Hạ Lưu Vô Sỉ Thông Thiên Lộ

Một tháng sau…

Dưới sự cố gắng của những quan chức cấp cao, đa phần mọi người trên thế giới đều đã trở về cuộc sống bình thường, tuy rằng vẫn còn một số nhỏ vẫn không tin tưởng lời giải thích mà bọn họ đưa ra, nhưng số người này ngoài việc bàn tán ra cũng không làm gì nên chuyện.

Một nhà Lâm Thanh Phong đã sớm trở về cuộc sống bình thường, sáng sớm mở cửa buôn bán, chiều tối đóng cửa dọn dẹp. 

Lâm Anh Hào một phần do khuôn mặt có “một chút” khác người, dù cho ông có thể biến ảo khuôn mặt của mình, nhưng làm vậy quá phiền phức, nên ông rất ít khi xuất hiện trước mắt mọi người, chỉ ngồi trên sân thượng thư giãn.

Việc buôn bán thì đã có Lâm Thanh Phong và Nam Cung Mị Ảnh phụ giúp, Trần Thị Hoa chỉ việc ngồi một chỗ thu tiền mà thôi, nên Lâm Cường cũng theo đó mà bồi tiếp Lâm Anh Hào.

Một ngày này, trong lúc cả nhà năm người ngồi quây quần bên nhau dùng bữa tối, Lâm Thanh Phong nghiêm túc nói.

- Cha, mẹ, bọn con phải rời đi.

Lâm Cường im lặng, sắc mặt không thay đổi, chỉ tiếp tục ngồi ăn cũng không nói gì, Trần Thị Hoa vẻ mặt lo lắng.

- Làm sao vậy? Các con không thể ở lại thêm một khoảng thời gian sao?

“Con cũng muốn ở lại, nhưng bọn con đã rời đi quá lâu, bên kia có một số việc mà đích thân bọn con phải hoàn thành mới được.” Lâm Thanh Phong thở dài lắc đầu, dừng một chút hắn lại tiếp tục nói.

- Đồng thời, cũng không thể tiếp tục để ông nội như thế này mãi được.

Vừa nói, Lâm Thanh Phong vừa đưa mắt nhìn về phía Lâm Anh Hào, Lâm Anh Hào vẫn như một tháng trước, bộ dạng nửa người nửa rồng, cũng vì thế mà ông suốt ngày chỉ ở trong nhà, cũng không dám ra đường gặp người, mặc dù ông có thể sử dụng Long Khí để biến ảo khuôn mặt, nhưng làm vậy quá phiền phức, đồng thời do lượng Long Khí của ông cũng không có nhiều, không thể để ông lãng phí làm những chuyện như vậy được.

Trần Thị Hoa cũng không biết phải nói như thế nào, chỉ đành im lặng, một lúc sau, Lâm Cường thở ra một hơi.

- Được rồi, muốn đi thì cứ đi, nhưng nhớ phải cẩn thận một chút.

Nhận được câu trả lời của Lâm Cường, Lâm Thanh Phong vui vẻ gật đầu.

- Cha cũng đừng lo lắng quá, không phải còn có ông nội đi cùng sao?

Lâm Thanh Phong nói tới đây, Lâm Cường cũng không còn lời nào để nói nữa, cũng giống Trần Thị Hoa im lặng.

Bữa cơm gia đình trôi qua một cách im lặng, bầu không khí có chút đè nén…

Giữa đêm đây là thời điểm đa phần mọi người đều đã ngủ, nhưng cả nhà Lâm Thanh Phong thì không, Lâm Thanh Phong, Nam Cung Mị Ảnh cùng Lâm Anh Hào, ba người đều đã sẵn sàng rời đi, Lâm Cường cùng Trần Thị Hoa chỉ đứng ở trước cửa đưa tiễn.

Lâm Thanh Phong thở ra một hơi, cả người biến hóa trở thành một con rồng lớn, Nam Cung Mị Ảnh nhẹ nhàng đưa Lâm Anh Hào nhảy lên phía trên.

Lâm Thanh Phong thở ra một hơi, rồi dùng Long Khí bao phủ toàn thân, chắc chắn không để người bình thường thấy được, sau đó cả người bay lên, dẫn theo Lâm Anh Hào cùng Nam Cung Mị Ảnh bay đi.

Mặc dù làm như vậy có chút phiền phức, còn không bằng để Nam Cung Mị Ảnh đưa đi, nhưng Lâm Thanh Phong cũng không còn cách nào khác, chỉ có ở hình dạng này, hắn mới cảm nhận được phương hướng dẫn tới nơi ở của Lạc Long Quân.

Theo cảm nhận của Lâm Thanh Phong, thì nơi này cũng không ở một chỗ cố định mà thường xuyên thay đổi vị trí, vì thế hắn đành phải làm như vậy.

Một đường đi tới, Lâm Thanh Phong thay đổi phương hướng liên tục, rốt cục sau một ngày một đêm bay loạn, hắn mới tìm tới đúng chỗ.

Đây là một hòn đảo, trôi nổi giữa biển khơi, giữa đảo có một cung điện nguy nga tráng lệ, nhưng có lẽ đã trải qua thời gian lâu dài không người chăm sóc, nên các loài thực vật đã mọc khắp nơi,

Lâm Thanh Phong tìm một khu đất trống trong cung điện để đáp xuống, sau khi Nam Cung Mị Ảnh đưa Lâm Anh Hào xuống thì hắn mới thu người trở về hình dạng bình thường.

“Là nơi này sao?” Lâm Anh Hào một mặt hiếu kì nhìn xung quanh.

Lâm Thanh Phong gật đầu một cái, tay chỉ về tòa cung điện lớn nhất.

- Đúng vậy ông nội, theo cảm giác của con thì nơi đó là nơi mà chúng ta cần tới.

“Nơi này cũng không phải là Atlantic mà lúc trước chúng ta đã đoán nha?” Nam Cung Mị Ảnh cũng không khác Lâm Anh Hào là mấy, hiếu kì nhìn xung quanh một chút rồi nói.

“Cứ mặc kệ thôi, hiện tại đã tới nơi này rồi, trước tiên cứ vào đó đã.” Lâm Thanh Phong gãi đầu rồi đi trước dẫn đường cho Nam Cung Mị Ảnh cùng Lâm Anh Hào.

Ba người cứ một đường đi tới, bầu không khí xung quanh yên tĩnh, ngoại trừ tiếng lá cây xào xạc thì cũng chỉ còn tiếng côn trùng mà thôi, mặc dù đây là một hoang đảo, nhưng diện tích đảo cũng không lớn, ngoại trừ cây cối cùng các loại côn trùng ra thì cũng không có một loài sinh vật nào sinh sống ở đây.

Tới trước cửa cung điện, ba người mới phát hiện ra một điều khác thường, bên ngoài cây cối đã mọc lung tung, nhưng tính từ cổng cung điện trở vào bên trong thì lại không có một ngọn cây nào mọc sai chỗ cả.

Khuôn viên cung điện rất gọn gàng sạch sẽ, cứ như là được chăm sóc quét dọn thường xuyên như vậy.

Nhìn cảnh này, cả ba người liền cau mày, nhưng cũng không ai nói gì mà tiếp tục tiến vào bên trong.

Ngay khi bước qua cổng, Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh sắc mặt đều kinh ngạc, bởi vì bọn họ cảm nhận được…Linh Khí, số linh khí này nồng đậm hơn ở Thông Thiên Đại Lục rất nhiều.

“Chuyện này…” Lâm Thanh Phong có chút nghi hoặc nhìn về Nam Cung Mị Ảnh, chỉ thấy nàng đi sang một bên rồi ngồi xuống, xem xét những cây cỏ gần đó, một lúc sau nàng nói.

- Nơi này có một cái Linh Tuyền, là một cái cỡ lớn Linh Tuyền, thậm chí còn lớn hơn Linh Tuyền ở chỗ Trấn Nguyên tiền bối gấp mấy lần.

- Nhưng bên ngoài lại được một trận pháp cỡ lớn bao phủ, khiến cho lượng Linh Khí tỏa ra từ Linh Tuyền bị giam cầm tại nơi đây, trải qua không biết bao nhiêu năm nên Linh Khí nơi này mới dầy đặc như vậy.

Vừa nói, Nam Cung Mị Ảnh vừa dùng tay ngắt lấy một cọng cỏ, trên đó vẫn còn một giọt “sương” đọng lại, đưa cho Lâm Thanh Phong. 

- Chàng xem, Linh Khí nồng đậm tới độ còn ngưng tụ ra nước.

“Như vậy, đây chẳng khác nào là một tòa động phủ?” Lâm Thanh Phong âm thầm hít vào một hơi, hắn thật không tưởng tượng được Lạc Long Quân tổ tiên hắn là một dạng tồn tại gì, một tòa động phủ mà thôi, liền “giàu có” như vậy.

Chỉ có Nam Cung Mị Ảnh cùng Lâm Thanh Phong cảm thấy kinh ngạc mà thôi, còn phần Lâm Anh Hào, khi tiến vào nơi này, ngoài việc ông cảm thấy thân thể nhẹ nhõm, thoải mái ra thì ông không có cảm giác gì khác.

Tò mò nhìn sang hai người, Lâm Anh Hào liền hỏi.

- Sao vậy? Nơi này có gì đặc biệt sao?

Cũng chỉ có người chưa tiếp xúc với tu chân giới mới có thể bình thản hỏi được câu này, đặc biệt sao? Nơi này không những đặc biệt, mà còn đặc biệt tới mức khiến người ta hít thở không thông a.

Phải biết ở Thông Thiên Đại Lục, một cái Linh Tuyền cỡ nhỏ liền có thể chống đỡ một tông môn, cung cấp đủ Linh Khí cho hàng ngàn đệ tử tu luyện.

Hiện tại nơi này, Linh Khí ngưng kết tới độ hóa thành sương, chưa nói tới Linh Tuyền ở nơi này lớn bao nhiêu, nhưng đây đã là một khối bảo địa mà bất kì tu sĩ nào nhìn vào đều thấy đỏ mắt.

Lâm Thanh Phong trầm ngâm suy nghĩ một chút, sau đó hai mắt hắn sáng lên.

- Lão bà, nếu như nơi này đã có Linh Tuyền, như vậy chẳng phải cũng có Ngọc Tủy Linh Nhũ tồn tại sao?

Nam Cung Mị Ảnh nội tâm cũng thấy vui vẻ lên.

- Đúng nha, nơi này có Linh Tuyền, vì thế có thể hình thành Ngọc Tủy Linh Nhũ là điều chắc chắn.

- Xem xét một ít thời gian, kể từ lúc Lạc Long Quân tổ tiên rời đi, thì nơi này hẳn đã qua vài ngàn năm, khoảng thời gian này, theo lý thuyết thì đúng là có thể sinh ra Ngọc Tủy Linh Nhũ Trung Phẩm nha.

“Đúng không?” Lâm Thanh Phong cũng vui vẻ cười, hắn cũng chưa quản tới việc có thể tìm ra Ngọc Tủy Linh Nhũ Thượng Phẩm hay không, nhưng hiện tại nếu có Ngọc Tủy Linh Nhũ Trung Phẩm để nâng cấp Hàn Băng Kiếm là được rồi.

Nam Cung Mị Ảnh đã nói, Linh Tuyền nơi này còn lớn hơn chỗ của Trấn Nguyên Đại Sư, đã vậy còn sợ rằng không có Ngọc Tủy Linh Nhũ Trung Phẩm cho bọn hắn lấy sao? Mà Nam Cung Mị Ảnh chỉ cần vài viên mà thôi, lúc đó chẳng phải bọn hắn sẽ thừa lại một đống,… sau khi đem bán thì bọn hắn còn sợ rằng không có đủ tiền mua Ngọc Tủy Linh Nhũ Thượng Phẩm sao?

Lâm Anh Hào một mặt mộng bức, cuối cùng ông quyết định không để ý tới hai người đang bàn tính cái gì mà trực tiếp đi vào trong cung điện xem xét.

“Tiểu Phong, Mị Ảnh mau tới đây xem a.” tiếng la thất thanh của Lâm Anh Hào vang lên, trực tiếp kéo Lâm Thanh Phong cùng Nam Cung Mị Ảnh về thực tại, cả hai tròn mắt nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng chạy về phía Lâm Anh Hào.

Sau đó cả hai đều một mặt mộng bức, bọn họ thấy cái gì đây?... Một con Bạch Long cực lớn… đang nằm say ngủ…

….Hết Chương 264….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui