Sương sương khoảng hai ngày nữa sẽ diễn ra Đại hội Cầm sư.
Với khả năng vốn có và cả thần đàn Lãnh Mặc Huyết cầm thì An Thục tin chắc cô nắm trong tay là vị trí Cửu phẩm Cầm sư rồi.
Nhưng không biết có thể chủ quan hay không? Đối phương dám thách đấu, sợ rằng biết được lai lịch của cô rồi, có lẽ sẽ là một đối thủ không tầm thường.
Ngay ngày mai, phải khởi hành đến thành Lưu Yến.
Tối hôm đó, An Thục loay hoay thu xếp đồ đạc.
Nhất Sinh có lẽ cũng đi theo luôn.
Cô thu dọn, mai sẽ khởi hành sớm, có lẽ sẽ để lại lời nhắn qua Thiển Nhi rồi đi không nói một lời.
Chuyến đi lần này, sợ rằng sẽ nguy hiểm lại càng thêm nguy hiểm.
Còn mạng để trở về hay không còn chưa rõ.
--Trong hư không—
“Hầy, Huyết! Ta có thanh chủy thủ này, nghe nói nó rất lợi hại.
Mà không biết bao giờ mới được dùng nó” An Thục thở dài.
Dù có lợi hại, nhưng không tận dụng được sự lợi hại đó thì cũng vứt thôi chứ làm ăn được gì
“Hửm? Cô thì có cái gì lợi hại?” Huyết nghe thấy lợi hại, cũng tò mò.
Hắn hồi nguyên khí, chui ra khỏi ngọc hồn.
Vì thanh chủy thủ kia của An Thục rất hiếm, và đương nhiên rất mạnh, nên cô không thể cất đơn thuần nó trong một cái hộp
- Sinh Nhi, chàng mở mật đạo ra đi
Sau kệ tủ gỗ kia, hai bên dần di chuyển sang hai phía.
Ở đó có một cầu thang lớn hiện ra.
Đi đến đâu, những ngọn nến hai bên phát sáng đến đó.
Cô dẫn Huyết và Nhất Sinh cùng đi xuống đó.
Xuống đến tận cùng của mật đạo, ánh sáng đỏ lấp lóe phát ra từ chỗ Hỏa Viễn đao.
Huyết lại gần, cầm nhẹ thanh chủy thủ đó lên ngắm thử.
Một luồng ánh sáng chói bỗng xuất hiện từ chỗ Hỏa Viễn đao.
Khi ánh sáng biến mất…
- Ủa? Đây là đâu? Sao ta lại ở đây thế? – Giọng của hai nữ nhân?
- Tề Tử Hy? Bạch Tuyết Lam? Sao hai người lại ở đây – An Thục quay lại.
Mật đạo này đâu phải người thường có thể vào, tại sao… trong thoáng chốc họ đã vào được đây?
- Ta đang ngắm nhìn Lưỡng Mộc/Thủy Lạc đao thì bỗng bị kéo vào một thứ ánh sáng kì lạ - Bọn họ đồng thanh, xem ra không cần nói cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi.
- Vừa hay ta cũng đang muốn đến tìm hai cô, lần này cũng đỡ tốn được phần nào đó công sức.
Mai chúng ta đến thành Lưu Yến nhé!
Bạch Tuyết Lam và Tề Tử Hy cũng không lạ lẫm gì đối với cái tên đó nữa.
Thành Lưu Yến? Bọn họ mỗi người đều đã là Vương giả rồi kia.
Nhưng… sẽ có nhiều điều ở đó liên quan đến họ, mà họ còn không hề hay biết.
Đi ra khỏi mật đạo, Huyết trở về bên trong ngọc bội.
Còn bốn người kia cũng đi ra ngoài, cho chuẩn bị xe ngựa, bản thân họ, một người đi thu xếp đồ đạc, một người đi viết lại lời nhắn, nhờ chuyển đến cung Thái hậu.
Rồi mai sẽ khởi hành lên đường
--Tối hôm đó, tại hoa viên vương phủ--
An Thục một mình đi dạo ngoài vườn.
Gió thổi man mát dễ chịu, bỗng chợt cô nghe được một giọng nói nam nhân từ đằng sau.
Đó là một giọng hơi khàn, trầm và lặng, có chút lạnh lùng
- Nữ nhân!
An Thục nghe xong, định quay lại nhìn hắn.
Rốt cuộc là ai to gan, lại dám đột nhập vào Triệu vương phủ.
- Là ai?
- Đừng quay lại!
- Hừ! Tại sao chứ?
- Nếu cô quay lại, ta không chắc có thể giữ mạng cho cô
- Ngươi nghĩ ta tiếc cái mạng này chắc? – An Thục vừa nói, tay cô vừa triệu hồi Lãnh Mặc Huyết cầm ra, nhưng dường như đã bị nam nhân kia nhìn thấu được tất cả.
- Ồ? Vậy những người sau đó thì sao? Cô nghĩ ta giết cô xong, ta sẽ bỏ qua cho những người thân cận của cô hay sao? – Hắn nói với cái giọng coi thường, mang chút sắc lạnh
- Ngươi… rốt cuộc ngươi muốn gì?
- Ta… muốn thắng cô trong Đại hội Cầm sư lần này.
– Hắn nở một nụ cười nhạt ranh mãnh
- Được, vậy ta rút lui – An Thục bất lực.
Cô đang nghĩ, chỉ vì muốn thắng cô mà làm đến nước này.
- Không, ta không muốn cô rút lui.
Tên này vậy là có ý gì? Muốn thắng An Thục, nhanh gọn nhất là cô đã chọn cách rút lui.
Vậy mà hắn lại không cho cô rút, hắn đây là muốn làm gì?
- Này này tên kia, ngươi muốn gì nói lẹ cái.
Nhà ta bao việc.
– An Thục lại bắt đầu bực mình rồi.
Nói chuyện với hắn mà cũng mệt nữa.
Được một khắc rồi.
- Ta muốn thắng cô một cách quang minh chính đại.
Phiền phức thật sự trời! Rốt cuộc có cho ta đi về nghỉ ngơi không? Mệt mỏi với cái tên này quá đi mất.
- Vậy hôm đó ta nhường ngươi là được.
- Cô dám?
- Có gì ta không dám chứ?
- Hừ! Vậy được rồi.
Lần này là Vân Thủy Thiên, lần sau sẽ là… Thái hậu Nhất Tử Sa.
Bảo trọng!
Hắn ta quay người vụt đi.
An Thục quay lưng lại nhìn, định đuổi theo, không may bị hắn phi một cây châm nhỏ vào vai.
May mắn đây không phải ác ý, hắn chỉ muốn cô dừng lại và đừng đi theo hắn.
Trên châm không có độc, chỉ chảy máu một chút, tự khắc lành lại.
An Thục bực tức liền trở về khuê phòng của mình, cô tính leo lên giường trùm chăn đi ngủ
Thật bực mình! Tức chết ta a~ Sao hắn dám chứ… Ôi cái vai bé bỏng của ta…
Chợt lúc đó, có một tên lính nhỏ đập cửa.
An Thục nhận được tin báo khẩn, cô nghe đến thần trí cũng không vững nổi nữa
- Vương phi, có chuyện rồi!
- Xảy ra chuyện gì?
- Thái… Thái hậu có chuyện rồi
Ngay tại giây phút đó, cô gục xuống.
Hắn không phải nói chơi, mà là nói thật sao? Hắn… Hắn đang muốn tàn sát những người cô yêu thương đây sao? Hắn làm thật sao?
Cô đứng vững, chạy ngay đến Từ Ninh cung.
Thái hậu… bị mũi tên tẩm độc bắn trúng.
Bây giờ… người cũng đã không còn rồi
Cô ôm lấy thi thể Thái hậu, khóc lớn.
Nước mắt cô chảy đến không ngừng, từng giọt, từng giọt một chảy đến ướt đẫm tay áo của Thái hậu
- Mẫu hậu… Tại sao hả? Con liên lụy người rồi.
Không! Làm ơn mở mắt ra nhìn con.
Là nữ nhi sai, nữ nhi sai
Lúc đó, Nhất Sinh cũng vừa hay chạy đến.
Hắn ta nhìn bộ dàng này của An Thục, ôm lấy cô ấy.
Nhẹ giọng an ủi cô, nhưng nước mắt hắn cũng lệ nhòa trên má
- Nàng nén đau thương.
Quốc tang của Thái hậu được tổ chức ngay đêm hôm đó.
Không thể đợi đến sáng hôm sau.
An Thục đêm đó đã thức trắng đêm, chỉ để khóc, đưa tiễn người mẫu thân mà cô luôn yêu thương nhất.
-oO0Oo-
Hôm sau, An Thục vẫn theo kế hoạch, cùng ba người kia xuất cung từ sớm.
Đến gần buổi trưa thì cũng vừa đến cổng thành.
Binh lính gác cổng có chặn lại, nhưng An Thục có nói đến dự Đại hội Cầm sư nên được vào
Chậc, vào cổng thành cũng đơn giản thật!
Vì mai cũng chưa phải ngày dự thi, nên nhóm người kia đi tìm quán trọ trú qua đêm.
--Tại Niệm Hương lầu—
“Chủ quán, còn phòng không a~” Lộ Miên Cung – Niệm Hương lầu chủ - đang ngồi thống kê sổ sách.
Bỗng chợt nghe An Thục gọi, liền đứng dậy ra tiếp đón
“Cô nương, đêm nay chỉ còn ba phòng thôi a”
“Hả? Ba phòng sao…?” An Thục quay lưng lại nhìn ba người kia.
“Phải làm sao?”
Nhất Sinh tiến lại phía trước, tay khoác qua vai An Thục.
Mặt nở cái nụ cười ranh mãnh khiến ai cũng phải né tránh
“Đại thẩm, thẩm cứ lấy ba phòng cho ta.”
“Này này! Sao đủ, bốn người mà?” An Thục nghe xong, vẫn chưa thể hiểu.
“Nàng với ta là phu thê, đương nhiên dùng chung một phòng.
Hai nữ nhân kia mỗi người một phòng là đủ rồi” Hắn quay lưng nhìn An Thục.
Hai tay hắn đặt lên vai cô.
Ghé sát xuống rồi nói, lại khiến cho An Thục phải đỏ mặt
“Được rồi, bọn ta về phòng trước” Tề Tử Hy đi ngang qua hai người, tay vỗ nhẹ vai An Thục rồi cùng Băng Tuyết Lam đi lên.
May mắn thay là… Tối hôm đó, An Thục thương lượng kiểu gì lại thành công cho Nhất Sinh ngủ dưới nền đất.
Đêm đó yên lành, không hề có chuyện gì xảy ra.
Sáng hôm sau, An Thục tỉnh dậy.
Chà! Cái không khí ở đây cũng thật trong lành và mát mẻ quá đi.
Hôm nay có nên tập tành một chút không nhỉ? Vẫn là nên chuẩn bị chứ? E là đối phương không hề dễ dàng đánh bại.
--Trong hư không—
“Nên làm gì hửm?” Cô ngồi trong khuê phòng, có cái cửa sổ có thể ngắm ra ngoài.
Bên ngoài kia cơ man là hoa sen, vì nơi đây đối diện với một hồ nước.
“Làm gì là làm gì?” Huyết đang uống trà.
Bỗng dưng cô hỏi thế, hắn cũng đang không biết cô muốn gì.
“Ngươi không thấy đối thủ của chúng ta à? Không lường trước được điều gì với tên đó đâu” An Thục bất lực.
Đến lúc này mà hắn vẫn còn thời gian mà uống trà, thư giãn hay sao? “Bộ không phải tập tành, luyện tập gì hay sao?”
“Đối với đối thủ lần này, cứ đợi thời cơ mà ứng biến, vì hắn ta không phải người thích vạch ra kế hoạch từ trước.”
Tại sao nghe Huyết nói, có vẻ như hiểu quá về người này vậy? Rốt cuộc là có quen nhau sao?
“Tại sao lại hiểu rõ hắn đến thế?” Cô đang tò mò, rất tò mò.
“Từng lại đối thủ kia mà”
Rồi Huyết lại kể cho cô nghe, về lần đầu hắn dự thi Đại hội Cầm sư.
Lúc đó, hắn gặp một đối thủ mạnh, tên là Cao Thiên Trường.
Hắn ta lúc bấy giờ đã là Bát phẩm Cầm sư.
Nhưng hắn dự thi để lấy thứ hạng cao nhất.
Năm đó không may bị Huyết đánh bại.
Hắn lúc đó, rất bực.
Hắn bày mưu tính kế, và cũng chính là người đã hãm hại Huyết, nhốt hắn vào ngọc bội, phong ấn thành ngọc hồn.
Kể lại cái quá khứ này, nghe cũng khiến người ta phẫn nộ.
“Ngày mai cô nên cẩn thận! Ta cảm nhận được hắn mạnh lên rất nhiều.
Sợ rằng còn mạnh hơn cả ta”
An Thục nghe xong, Huyết đã lợi hại lắm rồi, hắn còn hơn thế nữa.
Lần này không phải chết chắc rồi sao? Nhưng mà, phải trả thù.
Cô chết cũng được, nhưng cũng phải kéo hắn chết theo.
Mối thù này phải trả cho xong, không thể không giữ lời với người đã chết, vì hi sinh cứu mạng cô.
Cô không ngồi nữa.
Ra ngoài kiếm Băng Tuyết Lam và Tề Tử Hy dạo chơi.
Buổi chiều này, trước mắt cứ êm ả thế đã.
-oO0Oo-
Trong chớp mắt đã ngày hôm sau.
Trận chiến bây giờ cũng đã bắt đầu.
Cô đến đấu trường.
Ồ? Cũng nhiều thí sinh thật đấy!
“Vòng một sẽ là gảy khúc ‘Tuyết Tâm’”
Sao lại may mắn đến thế! Lại chọn trúng bài tủ của ta.
Vòng một ta qua chắc rồi!
Lần lượt từng người thi một.
Đến lượt của An Thục, cô gảy thật nhẹ nhàng, lướt từng ngón tay uyển chuyển trên từng dây.
Lúc trầm lúc bổng, như hòa quyện vào âm thanh.
Sau khi cô kết thúc phần thi, lại được nghe những lời tán thưởng, những tiếng vỗ tay reo hò.
Nhưng người dự thi tiếp theo cũng không hề kém.
Tuy là nam nhân nhưng hắn chơi đàn còn hay hơn nữ.
Thanh âm hắn tạo ra lại vô cùng cuốn hút.
Đoán chắc hắn ta chính là Cao Thiên Trường, đối thủ của An Thục.
Mới có vòng một nhưng đã loại không ít được đối thủ.
Hơn trăm người giờ chỉ còn lại vẻn vẹn mười bốn người.
“Vòng thứ hai, gảy đàn bắn cung”
Cái này cũng thật đơn giản quá rồi.
Nhưng sau khi kết thúc vòng thi, cũng chỉ còn lại An Thục và nam nhân kia, Cao Trường Thiên.
“Vòng ba đồng thời là vòng cuối cùng, đối kháng!”
Hóa ra sau vòng hai, sẽ chỉ chọn ra hai người có điểm bình chọn cao nhất.
Nhưng đối kháng? Một người còn một người mất sao? Tỉ lệ thắng lần này của An Thục không quá cao.
Liệu có ổn không?
Trước khi thi vòng cuối cùng, An Thục ra gặp mặt Nhất Sinh, Tuyết Lam, và Tử Hy.
- Chúc may mắn nhé! – Cả ba cùng đồng thanh, rồi cô lên đấu trường
“Vì vòng đối kháng này sẽ nguy hiểm, nên xung quanh pháo đài sẽ dựng kết giới”
An Thục bước lên pháo đài cùng với Cao Thiên Trường.
Cô khá căng thẳng.
Up áp hắn tạo ra không phải dạng vừa.
Liệu cô có đối đầu thành công để trả thù cho mẫu hậu và Vân Thủy Thiên hay không?
--Trong hư không—
“Vòng đối kháng này ta không thể giúp được cô.
Chỉ có người trong cuộc mới thi triển được pháp thuật.
Cô phải tự lực cánh sinh, tự bảo vệ bản thân, nhớ cẩn thận!”
“Ừm, ta nhớ rồi!” An Thục đã hạ quyết tâm, nhất định phải hạ gục được Cao Trường Thiên, nếu không…
Ta phải hạ được ngươi, Cao Trường Thiên! Nếu không… Tên ta sẽ viết ngược a~
“Vòng đối kháng, bắt đầu!”
Tiếng hô đó đã vang lên, giây phút này cuối cùng cũng đã đến rồi.
Cao Thiên Trường mở đầu bằng cái nụ cười ranh mãnh
- Nhường cô đi trước!
- Được!
Cô triệu hồi Lãnh Mặc Huyết cầm.
Gảy nhẹ từng thanh âm tấn công hắn.
Nhưng không ngờ cũng chỉ đẩy lùi hắn về sau một bước.
Chuyện… Chuyện này là sao? Đối với người khác đã sớm văng ra xa rồi!
- Chỉ có thế? Đến lượt ta!
Hắn hồi cây đàn của hắn ra.
Đó cũng không phải thứ tầm thường.
Là Tuyết Mãn Thiên cầm, một trong những cây đàn huyền thoại.
Hắn gảy ra một khúc cao ngất.
Từ trong những âm thanh tạo ra một thanh kiếm sắc bén.
Khoan đã! Nó đang phi trực tiếp về phía An Thục.
Từ bên ngoài, Nhất Sinh có hét lớn “Tránh ra! Thục Nhi, tránh nó!”.
Nhưng không, cô không hề nghe thấy.
Cô chưa hoàn hồn về lần tấn công thất bại vừa nãy của mình.
Và rồi đến khi nó đã gần chạm đến cô, cô mới bừng tỉnh.
Muộn rồi… Nó đâm trực tiếp vào bụng cô.
An Thục ngay lập tức bị văng ra xa, đập mạnh vào một bức tường gần đó.
Không chỉ vết thương đang chảy máu, mà trên đầu cô cũng đang rỉ từng giọt.
Cao Thiên Trường tuy thấy vậy nhưng hắn không ngừng, vẫn có ý định tấn công.
Lần này hắn phi ra hai chiếc dao găm.
Một thanh cứa ngang qua mặt An Thục, thanh còn lại cứa thịt trên cánh tay phải của cô.
“A…” An Thục đang rất đau đớn, vô cùng đau.
Nhất Sinh đứng bên ngoài cũng có thể nhìn thấy.
Hắn đang phải tận mặt nhìn nữ nhân hắn yêu phải chịu đựng cơn đau.
Hắn thi triển thi pháp, muốn phá vỡ kết giới, nhưng không thể.
Kết giới do một Đế giả Trung giai tạo ra, một Tôn giả như Nhất Sinh đương nhiên không làm gì được.
Cao Trường Thiên dù chỉ mới hai sáu tuổi, nhưng lại có thể ra tay tàn nhẫn như thế.
Hắn lại tiếp tục gảy đàn, hắn chưa muốn dừng lại sao?
- Cho cô nếm thử khúc “Tử”
Tử? Là chết sao? Hắn ta muốn giết An Thục? Hắn không muốn nương tay cho một nữ nhi sao? Ác độc, hắn thật ác độc.
An Thục không biết đã ra sao rồi? Liệu… liệu có còn sống hay không…
“A…” Hắn gảy đàn, lại phi thêm một thanh kiếm nữa.
Hai nhát, hai nhát rồi!
“Ồ? Phần còn có thể kêu lên à? Vậy chịu thêm nhát nữa đi! Ta khuyên cô đừng cố chống cự nữa.
Ta cho cô ra đi toàn thây” Hắn ta cười khinh miệt.
Cái nụ cười mà ai cũng không thể chấp nhận cho được.
“Ngươi… sẽ phải hối hận!” Cô đang nhắm mắt, nhưng không có nghĩa ngừng thở.
Hai mắt cô mở trừng.
Khoan đã! Đó không phải là màu xanh ngọc thuần khiết, là… màu đỏ, màu đỏ của máu!
An Thục cô chống cự đứng dậy.
Đến Cao Trường Thiên hắn cũng không thể tin.
Hắn vội vàng gảy đàn, đưa ra ba thanh kiếm cùng một lúc.
Nhưng An Thục lần này đã khác lúc này, không cam chịu nữa.
Cô hồi lại Lãnh Mặc Huyết cầm, gảy nhẹ ba nốt, thanh âm lần lượt chặn mọi thanh kiếm được phi ra từ Cao Thiên trường.
Hắn ta lần này trúng một nhát, vội lấy tay che vết thương lại.
An Thục không để tâm, cũng không nói nhiều, điên cuồng gảy đàn.
Tuy là một khúc thật nhẹ nhàng, nhưng như thể đang mang chứa nỗi hận thù.
Người nghe xong cũng phải choáng ngợp, nó hay nhưng lại khiến day dứt đến thế.
Tuy vết thương của Cao Trường Thiên vẫn đang chảy máu, nhưng hắn vẫn gắng gượng cầm đàn lên gảy.
Hắn gảy liên hồi, nhưng thanh đao liên tiếp phi đến chỗ An Thục.
Hắn đang nghĩ, phi nhiều cũng lúc như thế An Thục không đỡ được hết sao? Lầm to!
- Ngươi gọi đây là tấn công?
- Ngươi… sao ngươi lại có sức mạng lớn thế này.
- Đừng nói nhiều! Trả giá đi!
An Thục đang rất tức giận.
Cơn phẫn nộ trong cô ấy đang dâng trào trong vô thức, không một điều gì ngăn nổi.
- Ngươi… đi chết đi!
An Thục không gảy khúc nhẹ nhàng như trước nữa.
Thanh âm lần này vô cùng mạnh mẽ.
Rồi kia, từ nhưng tiếng đàn phát ra đang tạo ra một sinh vật mạnh mẽ.
Đó… đó là… Hỏa Tinh Rồng Phượng.
Hỏa Tinh Rồng Phượng, dù cho kỹ bí của Lãnh Mặc Huyết cầm là Lãnh Mặc Huyết Long, nhưng Hỏa Tinh Rồng Phượng, mạnh gấp trăm gần ngàn lần như thế.
--Trong hư không—
“Đây… Đây là sự kết hợp của Hỏa Viễn đao và Lãnh Mặc Huyết cầm” Huyết đang ngẫm, rồi nói với An Thục, nhưng cô không hề nghe thấy.
Thần trí của cô không ổn định
Xung quanh kết giới bàn tán xôn xao.
Có những cao nhân còn chưa bao giờ được nhìn thấy.
Nhất Sinh cũng mới chỉ nghe qua thôi, chưa từng được trông coi bằng mắt.
- Hối cải đi!
An Thục gảy liên hồi, nhưng nốt nhạc lại mạnh vô cùng.
Hỏa Tinh Rồng Phượng dù chỉ gào lên một cái thôi đủ để văng ra xa rồi.
Nhưng lần này, An Thục lệnh cho nó, lao tới cắn xé nát Cao Thiên Trường.
Để cho hắn biết, nỗi đau hắn đang chịu, làm sao so được với nỗi đau mất đi người thân của An Thục.
Hỏa Tinh Rồng Phượng tấn công liên hồi, cắn xé đến xác của Cao Trường Thiên hắn cũng không nhận ra.
Hắn lần này chết thảm rồi.
“Trận đấu kết thúc! Tân Cửu phẩm Cầm sư – Dương An Thục”
An Thục vừa kịp nghe xong câu nói đó, nở một nụ cười nhạt rồi ngất đi.
Kết giới được phá bỏ.
Nhất Sinh cùng hai nữ nhân kia lên đỡ lấy An Thục.
Thương tích trên người cô thật sự nhiều quá… Qua nổi không…
- Thục Nhi, nàng sao rồi? Mở mắt ra nhìn ta đi!
Cô ấy đã sức cùng lực kiệt rồi.
Bị chịu liên tiếp hai nhát đao thì làm sao mà còn tỉnh táo được cơ chứ?
- Dù nàng muốn vị trí Cửu phẩm Cầm sư đi chăng nữa, thì cũng đâu nhất thiết phải chịu những thứ này.
Coi như ta xin nàng, mở mắt ra nhìn ta đi! – Nhất Sinh ôm chặt lấy An Thục, nước mắt hắn trào ra.
Những vết thương này, nếu là người khác sớm đã là xác không có hồn rồi.
Tuyệt vọng rồi sao? Cô lại ra đi một lần nữa hay sao?
“Ta có cách giúp cô ấy hồi phục!”