Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Lâm Thanh Phong gật đầu đồng ý rồi lại hỏi.

-Như vậy, còn chuyện thứ hai là gì đâu?

Thiên Cơ Tử nhìn Lâm Thanh Phong một cái rồi trả lời.

-Chuyện thứ hai thì liên quan tới Vô Cực Tử. 

-Ta đã tính ra trong tay ngươi có Vô Tự Thần Thư, vì thế ta muốn ngươi tìm cách tái tạo lại thân thể cho hắn.

Lâm Thanh Phong trầm ngâm một chút, bảo hắn tái tạo cho Vô Cực Tử một bộ thân thể mới thì hắn phải làm như thế nào a?

Thiên Cơ Tử nở nụ cười một cái rồi nói.

-Không phải ngươi chuẩn bị đi tìm Rồng Thần sao? Ngươi có thể nhờ Rồng Thần tạo cho Vô Cực Tử một bộ thân thể phù hợp với hắn là được.

Nghe Thiên Cơ Tử nói xong, Lâm Thanh Phong lại lắc đầu rồi giải thích.

-Không đơn giản như vậy, thứ nhất, muốn tìm đủ 7 viên ngọc rồng rất khó.

-Thứ hai, bọn ta trước tiên muốn nhờ Rồng Thần chữa trị cho Mị Nguyệt.

Lâm Thanh Phong nói tới đây, Thiên Cơ Tử nở nụ cười rồi trả lời.

-Về độc trong người của Mị Nguyệt thì ngươi không cần lo lắng, Vạn Độc Thủ từ xưa tới nay không có thuốc giải, chỉ vì nó khiến máu trong cơ thể bị nhiễm độc, rồi từ đó khiến cơ thể chết dần chết mòn.

-Để chữa trị cho Mị Nguyệt, cách đơn giản nhất đó là phải thay máu cho nàng, chỉ cần thay sạch sẽ toàn bộ máu trong cơ thể nàng là có thể giải được độc.

Lâm Thanh Phong nhíu mày một cái, rồi hỏi.

-Nếu cách chữa trị đơn giản như vậy, vậy thì tại sao Vạn Độc Thủ lại được lưu truyền rằng không có thuốc giải, người trúng chưởng chắc chắn phải chết?

Thiên Cơ Tử gật đầu rồi tiếp tục giải thích.

-Không có thuốc giải là sự thật, nhưng thay máu đúng thật là một biện pháp, những người khác cho dù thay máu vẫn không sống được đó là do thời gian bọn họ trúng độc quá dài.

-Ngươi cũng biết được, máu sẽ di chuyển khắp cơ thể, do đó khi máu của bọn hắn trúng độc, trong thời gian bọn hắn đi tìm người chữa cộng thêm thời gian tìm nguồn máu mới thích hợp thì cơ thể của bọn hắn cũng trúng độc không sai biệt lắm, vì thế bọn hắn chỉ có một con đường chết.

-Còn Mị Nguyệt thì lại khác, ngày hôm qua nàng chỉ vừa trúng độc, thì liền được Vô Cực Tử cho sử dụng Định Thân Đan, vì thế máu độc cũng không có cơ hội đi khắp cơ thể, không thể làm những bộ phận khác bị trúng độc.

-Cũng vì vậy mà, chỉ cần thay máu cho nàng là giải được độc trên người nàng.

Lâm Thanh Phong trầm ngâm một tí rồi gật đầu lên tiếng.

-Nếu chỉ cần như vậy thì đơn giản, được rồi, như vậy chuyện tái tạo nhục thân của Vô Cực Tử cứ giao cho bọn ta.

Vô Cực Tử đứng một bên nở nụ cười rồi hỏi.

-Như vậy, ngươi dự định khi nào chúng ta sẽ rời đi?

Lâm Thanh Phong gãi đầu, rồi trả lời.

-Ta cũng không biết, cứ để tới trưa ta sẽ hỏi mượn Vô Tự Thần thư của Lục Mặc rồi sẽ tính tiếp.

Nghe Lâm Thanh Phong nói vậy, Vô Cực Tử gật đầu chấp nhận, Vô Tự Thần Thư đúng là thuộc sở hữu của Thiên Vận Tông, vì thế nếu bọn hắn muốn sử dụng thì phải được sự cho phép của Lục Mặc.

Lâm Thanh Phong thấy cũng không còn chuyện gì khác, hắn mới đi vào phòng bếp để chuẩn bị bữa sáng.

Chuẩn bị xong bữa sáng, vẫn như thường lệ Lâm Thanh Phong lại đi đánh thức mọi người.

Nhưng khi bước tới phòng của Chiến Thiên, Lâm Thanh Phong gõ cửa rồi đứng phía ngoài đợi một lúc lâu vẫn không thấy ai trả lời.

Lâm Thanh Phong nhíu mày một cái rồi mở cửa phòng, trong phòng không có một ai, chiếc đèn trên bàn thì lạnh ngắt không có dấu hiệu được sử dụng, chứng tỏ rằng ít nhất là từ đêm qua Chiến Thiên cũng không trở về phòng. 

Hắn gãi đầu cười khổ, không cần nghĩ hắn cũng biết được Chiến Thiên đang ở nơi nào.

Vì thế hắn lại đến phòng của Mị Nguyệt.

Nhưng hắn cũng không cần gõ cửa, chỉ cần đứng cách cửa phòng 5m, hắn đã nghe những tiếng kêu không phù hợp cho trẻ em.

Sắc mặt Lâm Thanh Phong cứng đờ, hắn ngẩng đầu nhìn trời rồi lẩm bẩm.

-Sung sức như vậy? Từ đêm qua tới hiện tại mà vẫn còn hành sự?

Tự mình lẩm bẩm một hồi thì Lâm Thanh Phong xoay đầu rời đi, hắn cũng không muốn phá hoại chuyện của Chiến Thiên cùng Mị Nguyệt.

Về tới bàn ăn, Nam Cung Mị Ảnh cùng Ninh Thiên Nhai đã ngồi sẵn chờ ở đó, nhưng chỉ nhìn thấy một mình Lâm Thanh Phong cũng không thấy Chiến Thiên nên Nam Cung Mị Ảnh tò mò hỏi.

-Không phải phu quân đi gọi Chiến Thiên sao? Hắn đâu?

Lâm Thanh Phong lắc đầu rồi trả lời.

-Hắn đang có chuyện khác, hiện tại cũng không thể tới được, chúng ta cứ ăn trước không cần đợi hắn.

Nghe Lâm Thanh Phong nói vậy, Nam Cung Mị Ảnh gật đầu rồi không tiếp tục hỏi.

Nhưng lúc này Vô Cực Tử xuất hiện, hắn nhíu mày rồi hỏi Lâm Thanh Phong.

-Chiến Thiên tiểu tử, không phải là đang cùng Mị Nguyệt hành sự đi?

Lâm Thanh Phong sắc mặt cứng đờ nhìn Vô Cực Tử rồi gật đầu xác nhận.

Vô Cực Tử hốt hoảng, hắn nhanh chóng lên tiếng.

-Mau ngăn cản bọn hắn, nếu bọn hắn tiếp tục hành sự thì công hiệu của Định Thân Đan sẽ mất, đồng nghĩa với việc Mị Nguyệt sẽ trúng độc mà chết không có thuốc chữa.

Lâm Thanh Phong lúc này cũng giật mình đứng dậy, hắn cũng hiểu được chuyện này không đùa được, vì thế cũng không nói gì mà nhanh chóng chạy đến phòng của Mị Nguyệt.

Nhưng cũng không cần chạy tới nơi, thì hắn đã thấy Chiến Thiên mang theo vẻ mặt hốt hoảng chạy tới tìm hắn.

Nhìn vẻ mặt của Chiến Thiên, hắn cũng biết được rằng Mị Nguyệt đã xảy ra chuyện rồi, hắn nhanh chóng lên tiếng.

-Ta biết rồi, không cần nói, mau mặc lại y phục cho Mị Nguyệt rồi đưa nàng tới phòng của Bạch Dạ, còn ta sẽ đi trước tìm Lục Mặc.

Chiến Thiên vẻ mặt hốt hoảng, nhưng nghe được lời của Lâm Thanh Phong, hắn gật đầu rồi quay lại thay y phục cho Mị Nguyệt.

Lâm Thanh Phong một đường chạy như bay tới phòng của Bạch Dạ, hắn cũng không gõ cửa mà xông thẳng vào trong.

Bạch Dạ đang ngồi trong phòng tĩnh tọa, bỗng dưng cửa bị bật tung, hắn giật mình, sắc mặt hắn không tốt, nhưng khi nhìn người tới là Lâm Thanh Phong, hắn nở nụ cười rồi nói.

-Lâm tiểu huynh đệ, sáng sớm xông vào phòng người khác thì không tốt lắm đâu.

Lâm Thanh Phong sắc mặt ngưng trọng, hắn cũng không để ý tới lời nói của Bạch Dạ, mà nhanh chóng lên tiếng.

-Chuyện lớn không tốt, mau gọi Lục Mặc tới, nhớ bảo hắn mang theo Vô Tự Thần Thư.

Bạch Dạ sắc mặt cũng ngưng trọng, hắn không biết tại sao Lâm Thanh Phong lại gấp rút như vậy, nhưng hắn cũng nhanh chóng làm theo lời Lâm Thanh Phong mà đi tìm Lục Mặc.

Bạch Dạ rời đi, Chiến Thiên cũng mang theo Mị Nguyệt tới đây rồi đặt nàng nằm trên giường của Bạch Dạ, Nam Cung Mị Ảnh, Ninh Thiên Nhai cùng Vô Cực Tử cũng tới. 

Mị Nguyệt lúc này sắc mặt trắng bệch, cũng như hôm qua lúc nàng vừa trúng độc, Vô Cực Tử cau mày cũng không cần chờ ai nhắc nhở, hắn bắt đầu xem xét tình trạng của Mị Nguyệt lúc này.

Bốn người bọn Lâm Thanh Phong cũng không lên tiếng, im lặng chờ đợi Vô Cực Tử.

Một lúc sau, Vô Cực Tử thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn Chiến Thiên rồi lên tiếng.

-Công hiệu của Định Thân Đan gần như đã tan hết, cơ thể của nàng đã bắt đầu vận hành trở lại bình thường, chúng ta còn vài ngày trước khi cơ thể của nàng ấy hoàn toàn vận hành trở lại.

Nghe xong lời này, mọi người đều cau mày lo lắng, Chiến Thiên hai mắt cũng ngấn nước, nếu khi nãy hắn tự mình kiềm chế được thì Mị Nguyệt cũng không xảy ra chuyện.

Lúc này Bạch Dạ cùng Lục Mặc cũng gấp rút mà chạy tới, nhìn Mị Nguyệt đang nằm trên giường thì hắn cũng hiểu ra, hắn tức giận rồi lên tiếng.

-Tại sao Nguyệt nhi lại thành ra như vậy? Không phải đã nói rằng nàng còn vài chục năm sao?

Cả phòng đều im lặng, chỉ mỗi mình Chiến Thiên đứng ra, hắn cúi đầu rồi trả lời.

-Xin lỗi Bạch tiền bối, là ta đã làm nàng thành như vậy.

Bạch Dạ tức giận, hắn muốn xông lên giết chết Chiến Thiên, nhưng Lục Mặc nhíu mày rồi ngăn cản.

-Bình tĩnh lại, hiện tại không phải lúc, chuyện quan trọng hiện tại là chúng ta phải nhanh chóng tìm cách chữa cho Mị Nguyệt.

Bạch Dạ bị Lục Mặc ngăn cản, hắn mới dừng lại.

Bọn người Lâm Thanh Phong thở ra một hơi, sau đó Lâm Thanh Phong lại lên tiếng.

-Lục Mặc tộng chủ, xin ngài cho ta mượn Vô Tự Thần Thư, lúc nãy Vô Cực Tử cũng đã nói, Mị Nguyệt chỉ có thể chống đỡ vài ngày, vì thế chúng ta chỉ còn cách nhờ Rồng Thần thôi.

Lục Mặc hít vào một hơi lạnh, hắn gật đầu đồng ý rồi lấy ra Vô Tự Thần Thư đưa cho Lâm Thanh Phong.

Cầm trên tay Vô Tự Thần Thư cùng tấm thẻ đánh dấu trang sách, Lâm Thanh Phong thở ra một hơi rồi truyền linh lực vào tấm thẻ.

Dòng chữ trong sách lại hiện ra, vẫn như lúc trước là một phần hướng dẫn sử dụng.

Nhưng lúc trước Lâm Thanh Phong chỉ truyền vào đó một ít linh lực, nên cũng không thể nào đọc hết hướng dẫn, còn lần này hắn cố gắng truyền linh lực vào tấm thẻ, cho tới khi cách sử dụng Vô Tự Thần Thư hiện ra.

Hướng dẫn sử dụng viết rõ:”Muốn sử dụng Vô Tự Thần Thư, phải truyền linh lực vào tấm thẻ tới khi sách xuất hiện đầy đủ hướng dẫn sử dụng, rồi tự mình suy nghĩ tới thế giới muốn tới.”

Lâm Thanh Phong hít vào một hơi rồi nhìn về mọi người, hắn lên tiếng.

-Được rồi, Vô Cực Tử, Mị Ảnh, Thiên Nhai, Chiến Thiên cùng Mị Nguyệt mau tới gần ta, chúng ta sẽ xuất phát tới Dragonball thế giới.

Vô Cực Tử thì trở về Dưỡng Hồn Châu được Nam Cung Mị Ảnh nắm giữ, bốn người được gọi tên đồng thời gật đầu rồi tiến lại gần.

Bạch Dạ cau mày rồi lên tiếng.

-Chiến Thiên, ta đã giao Nguyệt nhi cho ngươi, lần sau ta muốn nhìn thấy nàng khỏe mạnh như lúc đầu.

Chiến Thiên có chút dừng lại, hắn nhìn Bạch Dạ rồi gật đầu.

Lâm Thanh Phong lúc này lên tiếng.

-Đã vậy, chúng ta sẽ đi trước, xin nhờ hai vị nói cho Thiên Cơ Tử, chúng ta sẽ quay lại sớm.

Lâm Thanh Phong dứt lời thì năm người đồng thời biến mất.

….Hết Chương 106….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui