Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Vô Cực Tử sau khi quát lên, ngay lập tức một giọng nói vang vọng vào tai mọi người.

-Xin lỗi mọi người, ta cũng không có ý nhìn lén, chỉ là bỗng dưng ta cảm nhận một sức mạnh khá lớn xuất hiện nên ta mới kiểm tra một chút thôi.

Đây đúng là giọng nói của Bắc Kaio.

Nghe giọng nói này, Goku có chút vui vẻ lên tiếng.

-Là Kaio-sama sao? Người tới đây quan sát bọn con à?

Bắc Kaio nở nụ cười rồi cũng trả lời.

-Thì ra là Goku cũng ở đó à? Không có chuyện gì, ta chỉ muốn quan sát một lúc, sẽ không gây ảnh hưởng gì tới mọi người đâu.

-Còn một vị đang quan sát mọi người đó là Thượng Đế, hắn cũng không thể truyền âm được, mọi người đừng trách hắn.

Bắc Kaio mặc dù giọng nói vẫn nhàn nhạt, nhưng trán hắn đã đổ đầy mồ hôi, vừa rồi Vô Cực Tử chỉ cần quát lên một tiếng thì hắn liền có cảm thấy áp lực như đang đứng đối diện với thần hủy diệt Beerus vậy.

Ngay cả Bắc Kaio cũng run sợ, thì Thượng Đế sao có thể khá hơn? Chỉ sau tiếng quát của Vô Cực Tử, thì Thượng Đế đã ngã xuống, toàn thân hắn run rẩy vẫn chưa thể đứng vững được.

Vô Cực Tử lúc này mới thu lại vẻ mặt đằng đằng sát khí rồi lên tiếng.

-Nếu là người quen thì ngươi muốn quan sát cũng không sao, ta sẽ không ngăn cản ngươi.

Bắc Kaio cùng Thượng Đế nghe xong lời này thì cả hai đều thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Mặc dù bọn hắn không nghĩ rằng Vô Cực Tử có thể làm gì bọn hắn từ khoảng cách xa như vậy, nhưng sát khí của Vô Cực Tử khiến bọn hắn thật sự sợ hãi.

Bắc Kaio dùng khăn tay lau mồ hôi, hắn ho nhẹ một cái rồi lên tiếng.

-Đã như vậy, ta sẽ không làm phiền mọi người nữa.

Bắc Kaio dứt lời thì hắn cũng nhanh chóng rời đi, hắn không dám tiếp tục quan sát nữa, đối diện với Vô Cực Tử cho hắn cảm giác áp lực quá lớn.

Bắc Kaio rời đi thì Thượng Đế cũng vậy, ban đầu hắn chỉ muốn quan sát Picollo một chút thôi, nhưng không ngờ hắn lại chọn trúng lúc Vô Cực Tử xuất hiện, vì thế mới xảy ra chuyện như vậy.

Nhưng hắn cũng đã thấy Son Goku ở cạnh bên Picollo, vì thế hắn cũng yên tâm rằng hiện tại Picollo sẽ không làm chuyện gì xấu xa nữa, nên hắn cũng rời đi.

Vô Cực Tử nhìn lên bầu trời, cảm nhận thấy không còn ai quan sát nữa, lúc này hắn mới quay đầu lại nhìn bọn người Son Goku rồi nói.

-Bọn hắn đã đi rồi, như vậy chúng ta cũng quay trở lại luyện tập a?

Son Goku hai mắt phát sáng, đã quen biết Bắc Kaio lâu như vậy rồi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy Bắc Kaio bị phát hiện khi đang xem xét tình trạng dưới hạ giới.

Điều này chứng tỏ rằng vị Vô Cực Tử trước mặt hắn rất mạnh, vì thế trong lòng hắn rất háo hức, muốn được Vô Cực Tử chỉ đạo.

Vô Cực Tử nhìn bọn hắn một lúc, rồi lên tiếng.

-Như vậy, trước tiên ta muốn kiểm tra trình độ của các ngươi một chút.

Vô Cực Tử dừng lại, hắn nhìn qua Son Goku cùng Vegeta rồi tiếp tục nói.

-Hai người, Vegeta cùng Son Goku, các ngươi hãy dùng hết sức lực đấu với nhau một trận thử xem.

Vô Cực Tử vừa dứt lời, thì tất cả mọi người đều che mặt, chỉ riêng Vegeta cùng Son Goku đồng thời nở nụ cười hưng phấn, bọn hắn cũng không đợi Vô Cực Tử ra hiệu lệnh bắt đầu mà đã nhanh chóng hóa thân thành Super Saiyan rồi lao vào nhau bắt đầu trận chiến.

Vô Cực Tử vẻ mặt có chút mộng bức.

-Thanh niên bây giờ sung sức như vậy sao? Ta còn chưa ra hiệu lệnh bắt đầu mà đã lao vào đánh nhau rồi?

Tuy rằng có chút bất ngờ, nhưng Vô Cực Tử cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi chăm chú nhìn hai người Vegeta cùng Son Goku.

Hai người đánh nhau được một lúc thì Vô Cực Tử gật đầu rồi lên tiếng.

-Được rồi, hai ngươi có thể dừng tay.

Nhưng Vegeta cùng Son Goku hăng say mà đánh nhau, bọn hắn không thèm để ý xung quanh, cũng không nghe được lời nói của Vô Cực Tử.

Lời nói không có tác dụng khiến Vô Cực Tử có chút xoắn xuýt, hắn nhìn qua Lâm Thanh Phong để hỏi ý kiến một chút.

Lâm Thanh Phong có chút đau đầu, hắn lấy tay bóp trán một cái rồi trả lời.

-Chẳng phải ta đã từng nói với ngươi, hai bọn hắn là đối thủ truyền kiếp của nhau hay sao? Hiện tại ngươi có kêu khàn cổ bảo bọn hắn dừng tay thì bọn hắn cũng không thèm nghe đâu, ngươi cứ tự giải quyết cho nhanh gọn.

Lâm Thanh Phong nói xong, tất cả mọi người đều gật đầu.

Vô Cực Tử cũng không ngờ rằng hai tên này lại hăng máu như vậy, hắn ho nhẹ một tiếng rồi bắt đầu hành động.

Dưới cái nhìn tò mò của bọn người Lâm Thanh Phong, Vô Cực Tử hướng về phía hai người Son Goku cùng Vegeta, giơ một cánh tay lên cao sau đó dùng lực đập xuống.

Hành động của hắn khiến bọn người Lâm Thanh Phong mộng bức, Picollo nhíu mày, muốn nói gì đó.

Nhưng lúc này, những đám mây trên bầu trời bắt đầu hội tụ thành một bàn tay to lớn, rồi ngay lập tức đập xuống vị trí của Son Goku cùng Vegeta.

Son Goku cùng Vegeta đang đánh nhau hăng hái, bỗng dưng bầu trời trên đầu bọn hắn tối sầm, bọn hắn đồng thời dừng tay rồi ngẩng đầu nhìn trời.

Chỉ thấy một bàn tay to lớn được ngưng tụ bằng mây đang nhanh chóng tới gần, bọn hắn cũng không nói gì mà ngay lập tức né tránh.

Son Goku cùng Vegeta đồng thời thoát khỏi phạm vi mà bàn tay lao xuống.

Bàn tay đập xuống mặt đất, gây ra một cơn địa chấn lớn, gió mang theo bụi mù bay phủ khắp nơi, tất cả mọi người đều nhanh chóng bay lên cao để né tránh ảnh hưởng từ sự nứt vỡ của đại địa.

....

Ở một nơi xa xôi nào đó, có một cây cổ thụ to lớn, cao chọc trời, dưới chân nó có một hồ nước lớn, xung quanh là một mảnh rừng xanh bạt ngàn.

Mặc dù khu rừng rất rộng lớn, nhưng nơi đây rất yên tĩnh, không có dấu hiệu của sinh vật sống tại đây.

Một vị nam nhân đang ngồi ở đây, làn da của hắn đều thuần một màu lam sắc, mái tóc trắng dựng thẳng trên đầu, hắn mang một bộ y phục kì quặc, tay cầm một cây gậy, giữa cổ còn mang một cái vòng màu xanh lam.

Hắn vẫn nhắm mắt ngồi tại đó, nhưng lại khiến người khác không thể cảm nhận được hắn nếu không tập trung chú ý. 

Ngay lúc này, đột nhiên hắn mở mắt rồi nhìn lên bầu trời, miệng hắn lẩm bẩm.

-Loại sức mạnh này… đã ngang với Beerus-sama rồi, không biết ta có nên đánh thức ngài ấy không nữa?

Hắn quay đầu nhìn về hướng cây cổ thụ to lớn rồi trầm tư suy nghĩ, một lúc sau hắn nở nụ cười rồi lên tiếng.

-Mà thôi tốt nhất là không nên đánh thức ngài ấy, hiện tại ở đây cũng nhàm chán, ta nên đích thân tới đó xem xét rồi sau này lại báo với Beerus-sama vậy.

Đã quyết định mọi việc hắn liền nhanh chóng đứng dậy, tay nắm lấy cây gậy, gõ xuống đất vài tiếng.

Một vầng sáng mang bảy màu sắc liền xuất hiện bao phủ toàn thân hắn, chỉ trong chớp mắt thì hắn cùng vầng sáng biến mất.

….Trở lại với bọn người Lâm Thanh Phong…

Một lúc sau bụi mù tản đi bọn hắn mới có thể nhìn thấy rõ ràng xung quanh, nơi bọn hắn đang tập luyện là một hòn đảo nhỏ không người nằm cách West City khá xa, vì thế cũng không lo lắng có thể ảnh hưởng tới thành phố.

Lúc này mặt đất đã bị sụp xuống tạo thành hình một bàn tay cực lớn, tạo thành một cái hố sâu không thấy đáy, nước biển xung quanh cũng bắt đầu tràn vào hố.

Tất cả mọi người nhìn cảnh này đều hít vào một hơi khí lạnh, Son Goku cùng Vegeta mồ hôi đều chảy đầy đầu, đồng thời cảm thấy may mắn, nếu bọn hắn không nhanh chóng né đi thì không biết hiện tại tình trạng của bọn hắn sẽ như thế nào.

Lâm Thanh Phong thở ra một hơi, sắc mặt hắn có chút không tốt, hắn nhìn về Vô Cực Tử rồi lên tiếng.

-Ngươi không thể kìm chế một chút a? Ra tay mạnh như vậy sẽ ảnh hưởng tới mọi người xung quanh đấy.

Đối với lời nói của Lâm Thanh Phong, Vô Cực Tử liếc nhìn hắn một cái rồi nhàn nhạt trở lời.

-Ta đã kìm chế rồi, đòn lúc nãy chưa đạt tới 1% sức lực hiện tại của ta đâu.

Nghe xong câu này của Vô Cực Tử, tất cả lại hít thêm vào một hơi khí lạnh, vừa rồi Vô Cực Tử chỉ nhẹ nhàng phất tay một cái thôi mà đã có uy lực kinh khủng như vậy.

Mặc dù bọn hắn cũng có thể làm được, nhưng bọn hắn phải cần một ít thời gian để tụ lực, bọn hắn không thể nào làm nhẹ nhàng như Vô Cực Tử được.

Vô Cực Tử vẫn mang theo vẻ mặt lạnh nhạt, hắn nhìn về Son Goku cùng Vegeta rồi lên tiếng.

-Hai ngươi nên dừng tay được rồi, ta đã biết được các ngươi thiếu sót những gì, hiện tại hai ngươi tới đây, ta sẽ nói rõ cho các ngươi biết.

Son Goku cùng Vegeta hai mặt nhìn nhau rồi đồng thời bay tới, cả hai người đều muốn biết cái mà bọn hắn thiếu đó là gì.

Son Goku cùng Vegeta bay tới, tất cả mọi người đều im lặng nhìn về Vô Cực Tử, bọn hắn ai cũng muốn nghe xem cái mà Son Goku cùng Vegeta thiếu sót.

Vô Cực Tử nhìn xung quanh một chút, rồi lên tiếng.

-Hiện tại nên tìm một hòn đảo khác, chúng ta cũng không nên cứ bay trên trời như thế này để nói chuyện a?

Nghe xong lời này của Vô Cực Tử, tất cả bọn hắn mới xem xét xung quanh một chút rồi đều gật đầu đồng ý.

….Hết Chương 120….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui