Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Ma Vương giơ lên hai tay, miệng cười điên loạn.

- Các con, mau tới đây.

Ma Vương vừa dứt lời, đám Ma Binh xung quanh như cắn phải thuốc điên cuồng lao vào phong ấn.

Đối với những phong ấn bình thường, trong trường hợp này phong ấn sẽ ngăn cản lại một lượng lớn yêu ma xông vào rồi từ từ yếu dần đi cho tới khi vỡ nát.

Nhưng Phong ấn của Lâm Thanh Phong thì không như vậy, đám Ma Binh không hề nhận được một chút cản trở nào, bọn chúng cứ việc điên cuồng lao vào trong.

Bởi vì đây chỉ là phong ấn đầu tiên mà Lâm Thanh Phong làm ra, nên Lâm Cường lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng hành động thật nhanh, ngay khi thấy đám Ma Binh xông vào phong ấn, ông liền rút ra từ trong balo một đống phù chú điên cuồng sử dụng, sắc mặt nghiêm trọng hét lớn.

- Không tốt, phong ấn không thể ngăn cản bọn chúng, mau cản chúng nó lại.

Mặc dù Lâm Cường hành động rất nhanh, nhưng số lượng Ma Binh quá lớn, ông chỉ ngăn cản được một phần rất nhỏ, Ma Binh xông vào phong ấn rồi liều mạng thôi động ma khí tiến nhập vào cơ thể Ma Vương, tiếng cười điên loạn của Ma Vương ngày càng lớn hơn.

- Haha, Hùng Vương cùng Thái Tử hiện tại hai ngươi có thể chịu chết.

Lâm Cường dừng tay, ông cũng biết hiện tại ông không thể làm gì đê ngăn cản Ma Vương được nữa, sắc mặt ngưng trọng nhìn qua Lâm Thanh Phong, chỉ thấy hắn vẫn khoanh tay đứng yên tại chỗ mỉm cười, ngoài ra cũng không có hành động gì khác, ông liền cau mày hỏi.

- Sao mày không ra tay ngăn cản?

Nghe được câu hỏi của Lâm Cường, Lâm Thanh Phong mỉm cười bình tĩnh hỏi.

- Tại sao phải ngăn cản? Bọn chúng cũng đâu làm được gì?

“Cái gì?” Lâm Cường vẻ mặt không thể tin tưởng được mà tập trung nhìn về phía Ma Vương.

Chỉ thấy mặc cho số lượng Ma Binh đông đảo tiến vào đó, nhưng ánh sáng màu xanh lam của phong ấn vẫn phát sáng, không có dấu hiệu lung lay sắp đổ vỡ.

Nhìn ra điểm này, Lâm Cường cau mày, Ma Vương ở bên trong phong ấn cũng nhận ra có chuyện không đúng, mặc dù đám Ma Binh đã tản ra rất nhiều ma khí muốn truyền vào hắn, nhưng đám ma khí của bọn chúng đều không thể nào tiến vào cơ thể hắn được, ma khí xung quanh ngày càng nhiều, bên trong phong ấn dần dần chuyển sang một màu đen, Ma Vương cau mày một cái rồi hít một hơi thật mạnh hòng hút lấy số ma khí dầy đặc xung quanh vào cơ thể, nhưng cũng không có gì xảy ra, hắn hét lớn.

- Hai người các ngươi đã làm gì? Tại sao ta không thể hấp thụ ma khí?

Nghe được lời này của Ma Vương, Lâm Cường mới thở ra một hơi rồi tò mò nhìn về Lâm Thanh Phong, mặc dù ông cùng Lâm Anh Hào hai người bày ra phong ấn, cả hai người chỉ làm theo chỉ dẫn của Lâm Thanh Phong mà thôi, ông cũng không biết công dụng chính của phong ấn.

Lâm Thanh Phong mỉm cười rồi nói.

- Ngươi nghĩ rằng cái phong ấn đó dùng để phong ấn ngươi sao?

- Ngươi nghĩ sai rồi, công dụng chính của nó là để phong ấn ma khí.

- Không có ma khí thì ngươi cũng chỉ là một con yêu ma khá mạnh mà thôi.

Nghe được lời này của Lâm Thanh Phong, Lâm Cường cùng Ma Vương đều giật mình kinh ngạc, nhưng trong lúc Lâm Cường còn không kịp phản ứng thì Ma Vương liền hành động, dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy ra khỏi phong ấn.

“Mơ tưởng” Ngay từ đầu Lâm Thanh Phong đã nghĩ tới trường hợp này rồi, nên tinh thần lực của hắn đã nhìn chằm chằm vào Ma Vương, thấy Ma Vương hành động, hắn cười lạnh một cái rồi cũng động, tốc độ của hắn quá nhanh, Ma Vương còn chưa kịp thoát khỏi phong ấn thì đã thấy hắn đứng trước mặt, một bàn tay vung ra đánh vào mặt Ma Vương, Ma Vương liền bay ngược ra phía sau, rơi đúng vào giữa trung tâm phong ấn, rồi nằm im bất tỉnh.

Lâm Thanh Phong là một tên Nguyên Anh kì hàng thật giá thật, mặc dù ký ức vẫn chưa lấy lại hết, nhưng lúc trước tập luyện với Nam Cung Mị Ảnh đã giúp hắn tự mình đánh giá lại thực lực của chính mình, còn Ma Vương trong mắt Lâm Cường thật sự rất mạnh mẽ, nhưng đối với Lâm Thanh Phong thì Ma Vương vẫn chưa đủ sức, bàn tay này vung ra là do Lâm Thanh Phong đã khống chế lực đạo rất nhiều, nên Ma Vương chỉ bay ngược về phong ấn mà thôi, nếu hắn dùng toàn lực thì Ma Vương chỉ có một con đường chết để đi.

Lâm Cường trợn mắt há mồm, đầu não ông vẫn còn chậm nhịp vì cái phong ấn mà Lâm Thanh Phong làm ra, hiện tại lại thêm việc Ma Vương bị tát bay không có sức phản kháng, nên ông không biết mình nên làm gì nữa.

Đứng bên ngoài phong ấn nhìn Ma Vương nằm im trong đó, Lâm Thanh Phong cười lạnh.

- Mau đứng lên đi, đừng tiếp tục giả vờ bất tỉnh, ta đã khống chế lực đạo, với một đòn như vậy thì ngươi không thể nào bất tỉnh được.

Lâm Thanh Phong dứt lời, Ma Vương cũng từ từ đứng dậy, mặc dù khuôn mặt của hắn đen kịt vì được bao phủ bởi ma khí, nhưng chỉ cần nhìn vào thì ai cũng nhận ra rằng sắc mặt của hắn không tốt lắm, bằng chứng thực tế nhất là hiện tại hắn không còn cười điên loạn nữa.

Ma Vương đứng dậy, tay đỡ trán, hai mắt đỏ ngầu chăm chú nhìn về Lâm Thanh Phong, hiện tại hắn phải đánh giá lại thực lực của tên Thái Tử trước mặt này, hắn nhận ra lúc nãy Lâm Thanh Phong vung ra một bàn tay đã thu lại lực đạo, đã như vậy mà hắn còn không có cách nào đỡ nổi, thì nói gì tới việc Lâm Thanh Phong nghiêm túc đây?

“Ngươi làm sao có thể mạnh như vậy?” Ma Vương nghiến răng hỏi.

Lâm Thanh Phong mỉm cười.

- Đường đường là một Ma Vương mà cũng biết sợ sao?

Ma Vương hừ một cái rồi im lặng không nói gì, một lúc sau nó liền cười điên loạn.

- Haha, thái tử, ngươi đừng đắc ý quá sớm, ta biết rõ ràng lý do tại sao ngươi không giết ta.

- Ngươi đang lo lắng cho Lâm Anh Hào đúng hay không?

- Bởi vì bọn ta là cùng một thể, ngươi sợ rằng nếu ngươi giết ta thì Lâm Anh Hào cũng chết, có đúng hay không?

“Đúng vậy” Lâm Thanh Phong cũng không giấu diếm, hắn rất tùy ý gật đầu.

Nắm được điểm yếu của Lâm Thanh Phong, Ma Vương cười lạnh, mặc dù hiện tại bị Lâm Thanh Phong một người cưỡng ép nằm trong phong ấn không có cách nào thoát ra, nhưng hắn vẫn rất tự tin, bởi vì Lâm Thanh Phong dù mạnh nhưng cũng chỉ là một người mà thôi, sẽ có lúc Lâm thanh Phong lộ ra sơ hở, nếu hắn chờ đợi đúng lúc thì hắn sẽ có thể thoát ra ngoài, khi đó hắn còn sợ Lâm Thanh Phong hay sao?

Ma Vương nghĩ tới đây thì trong lòng cười lạnh, mặt ngoài hắn rất tùy ý ngồi xuống đất, nhưng trong lòng hắn vẫn còn đang suy nghĩ cách để thoát thân.

Ma Vương cũng không tiếp tục ra lệnh cho đám Ma Binh xung quanh xông vào phong ấn nữa, bên trong phong ấn ma khí không sử dụng được, nên hắn cũng không cần thiết để đám Ma Binh này hy sinh vô nghĩa, để bọn chúng ở bên ngoài thì trong giờ phút chót có thể ngăn trở Lâm Thanh Phong cùng Lâm Cường hai người tranh thủ cho hắn một ít thời gian.

Thấy Ma Vương không còn hành động gì khác thường, Lâm Thanh Phong cũng rất tùy ý ngồi xuống một bên, Ma Vương cần thời gian Lâm Thanh Phong cũng đồng dạng, hắn cũng muốn tìm cách để đẩy số ma khí trong cơ thể Lâm Anh Hào ra ngoài, nên chia một phần tinh thần lực tiến vào cơ thể để trò chuyện với Nguyên Anh để lại một phần lớn tinh thần lực khóa chặt Ma Vương đề phòng hắn có hành động.

Lâm Cường đứng một bên nhìn thấy Lâm Thanh Phong nhắm mắt ngồi xuống, ông sững sờ một lúc rồi cũng chạy tới đứng bên cạnh để bảo vệ hắn.

Nhìn cảnh này, Ma Vương cười lạnh, mặc dù Lâm Thanh Phong tốc độ thật nhanh, nhưng tốc độ của Ma Vương cũng không chậm, hiện tại Lâm Thanh Phong cùng Lâm Cường hai người đang ở trước mặt hắn, phía sau không ai canh giữ hiện tại không chạy thì tới bao giờ mới chạy?

“Các con, mau tấn công bọn hắn.” Ma Vương ngay ra lệnh cho bọn Ma Binh tấn công hai người để cản đường, ra lệnh xong Ma Vương ngay lập tức dùng hết sức mình chạy về phía sau.

Nhưng ngay lúc này, Lâm Thanh Phong lập tức mở mắt, Nguyên Anh lập tức từ trong cơ thể bay ra ngoài phiêu phù bên cạnh Lâm Cường, còn bản thân Lâm Thanh Phong thì nhanh chóng biến mất rồi xuất hiện chặn đứng đường chạy của Ma Vương, đồng thời vung một bàn tay tát vào mặt hắn.

Ma Vương bị trúng một bàn tay, liền bay ngược về trung tâm phong ấn, hắn đứng dậy trầm mặc nhìn về Lâm Thanh Phong, trong lòng hắn cảm thấy khiếp sợ, phải biết lần này hắn đã sử dụng toàn lực đồng thời đã cẩn thận quan sát nhưng vẫn không thể theo kịp tốc độ của Lâm Thanh Phong.

Lại nhìn về phía Lâm Cường, bên cạnh hắn có thêm một tên tiểu nhân màu vàng đang cùng hắn giải quyết đám Ma Binh, mặc dù tốc độ chậm hơn Lâm Thanh Phong và sức mạnh cũng yếu hơn, nhưng tên tiểu nhân màu vàng này cũng rất mạnh, chỉ thấy tiểu nhân vung tay một cái thì 3-4 con Ma Binh liền bị giết, cộng thêm Lâm Cường ra sức sử dụng pháp thuật, đám Ma Binh nhất thời cũng không làm được gì, nhưng số Ma Binh bị giết cũng tản ra ma khí dung nhập vào cơ thể cả hai.

…Hết Chương 224….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui