì quái! Không có thang máy sao?” Hồng Hàn tò mỏ hỏi, bọn họ đúng là đã đi bộ xuống hai mươi mấy tầng lầu.

“Đương nhiên là có!” Dạ Hoa nhìn Hồng Hàn giống như đang nhìn vật chết.

“Vậy tại sao không đi thang máy! Hết lần này đến lần khác đều là đi bộ!”

“Oh! Bởi vì tôi vốn là bác sĩ mà! Mỗi ngày ở trong phòng làm việc chữa bệnh hết người này tới người kia, rất ít khi có thời gian rèn luyện thân thế Nói đại khái là khi nào không gấp tôi đều không có sử dụng thang máy!” Cười giải thích.


“Ha ha! Không ngờ Dạ Hoa tiên sinh lại yêu thích vận đồng như vậy!” Hồng Tiêu mở miệng ngăn Hồng Hàn. Hắn biết Hồng Hàn bây giờ mở miệng tuyệt đối chẳng phải lời gì hay ho.

Cảm ơn đã khích lệ! Dạ Hoa rành mạch từng câu nói trước hai người cũng không tốt lắm, nhưng mà muốn đem người mình quan tâm nhất giao cho bọn họ chiếu cố, trong lòng hết sức không thoải mái, đương nhiên muốn chỉnh cả hai người để bớt giận.

Hơn nữa gã cảm giác được, Dạ Kì lúc trước làm như vậy, cũng xuất phát từ lí do tương tự.

“Ha ha! Các người nhanh thật!”

Tiếng nói cất lên, liền nhìn thấy Dạ Kì mang theo một cái túi nhỏ, đi theo phía sau chính là Dạ Hoằng.

Dạ Kì đi tới bên người Hồng Hàn, lấy cái túi trên người giao cho gã, nói: “Đây đều là quần áo của chủ nhân, anh giữ lấy!”

“Được rồi, hai chúng tôi tiễn đến đây thôi.” Dạ Hoa mở miệng cáo biệt.

“Chúng tôi như thế nào trở về, xe cũng ~~~ ở chỗ này!” Nói được một nửa, Hồng Hàn đã nhìn thấy chiếc xe đáng ra phải ở bãi giữ xe ngoài khu công nghiệp, bây giờ đang dừng ở cửa lớn.

“Ha ha! Người của chúng tôi ngay cả một chiếc xe cũng không đưa đến, làm sao có thể cho các người một cái công đạo chứ?” Dạ Kì trêu chọc nói.

“Được rồi được rồi! Các người đi nhanh đi!” Đem Dạ Hoằng đẩy lên xe, nhìn Hồng Tiêu cũng ngồi lên sau đó. Hồng Hàn vào ghế tài xế ngồi. Dạ Kì lại mở miệng: “Tiểu tổ tông! Cậu phải nhớ những gì tôi nói đó! Có việc gì thì gọi tôi! Tôi lúc nào cũng có mặt!”

“Ừ!” Người kia nhẹ giọng trả lời, bất quá Dạ Kì nghe được là tốt rồi. “Được rồi, Hồng Hàn, anh có thể chạy xe đi!”

Hồng Hàn gật đầu, đem xe chạy đi.

Nhìn chiếc xe xa dần, Dạ Kì xoa xoa giọt nước trên khóe mắt, nói: “Chủ nhân sẽ hạnh phúc sao?”

Dạ Hoa cũng nhìn theo chiếc xe đó, chậm rãi nói: “Sẽ mà! Đã đi được một bước, cũng sẽ đi được bước thứ hai. Tin tưởng cậu ấy!” Nói xong, Dạ Hoa đưa tay kéo Dạ Kì vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Đừng khóc nữa! Như thế này bị người khác nhìn thấy sao!”

“Nhìn thì cứ nhìn đi!” Vùng vẫy thoát khỏi lòng Dạ Hoa, trừng mắt liếc gã một cái “Cảm cáo anh, đừng nên làm ra hành động như vậy một lần nữa!” Xoay người đi vào trong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận