Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

“Xong rồi” Lâm Thanh Phong đứng một bên quan sát rồi vui vẻ gật đầu.

Lâm Cường buông tay, trầm mặc nhìn về phía Lâm Anh Hào, chỉ thấy được ông đang ngồi trong một cái nồi màu xanh nhạt, được úp xuống mặt đất.

Bởi vì Ngũ Phương Trấn Ma Trận bị hư tổn, hiện tại chỉ có thể được gọi là Tứ Phương Trấn Ma Trận, nhưng nó vẫn còn tồn tại, trong khoảng thời gian ngắn thì bọn yêu ma bên trong cũng chưa thể thoát ra được, hiện tại bọn yêu ma trong đó chỉ có thể chờ Lâm Anh Hào trở thành yêu ma rồi đem phong ấn phá từ bên ngoài mà thôi, nên ba người Lâm Thanh Phong trước tiên chuyển mục tiêu sang Lâm Anh Hào.

Ngồi bên trong phong ấn, Lâm Anh Hào thở ra một hơi.

- Tiểu Phong à, phong ấn này của cháu thực sự phong ấn được Ma Vương sao?

Lâm Thanh Phong lắc đầu mỉm cười.

- Con không biết, nhưng ông nội cứ yên tâm, giao việc này cho con là được.

Lâm Thanh Phong đã nói như vậy rồi thì Lâm Anh Hào cũng chỉ biết tin tưởng, ông gật đầu một cái rồi ngồi xuống đất nhắm mắt dưỡng thần.

Thấy Lâm Anh Hào rốt cục yên tâm, Lâm Thanh Phong thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Muốn tạo ra một cái phong ấn không phải chuyện dễ dàng, còn chưa kể đến phải đảm bảo phong ấn có uy lực đầy đủ để phong ấn bọn yêu ma, lúc trước Lâm Anh Hào cùng Lâm Cường hai người phải tiêu tốn tới mấy năm mới có thể tạo ra Ngũ Phương Trấn Ma Trận hoàn chỉnh.

Phong ấn hình cái nồi úp ngược này là do Lâm Thanh Phong nghĩ ra, bản thân hắn là một tên Nguyên Anh kì tu sĩ, nên những việc động não suy nghĩ kiểu này hắn làm tốt hơn Lâm Cường cùng Lâm Anh Hào nhiều lắm, nhưng dù gì đây cũng là lần đầu tiên hắn tạo dựng một cái phong ấn, sai sót là điều khó có thể tránh được.

Lâm Cường chỉ cần liếc mắt nhìn một chút thì liền thấy được vẻ mặt xoắn xuýt của Lâm Thanh Phong, sờ cằm suy nghĩ thì ông liền hiểu được nguyên nhân, nhưng do Lâm Thanh Phong vẫn còn ở đây nên ông quyết định tin tưởng hắn, thở ra một hơi ông nói.

- Như vậy là ổn rồi, mày ngồi xuống đây, tao sẽ dạy mày cách tu luyện ra pháp lực.

Lâm Thanh Phong gật đầu rồi đi tới bên cạnh Lâm Cường ngồi xuống, trên tay Lâm Cường liền xuất hiện một đoàn khí màu xanh, ông nói.

- Bước đầu tiên để tu luyện pháp lực là phải cảm nhận được nó rồi làm quen với nó, hiện tại tao sẽ khống chế và đưa một đoàn pháp lực tiến vào cơ thể mày, mày hãy tập trung để cảm nhận nó.

- Sau khi làm quen với nó xong thì tao sẽ dạy mày cách tự tu luyện ra pháp lực.



Một giờ sau, Lâm Thanh Phong mở hai mắt, đưa một bàn tay lên trước ngực, giữa lòng bàn tay liền xuất hiện một đoàn khí màu xanh lam nhạt, đây cũng chính là pháp lực mà hắn cùng Nguyên Anh tu luyện ra.

- Tu luyện pháp lực cũng không khó mà.

Lâm Cường nghẹn họng nhìn trân trối, từ nhỏ ông được người ta gọi là Thiên Tài, nhưng bản thân ông đã mất cả ngày chỉ để cảm nhận pháp lực và mất 1 tuần lễ để có thể tự mình tu luyện ra một tia pháp lực, và ông phải mất 1 tháng mới có thể điều khiển pháp lực giống như Lâm Thanh Phong hiện tại.

Lắc đầu cười khổ, Lâm Cường lầm bầm.

- Rốt cục ta đã sinh ra cái loại yêu nghiệt gì thế này?

“Mặc dù đã tu luyện ra pháp lực, nhưng số lượng này cũng có chút ít nha” Lâm Thanh Phong nhỏ giọng lầm bầm.

Mặc dù học rất nhanh nhưng lượng pháp lực mà Lâm Thanh Phong tu luyện ra cũng không nhiều, hắn chỉ duy trì đoàn khí màu xanh lam trên tay vài giây thì liền thu lại.

Sở cằm suy nghĩ một chút, Lâm Thanh Phong liền nói với Nguyên Anh.

- Ngươi nghĩ rằng chúng ta có thể thực hiện pháp thuật lúc nãy của ông nội không?

Nguyên Anh gật đầu.

- Theo lý thuyết thì có thể.

- Ngươi hãy giết nhiều yêu ma một chút để có ma khí dự trữ, trong lúc ngươi thi triển pháp thuật thì ta sẽ đồng thời khống chế ma khí cùng pháp lực.

Quyết định liền làm, Lâm Thanh Phong liền đứng dậy lao vào đám Ma Binh xung quanh, rồi dùng tay không bóp chết một số lớn, dưới tác dụng của là bùa mà Lâm Cường đã đưa, bọn Ma Binh đều không thể thấy được Lâm Thanh Phong, bọn chúng chỉ thấy đám đồng bạn đột nhiên lăn ra chết nên chỉ biết bỏ chạy tán loạn.

Hành động của hắn liền khiến Lâm Cường giật nảy mình, ông hét lớn.

- Thằng điên, mày đang làm gì?

Nhưng Lâm Thanh Phong cũng không trả lời ông, sau khi giết được một số thì hắn im lặng nhắm hai mắt, nhớ lại cách mà Lâm Anh Hào thi triển pháp thuật lúc trước, mặc dù khi đó Lâm Thanh Phong không nhìn, nhưng tinh thần lực của hắn vẫn tập trung chú ý Lâm Anh Hào.

Hắn im lặng khống chế pháp lực, Nguyên Anh cũng phối hợp giúp hắn khống chế ma khí, hai đoàn khí xanh lam và đen lần lượt xuất hiện trên tay hắn, sau đó hai tay thực hiện từng đạo ấn quyết lúc trước mà Lâm Anh Hào đã từng sử dụng.

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Cường liền trợn mắt hít vào một hơi khí lạnh, ông liền đoán được Lâm Thanh Phong đang muốn làm cái gì, mặc dù ông muốn ngăn cản nhưng ông chỉ đành im lặng, bởi ông biết hiện tại con trai ông cần tập trung.

Theo từng đạo ấn quyết mà Lâm Thanh Phong sử dụng, hai đoàn khí từ từ dung hợp với nhau, tạo thành một quả cầu nhỏ màu xám trên tay hắn, đặt đoàn khí lên đầu, màn hình TV lại xuất hiện trước mắt Lâm Thanh Phong.

Hình ảnh lại tiếp tục chuyển động, đứng trước mặt Lâm Thanh Phong hiện tại là một đám người vẻ mặt tràn đầy sát khí, nhưng Lâm Thanh Phong vẫn rất bình tĩnh, hai tay nâng lên hai quả cầu Rasengan lao thẳng vào đám người trước mặt.



Không biết đã xem được bao lâu, Lâm Thanh Phong thở ra một hơi rồi mở mắt lầm bầm.

- Pháp lực không đủ a.

- Không còn cách nào khác, pháp lực mà chúng ta luyện ra quá ít, việc này cũng chỉ có thể từ từ thực hiện thôi. Ngồi bên trong cơ thể Lâm Thanh Phong, Nguyên Anh cũng thở dài.

Lúc này, Lâm Cường đã đi tới trước mặt Lâm Thanh Phong, ông cau mày hỏi.

- Không sao chứ? Pháp thuật thành công không?

Lâm Thanh Phong mỉm cười.

- Pháp thuật thành công, nhưng do pháp lực quá ít nên con không thể sử dụng lâu được, nếu con có nhiều pháp lực hơn thì có thể nhớ hết toàn bộ quá khứ.

Nghe được lời này thì Lâm Cường liền thở ra một hơi nhẹ nhõm.

- Được rồi, chuyện này không thể gấp được, khi trở về thì hãy tiếp tục.

Lâm Thanh Phong gật đầu, sờ cằm suy nghĩ một cái rồi hỏi.

- Cha à, cha có biết lúc trước tổ tiên Lạc Long Quân ở đâu không?

“Không, sách cổ không viết về chuyện này, nhưng mày có thể hỏi ông nội mày thử xem, có thể ông nội mày biết được” Lâm Cường gãi đầu một cái rồi trả lời.

Lâm Thanh Phong gật đầu, điều này hắn cũng đoán được từ sớm, hắn chỉ muốn hỏi thôi cũng không hy vọng gì nhiều.

“Hai cha con, mau chuẩn bị, ông sắp không chịu nổi” Ngay lúc này, Lâm Anh Hào ngồi trong phong ấn khó khăn lên tiếng.

Lâm Thanh Phong cùng Lâm Cường hai người nhìn nhau một cái rồi gật đầu, sắc mặt cả hai ngay lập tức trở nên nghiêm túc.

Lâm Thanh Phong rút ra Trảm Ma Đao từ bên hông cầm chặt trong tay, Lâm Cường liền chạy tới phong ấn chuẩn bị dùng pháp lực của mình để giữ vững phong ấn.

Thấy cả hai đã chuẩn bị đầy đủ, Lâm Anh Hào khó khăn nở nụ cười gật đầu, sau đó ông liền nhắm hai mắt lại.

Từng đoàn ma khí trong cơ thể Lâm Anh Hào từ từ tuôn ra bao trùm lấy cả người ông.

“Hahaha…, cuối cùng cũng lấy được quyền chưởng khống” Tiếng cười chói tai được phát ra từ miệng của Lâm Anh Hào.

Ngay sau đó ông đứng dậy ngẩng mặt lên, chỉ thấy trên khuôn mặt được bao trùm bởi ma khí lộ ra hai con mắt đỏ tươi, hàm răng sắc nhọn, cùng cãi lưỡi đỏ dài ngoằn.

Nhìn Lâm Anh Hào, không hiện tại phải gọi là Ma Vương, toàn thân được ma khí bao trùm, chẳng khác gì Venom, nhưng lớp ma khí này rất mỏng, ngay cả con Ma Tướng lúc trước Lâm Thanh Phong cùng Lâm Cường gặp phải đều có lớp ma khí đậm hơn Lâm Anh Hào nhiều.

Lâm Thanh Phong, Lâm Cường hai người đều nhận ra điểm này, nhưng hai người chưa từng gặp qua Ma Vương nên cả hai đều không dám thả lỏng.

Nụ cười của Ma Vương đột nhiên dừng lại, ông ngẩng đầu lên trời hét một tiếng chói tai.

- Chết tiệt Hùng Vương, ngươi đã làm gì?

“Ồ, nguyên nhân là do ông nội thi triển pháp thuật tiêu hao quá độ sao?” Lâm Thanh Phong nghĩ tới điểm này, hắn liền nở nụ cười.

- Cha à, vừa nãy ông nội sử dụng pháp thuật đã tiêu hao lượng lớn ma khí trong cơ thể hắn, hiện tại hắn đã yếu đi nhiều rồi.

Lâm Cường sắc mặt nghiêm trọng lắc đầu.

- Đừng khinh thường Ma Vương, mặc dù đã yếu đi nhiều nhưng Ma Vương vẫn rất mạnh.

Lúc này, Ma Vương mới quan sát xung quanh, nhìn xuyên qua phong ấn, liền nhìn thấy Lâm Cường cùng Lâm Thanh Phong hai người, nó như hiểu được gì đó rồi nở nụ cười.

- Ồ, thì ra đây là kế hoạch của bọn ngươi sao? Tiêu hao lượng lớn ma khí để ta yếu đi, sau đó sẽ để đời Hùng Vương kế tiếp tiêu diệt ta?

Nói tới đây, Ma Vương liền dừng một chút rồi lại hét lớn.

- Các ngươi… quá ngây thơ…

….Hết Chương 223…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui