Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Trực thăng trên cao nổ tung, thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn sang, mặc dù xung quanh là rừng rậm, có nhiều cây cối che phủ bầu trời, nhưng vì trực thăng bay khá cao, nên những người có mặt tại đây vẫn nhìn thấy rất rõ.

Thậm chí là tên mập cùng Phượng tỷ đang ở khoảng cách hơi xa một chút, vẫn có thể nhìn thấy được chiếc trực thăng nổ tung trong chớp mắt.

Tất cả mọi người chỉ thấy máy bay nổ tung, nhưng lại không thấy phần xác máy bay, nhìn cảnh này, tất cả bọn họ đều nuốt vào một ngụm nước bọt.

Các tiểu đội trưởng nhanh chóng báo cáo tình huống với cấp trên.

Mặt khác, ngoan ngoãn để tên mập cõng trên lưng, Phượng tỷ mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, khó khăn lên tiếng hỏi.

- Đó là… trực thăng nổ sao?

“Đúng vậy, là trực thăng, nhưng khoảng cách xa quá, không nhìn rõ đó là trực thăng của nước nào.” Tên mập sắc mặt ngưng trọng gật đầu.

Trầm ngâm một chút, hắn lại nói.

- Cửu Cửu, bám chắc một chút, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa.



Trên phi cơ riêng của Tổng Thống Mỹ, viên chỉ huy sắc mặt ngưng trọng lên tiếng.

- Thưa tổng thống, bên kia vừa mới truyền tin, trực thăng của Trung Quốc đã bị đánh rơi, khi tiến vào khu vực 500m xung quanh ngọn núi.

Đồng thời ngồi trên phi cơ, Tổng Thống Mỹ nghe được tin này cũng giật mình hỏi.

- Làm sao lại rơi? Bị vũ khí nóng đánh lén sao?

Viên chỉ huy đáp.

- Thưa Tổng Thống, quân đội của ta đã xác định, không thấy đầu đạn súng phóng lựu, hoặc bất kì một đầu đạn nào khác được bắn ra, vì thế có thể là do trực thăng đã bị đặt boom từ trước.

- Nhưng cũng không đúng, bởi vì theo tin tức bên kia đưa tới, thì trực thăng trực tiếp nổ thành bụi, ngay cả xác cũng không lưu lại, nhưng hiện tại trên thế giới cũng không có loại boom nào có uy lực lớn như vậy.

Tổng Thống Mỹ sắc mặt đen kịt gật đầu một cái rồi ra lệnh.

- Mau cho người kiểm tra phi cơ, ta không muốn việc tương tự xảy ra.

“Dạ…” Viên chỉ huy đáp lời một tiếng rồi theo lời Tổng Thống Mỹ đi ra ngoài.

Tổng Thống Mỹ thở ra một hơi, nội tâm bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

Trên thực tế Tổng Thống Mỹ biết rõ, dù là bất kì một đất nước nào cũng vậy, trước khi phi cơ hay trực thăng chở nhân vật trọng yếu cất cánh, thì đều được nhân viên kiểm tra kỹ lưỡng, vì thế việc phi cơ bị đặt boom là điều khó có thể xảy ra.

Lại thêm phần, lần này đi tới Việt Nam thời gian chuẩn bị quá gấp rút, cơ hồ mỗi người đều nhận được tin tức thì liền đi ngay, vì thế phi cơ và trực thăng hai thứ này đều là ngẫu nhiên chọn ra, không thể nào biết trước được.

Mỗi một nước có bao nhiêu chiếc trực thăng và phi cơ? Tuy vẫn có số liệu thống kê đầy đủ, nhưng số lượng quá nhiều, không một ai có thể biết được chiếc nào sẽ được dùng.

Chỉ trừ khi có tên rảnh trứng đặt boom trên tất cả số trực thăng, phi cơ rồi chờ đợi tới ngày hôm nay mới cho nổ mà thôi, nhưng chuyện này có thể xảy ra sao? Đáp án là không thể nào, phải biết dù chỉ đặt boom trên một chiếc thì phải tính toán rất kỹ lưỡng, thậm chí có thể mất vài tháng để tính toán con đường đặt boom cùng con đường thoát thân, bởi một khi bị phát hiện thì rất có thể chỉ có con đường chết để đi.

Một chiếc liền có độ khó cao như vậy, thì đừng nói gì tới toàn bộ, vì thế, chuyện trên trực thăng hay phi cơ có boom, căn bản không thể nào xảy ra. 

Nhưng nếu không phải vậy thì làm sao có thể giải thích việc trực thăng của Trung Quốc lại nổ đây?

Tổng Thống Mỹ vẻ mặt sa sút, ngồi lẩm bẩm.

- Chẳng lẽ… Lâm Cường không dọa ta sao? Thế giới này thật sự có thần tiên?

….

Nam Cung Mị Ảnh vẫn một mặt đạm nhiên đứng trên ngọn cây, nàng cũng không quan tâm tới chiếc máy bay vừa nổ.

Nếu là người tinh mắt một chút thì có thể nhìn thấy, chiếc máy bay bị đứt làm hai đoạn rồi mới phát nổ, nhưng thật sự là, trước khi phát nổ, chiếc máy bay cùng những người ở bên trong đã bị Nam Cung Mị Ảnh chém qua không biết bao nhiêu lần, tất cả đều đã trở thành cặn bã.

Chỉ là do quán tính của máy bay, nên những phần bị chém vẫn chưa kịp thời đứt ra mà thôi.

“Chỉ mong sau lần này, các ngươi sẽ rút ra bài học đi.” Nam Cung Mị Ảnh tự mình lẩm bẩm một câu rồi tiếp tục đứng tại chỗ chờ đợi, một lúc sau, nàng có chút ngạc nhiên nói.

- Ồ? Tại sao hai người bọn họ lại ở đây? 

Tự mình suy nghĩ một chút tình huống, Nam Cung Mị Ảnh mỉm cười.

- Chắc là do phụ thân ra lệnh bọn họ tới đây để giúp đỡ.

- Hiện tại bên ngoài nhiều quân nhân như vậy, bọn họ chắc sẽ gặp một chút khó khăn, thôi vậy, cứ tới đó giúp bọn họ một chút.

Nói rồi, thân ảnh của Nam Cung Mị Ảnh biến mất trên ngọn cây, chỉ trong chớp mắt, nàng đã xuất hiện ở trên một ngọn cây khác gần chỗ Phượng tỷ, cùng tên mập.

Nhìn cảnh tên mập đang đứng dựa vào gốc cây, vẻ mặt sinh không thể luyến thở hổn hển, một thân đầy mồ hôi, đằng trước đeo một cái balo lớn, hai tay kéo hai cái valy, phía sau còn phải cõng Phượng tỷ, nhưng Phượng tỷ cũng không chịu ngồi yên, cứ dùng tay nắm tóc hắn lắc qua lắc lại, làm Nam Cung Mị Ảnh cũng muốn phì cười.

Còn đang muốn nhảy xuống giúp đỡ một chút, nhưng nàng lại nghe được Phượng tỷ nói.

- Nhanh lên nào, chẳng phải anh nói chúng ta phải nhanh chóng tới đó sao?

- Hiện tại lại đứng đây thở dốc, là thế nào?

Tên mập lắc đầu không trả lời, không phải là hắn không muốn, nhưng hắn đã quá mệt mỏi rồi, trong lòng khổ không thể tả, quãng đường leo núi hai giờ đồng hồ, hắn chỉ dùng thời gian hơn nửa giờ để chạy tới, phía sau còn phải cõng người, đồng thời mang theo hành lý, dù hắn có tập luyện như thế nào thì cũng không chịu nổi a. 

“Hừ, lúc nãy còn nói cõng người ta tới gặp Mị Ảnh, hiện tại người còn chưa gặp được, nhưng anh lại đứng đây thở không ra hơi, thật là vô dụng.” Phượng tỷ bĩu môi oán trách vài câu, nhưng nàng vẫn không leo xuống, vẫn bám chặt vào người tên mập, khiến hắn chỉ biết cười khổ không thôi.

Phượng tỷ không xuống, tên mập cũng không ép, hắn đứng ở gốc cây thở ra vài hơi phục hồi một chút thể lực rồi tiếp tục chạy đi, Phượng tỷ nghĩ nghĩ một chút rồi cũng lên tiếng cổ vũ cho hắn, mặc dù không giúp được gì, nhưng theo nàng nghĩ, cổ vũ cho hắn sẽ giúp cho hắn phấn chấn tinh thần hơn.

Nam Cung Mị Ảnh nhìn cảnh này liền trợn mắt, trong ấn tượng của nàng, Phượng tỷ rất bài xích chuyện nam nhân động chạm vào người nàng, đừng nói là cõng nàng, dù chỉ là cái bắt tay xã giao thì nàng cũng không muốn, nhưng hiện tại nhìn Phượng tỷ ngoan ngoãn giữ chặt tên mập không buông, một miệng “cố lên, cố lên…” cổ vũ, một tay nắm đầu bức tên mập nhìn về phía trước, Nam Cung Mị Ảnh nở nụ cười.

- Cũng chưa từng thấy Phượng tỷ ở gần nam nhân, thậm chí còn làm ra những hành động thân mật như vậy như vậy nha.

- Không chừng giống như phu quân đã từng nói, hai người bọn họ là trời sinh một cặp đây.

- Hiện tại cũng đừng quấy rầy bọn họ, cứ để bọn họ như vậy là được, biết đâu lại gặp được vài chuyện kinh hỉ ngoài ý muốn.

Tự mình lẩm bẩm vài câu, Nam Cung Mị Ảnh liền quyết định cũng không đứng ra giúp đỡ bọn họ, tiếp tục đứng một bên quan sát.

Tên mập tiếp tục chặn đường gian khổ, vừa chạy vừa thở hồng hộc, tốc độ của hắn ngày càng trở nên chậm chạp rất nhiều, nhưng hắn vẫn cắn răng gắng sức mà chạy.

Phượng tỷ căn bản không biết mệt mỏi, thậm chí ngày càng vui vẻ, tiếng cổ vũ ngày càng lớn, còn tên mập ngày càng giống như chó chết, chỉ biết lê lết thân mình chạy về phía trước, Nam Cung Mị Ảnh khóe miệng co quắp.

- Không nhìn ra, Phượng tỷ thật biết chơi.

- Theo như dự đoán thì tên mập thể lực đã sớm không chịu nổi, nhưng lại vì tiếng cổ vũ của nàng mà tiếp tục cố gắng.

- Thật không hiểu nổi hai người này, một người ngoài mặt là cổ vũ, nhưng thực chất là đang hành hạ người còn lại, còn một người thân thể không chịu nổi, nhưng lại cắn răng cố gắng chống đỡ.

Lắc đầu một cái, Nam Cung Mị Ảnh rốt cục nhìn không nổi, nếu lại để bọn họ làm vậy ít lâu nữa, thì tên mập sẽ thật sự bị "chơi" tới bất tỉnh, động thân xuất hiện trước mặt hai người, Nam Cung Mị Ảnh mỉm cười nói.

- Hai người có thể…dừng lại…

Nhưng tiếc cho Nam Cung Mị Ảnh, tên mập hiện tại gần như mất ý thức, một tia lý trí cuối cùng của hắn chỉ biết giúp hắn giữ vững tiếp tục chạy, hắn căn bản không nghe được nàng nói cái gì, cũng không biết là nàng đã xuất hiện.

Còn Phượng tỷ thì hiện tại đã “chơi” vui tới quên cả trời đất, trong đầu nàng hiện tại chỉ muốn “cưỡi” tên mập này chạy khắp nơi, không quản ai xuất hiện.

Vì thế hai người cũng không quan tâm tới việc Nam Cung Mị Ảnh xuất hiện, mà cứ tiếp tục…chạy.

Bỏ lại Nam Cung Mị Ảnh một mặt mộng bức nhìn theo, khóe miệng co quắp, gãi đầu lẩm bẩm.

- Như vậy? Mục đích của bọn họ tới đây là gì?

- Chẳng lẽ chỉ để chơi chán rồi về sao?

….Hết Chương 255…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui